Nhóc Con Hôm Nay Lại Nổi Thú Tính Rồi!

Chương 9: Doãn Khiêm và những chiêu trò lơ ngơ




Kể từ ngày gặp mặt Nhất Dương đến hiện tại, Doãn Khiêm từ một tên nhóc hay lãi nhãi bỗng chốc lại trở nên lãnh đạm khác thường, chưa kể đến gu ăn mặc lại y hệt mấy ông chú trung niên nữa chứ. Điều này khiến hắn không những ngạc nhiên mà còn có chút lo sợ, liệu rằng tên nhóc này có bị ai dựa không ta?

" Gì đây? nay còn bày đặt uống cà phê nữa hả? ”

Hạ Lâm nhìn dáng vẻ tên nhóc mọi hôm chỉ uống trà sữa, nay lại ngồi một góc nhìn qua khung cửa sổ, nhâm nhi tách cà phê hưởng thụ. Tên này…rõ là bị nhập rồi!

" Lục Hải, biết số thầy đồng nào không? ”

" Tao nghĩ cái này không phải bị dựa đâu, mà là bị điên rồi. Để tao gọi bệnh viện! ”Lục Hải cũng thất thần với hành động của tên nhóc này, bộ ở Mỹ không quen nên hành động hoá rồ à?

" Đừng gọi, cũng đừng nghịch nữa. Em giận đấy ”

Điệu bộ này sao cứ thấy quen quen ấy nhỉ?

" Tổng tài lạnh lùng và tiểu thụ đáng yêu, đệt, mày đọc truyện cẩu huyết gì vậy Hạ Lâm? ”

Hắn vội giựt lấy cuốn tiểu thuyết trên tay anh, gương mặt lộ rõ sự khó hiểu.

“ Quái lạ, tao có đọc loại này bao giờ…”

Toàn bộ ánh mắt hướng về cậu trai trẻ đang nhâm nhi tách cà phê. Hoá ra là não bộ cậu nhóc này bình thường và cũng chả ai dựa cả, chung quy là người ta đang muốn làm tổng tài lạnh lùng mà thôi...

" Anh cũng chịu cậu luôn rồi đấy, đang tuổi dậy thì đấy à? ”

Bên Hạ Lâm bất lực biết bao nhiêu thì bên Lục Hải lại bận cười đến mức ngã xuống thềm nhà. Chà, phen này Doãn Khiêm có chui xuống lỗ cũng không thể giấu nổi sự nhục nhã này rồi.

“ E-em... đi vệ sinh đây “Cậu thoắt chạy như bay vào phòng tắm khoá cửa lại, hành động thế này thì sao mà ra dáng tổng tài được đây?

" Nó bị sao vậy trời? ” Hạ Lâm lật vài trang sách, gương mặt lộ rõ sự kinh tởm. Thể loại này đúng là vượt ngoài mức chịu đựng của hắn rồi.

“ Tổng tài à… á à, chắc là giống chủ tịch Nhất Dương của chúng ta rồi đây ~ ”

Hàng trăm cái kính hiển vi cũng không bằng đôi mắt nhìn thấu hồng trần của Lục Hải, anh vừa nhìn đã đoán ra được tình hình khiến cậu nhóc Doãn Khiêm trong phòng tắm không khỏi rụt rè e ngại.

" Liên quan gì? ”

“ Thì…cái hôm hai người gặp đó gặp nhau ấy, tôi có tình cờ vào lấy đồ nên nhìn thấy hai con chó đang giành lãnh thổ á mà…”

" Công ty…đâu có cho vật nuôi vào? ”

“…”

Sau 2 tuần làm việc tại Mỹ thì cũng đã đến lúc bọn hắn phải trở về nước. Tuy nhiên, lần này vị chủ tịch hiếm khi xuất hiện lại quyết định đi về cùng họ với mục đích là xem tình hình công ty ở trụ sở đó như thế nào, cơ mà, đó là lý do anh biện hộ thôi, còn lý do thật thì có trời mới biết!

" Trụ sở chính ít việc lắm hay gì mà chủ tịch cũng đi theo vậy ạ? ”

Doãn Khiêm liếc nhìn anh, nếu không có sự chen chân của Nhất Dương thì giờ cậu đã có thể đường đường chính chính ngồi cạnh hắn rồi. Thế quái nào lại sắp cho cậu ngồi cạnh tên ngái rõ to Lục Hải này vậy chứ, vừa yên vị trên máy bay là anh liền ngủ ngái đến mức những người gần đó đều khó chịu ra mặt rồi.

" Bộ mấy cô gái qua đêm với chú không than phiền về việc này à? ”

Nghĩ cũng tức, mà không nghĩ cũng tức. Thôi thì cậu quyết định ngủ cho rồi!

Máy bay đáp đất cũng vào lúc trời chập tối, bọn hắn tranh thủ làm thủ tục lấy hành lí xong liền lên xe trở về.

Cảnh thành phố về đêm thật khiến người khác chỉ muốn nhìn ngắm mãi. Hình ảnh dòng người tấp nập, ánh đèn đường nhấp nháy theo đó là một loạt các toà nhà thay nhau thắp lên những dãy đèn led hút mắt người nhìn. Hắn_ Hạ Lâm cũng vì sự cuốn hút ấy mà cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không ngừng.

