Nhìn theo bóng lưng của hắn và Lục Hải rời đi, trong lòng Doãn Khiêm không thể nguôi nổi sự sợ hãi.
" Công tình mình nuôi anh ấy bao nhiêu năm, tuyệt đối không thể để ông chú hách dịch đó cướp mất được! ”
Doãn Khiêm đi đi lại lại trong phòng, phần bất an lo sợ Lục Hải có tình ý với Hạ Lâm, phần hoang mang không biết nên theo rình hay ở lại.
" Giờ ở đây phá thì cũng bị chửi, mà đi theo rình thì cũng bị chửi nốt. Thôi thì đi rình cho rồi! ”
Vừa nói xong, cậu tức tốc lục tung đống quần áo được xếp cẩu thả trong vali để tìm bộ đồ phù hợp cho phi vụ rình mò lần này.
" Chà, đẹp trai dữ thần! ”
Chiếc nón lưỡi trai đen được chôm chỉa vào ngày sinh nhật của hắn năm 19 tuổi, bộ đồ thể thao xám cũng được lấy cắp từ tủ quần áo trong phòng Hạ Lâm. Doãn Khiêm này là không hiểu hay là cố tình không hiểu nhỉ? Đây là lén đi rình người ta nhưng lại sợ họ không biết danh tính nên phải mặc đồ của họ cho dễ nhận dạng à?
Chuẩn bị quần áo ngay ngắn tươm tất, Doãn Khiêm lại lén xịt tí nước hoa của hắn cho đủ quy trình. Xong, cậu ung dung đi ra khỏi khách sạn tìm hắn.
" Trong túi có tiền, trong đầu có não, lần này ông đây không dễ đi lạc giống hôm qua nữa đâu! ”
" Đệt, mặc áo ngược rồi! ”
Sau một hồi lượn lờ thì cậu_ Doãn Khiêm cũng đã thành công đến được trụ sở chính của công ty hắn ở Mỹ. Chà, càng nhìn càng thấy công ty này bự gấp mấy lần chỗ mà cậu đang làm...
" E hèm, sorry, do you know Hạ Lâm? ”
Doãn Khiêm tự tin dõng dạc nói tiếng anh, công tình nửa tiếng trên xe cậu tra mạng rồi học thuộc cả đấy, chứ không thì lại phải dùng ngôn ngữ hình thể rồi!
“ Ý anh là giám đốc Hạ Lâm? ngài ấy vẫn đang trong phòng họp, nếu có gì gấp thì có thể nói ở đây, tôi sẽ chuyển lời cho ngài ấy ạ.”
" À - à là người cùng quốc tịch hả? ha…”
Cậu lủi thủi ra ghế ngồi chờ ở sảnh, đôi mắt lim dim vì tối qua ngủ muộn khiến cậu không còn tí sức sống. Thoắt cái đã ngủ quên mất ở công ty người ta luôn rồi....
" Lần này giải quyết xong sớm, mày có muốn đi ăn uống gì không? ”
Hạ Lâm cùng Lục Hải bước ra với cơ thể mệt mỏi, cuộc họp lần này căng thẳng đến mức cả hắn và anh đều không dám chớp mắt nữa là.
" Chủ tịch đáng sợ chết đi được. À mà, sao tao có cảm giác là tên đó để ý đến mày ấy nhể? Đừng quên tên chủ tịch này có tin đồn là gay lâu rồi á nha ~ ”
" Chê, mày biết ông đây ghét gay đến cỡ nào mà - ủa, thằng Doãn Khiêm! ”
Vừa dứt lời, Hạ Lâm ngay lập tức phóng để chỗ cậu thanh niên đang ngủ không biết trời trăng mây gió ở sảnh chờ.
Trên người cậu nồng nặc hương nước hoa của hắn, cả trang phục từ đầu đến cuối đều là chôm chỉa từ hắn luôn chứ. Vừa nhìn thấy đã khiến Hạ Lâm tức đến nổ mắt luôn rồi.
“ Cứ tưởng bộ đồ này mất rồi chứ, ai dè là thằng nhóc này lấy ”
Hạ Lâm đưa đôi mắt nhìn xung quanh, xong liền thẳng chân đá cậu rơi từ sofa xuống thềm nhà. Chà, cú ngã có hơn mạnh nên cậu nhóc cũng vì thế mà tỉnh dậy luôn rồi.