" Lỡ về muộn rồi, anh có muốn đi đâu đó chơi không? ”

Doãn Khiêm là người đầu tiên nhận thấy điều đấy qua ánh mắt của hắn, cũng phải thôi, bởi vốn dĩ cậu có bao giờ rời mắt khỏi người mình thương đâu, từng nhất cử nhất động của hắn, hắn thích và muốn gì cậu đều biết hết.

“ Thôi đi, mọi người còn phải về nghỉ nữa mà ” Hắn vừa muốn nhưng lại lo Nhất Dương và Lục Hải đi đường xa ắt sẽ mệt, giờ còn đi chơi cùng hắn sợ họ sẽ không có tâm trạng mà đi.

" Gì chứ? mày quên ông đây là dân sống về đêm à? Không đi chơi với mày thì tí nữa tao cũng hẹn vài em sang chơi thôi. Cỡ nào cũng mệt, thôi thì đi với mày cũng vui hơn ” Lục Hải chồm người về phía hắn nói.

" Thế còn chủ tịch? ”

“ Nếu em muốn thì cứ đi thôi, tôi chiều theo ý em mà ”

Lại là giọng điệu nhẹ nhàng với cử chỉ ôn nhu đó, Doãn Khiêm cũng vì thế mà tức điên. Rõ là cậu cũng muốn nhân cơ hội này đi chơi riêng với hắn mà, nếu hai người họ không đi thì lát nữa về cậu xách xe máy ra chở hắn đi hóng gió.

Ai mà ngờ được kế hoạch lại tan tành trong phút chót, cậu tức tối nhìn về phía hai tên nam nhân nhiệt tình quá mức kia một cách không mấy niềm nở.

“ À quên nữa, chắc là hôm khác rồi hẳn đi, chứ hôm nay, em còn có việc ”

“ Vậy thì cậu cứ về đi, Hạ Lâm cứ để tôi chăm ”

“ Cảm ơn lòng tốt của chú nhưng anh ấy thích ở với tôi hơn ”

Doãn Khiêm lại ôm hắn vào lòng, lại liếc nhìn vị chủ tịch Nhất Dương kìa. Hầy, phen này Lục Hải ngồi ghế trước cũng ăn dưa hít hà drama không kém.

Cơ mà Hạ Lâm ngồi bên phía cửa sổ chả thèm nhìn lấy sự tình một lần, hắn cứ đăm chiêu nhìn về phía khu chợ đêm, còn lời của cậu và Nhất Dương nói, hắn vốn không để vào tai một chữ nào.

“ Thôi vậy tôi cũng không đi đâu, hai người cứ đi đi ” Dù rất tiếc nhưng tên tiểu tổ tông này mà bị bỏ ở nhà một mình thể nào cũng nổi khùng cho coi, hắn đây là đang lo cho sự an nguy của ngôi nhà nên đành chịu vậy.

“ Mày không đi thì tao đi làm gì, ở nhà chơi với mấy em gái sướng hơn ”

“ Vậy đành hẹn hôm khác thôi ”

Một hồi sau trên xe chỉ còn lại hắn và cậu, xe vừa dừng lại ở nhà hai người ở thì Doãn Khiêm đã vội chạy xuống garage xe.

" Nước sôi đổ vào… à? sao lại gấp rút vậy chứ? ”

Cái lưng U40 của hắn đang phải chịu trận tay xách nách mang đống hành lí vào nhà. Tên thanh niên trai tráng mà hắn bỏ tiền cho ăn uống đầy đủ, đi tập gym các kiểu cho cơ bắp nở nang thế mà giờ lại tay không bỏ hắn một mình. Coi có tức hay không chứ?

" Ấy sao anh không để ở cửa rồi em mang vào cho? ”

" Đợi tới đó chắc ăn trộm cuỗm đi từ lâu rồi! ”

Doãn Khiêm ban nãy vào garage xe kiếm chiếc xe mô tô đợt trước cậu lén mua, tuy còn mới nhưng vì đã lâu không chạy nên giờ đã bám bụi khá nhiều. Vốn toang tính sẽ chở hắn đi chơi ngay, thế mà giờ tên nhóc này lại phải cặm cụi rửa xe, đã thế còn để cho hắn phải mang đồ vào hộ nữa chứ, chuyến nào cậu âm điểm trong mắt hắn chắc rồi!!!

" Anh… mình đi dạo phố ha? ”

Vừa dứt lời, Hạ Lâm ngơ ngác đã bị Doãn Khiêm bế lên xe ngồi, vài giây sau đó chiếc xe đã được khởi động phóng thẳng ra đường.

Bầu không khí se se lạnh, tiếng nhạc xập xình xen lẫn đó là tiếng còi xe và tiếng dòng người tấp nập trên đường phố khiến hắn không khỏi thích thú như những đứa trẻ lần đầu được ba mẹ chở cho đi chơi.

" Lâu rồi anh mới vui như hôm nay đấy! ”

" Sau này em sẽ khiến anh vui hơn nữa cơ! ”

" Nói gì á? gió thổi anh không nghe thấy…”

“ Không có gì đâu ”