" Giải thích? ”
“ Dạ tại chán…”
" Chậc…” Hạ Lâm khẽ xoa hai bên thái dương, ban nãy gặp tên chủ tịch khủng bố, giờ còn vướng thêm tên trời đánh này. Cứ thế này thì hắn có mà hưởng dương sớm trước khi qua tuổi 40 đấy!
" Con trai mày bám người thế? ” Lục Hải vừa nói vừa khoác vai lên người hắn, chủ ý là muốn làm đổ hủ giấm của tên nhóc trước mặt đấy mà.
" Chà, có mùi chua nha. Thôi tôi đi trước đi, mấy em gái đang đợi tôi rồi! ”
Nói xong anh liền đi ra cổng, tay trái khoác vai cô gái người Mỹ, tay phải ôm eo cô nàng người Anh. Quả là tên đào hoa có khác!
" Ủa? chứ chả phải ông chú đó thích anh à? ”
" Ai thích ai? bị đánh riết điên à? Cái tên đó không phải gay, với cả, cậu ta ngoài làm tình ra thì chả thích ai đâu ”
Hạ Lâm bất lực nhìn cậu, xong rồi lại quay sang hướng anh bạn Lục Hải. Bọn họ vốn đã thân từ nhỏ, tâm tư của anh hắn còn không rành hay sao?
Tuy Lục Hải hay thể hiện tình cảm với hắn, nhưng thực chất lại chả có tí tình cảm nào ngoài tình huynh đệ cả. Cái người đào hoa ấy, ngoài việc sống bằng thân dưới về đêm ra thì chẳng có tí mảnh tình vắt vai, chưa kể anh còn chả biết cảm nắng người khác là như thế nào nữa kia mà!
“ Vậy là không phải tình địch rồi…”
" Tình địch gì? ”
“ Hạ Lâm ” Vị chủ tịch từ xa bước đến, lại khoác vai hắn hệt như cảnh tượng ban nãy mà tên Lục Hải làm.
Doãn Khiêm nhìn người trước mặt, còi báo động đỏ trong đầu cậu lại tiếp tục vang lên. Chủ tịch ư? tưởng là tên già khụ bụng bia đầu hói, ai ngờ lại là người đàn ông trung niên nhìn vừa cuốn hút lại phong độ hơn người.
Nếu đặt lên bàn cân thì rõ là hai thái cực. Trong khi cậu_ Doãn Khiêm mang nét mặt của người đàn ông trẻ tuổi khoẻ khoắn thì tên đang khoác vai Hạ Lâm lại mang nét trưởng thành lãnh đạm, đúng chuẩn gu của những người trưởng thành.
" Chủ tịch, sao ngài tới đây? ”
“ Ban nãy nhìn sắc mặt em có chút không khoẻ, nên tôi định ra về gặp em hỏi thăm chút ấy mà ”
Trong đáy mắt của vị chủ tịch kia lộ rõ sự ôn nhu và cưng chiều dành cho hắn, nếu so với hành động của Lục Hải thì có thể thấy rõ ai mới thật sự là kẻ đang trồng cây si người trong mộng của cậu rồi.
“ Tôi chỉ là không ngủ đủ giấc thôi, chủ tịch đừng lo ”
" Nhớ ngủ đủ giấc nhé, có gì thì nói với tôi. À mà, đây là thuốc bổ và nước tăng lực này, mệt quá thì uống đi cho khoẻ. ”
Anh đưa Hạ Lâm bọc đồ nhỏ, xong liền thuận tay xoa nhẹ đầu đối phương.
" Này, nói thôi được rồi, đụng chạm chi vậy? ”
Doãn Khiêm nhìn hồi cũng không chịu nổi nữa mà đứng phắc dậy, chỉ tay thẳng vào vị chủ tịch kia mà nói.
" Đệt, cao vậy? ”
Doãn Khiêm tự tin cao hơn hắn và tên Lục Hải kia nửa cái đầu, nhưng lần này, cái đầu của cậu cũng chỉ đứng tới nửa cái đầu của người ta. Quả là cười người hôm trước hôm sau bị người khác cười lại mà…
" Khụ, cảm ơn lời khen của cậu nhé. Chẳng qua là do tôi là con lai, nên chiều cao có hơi vượt trôi một tí, cỡ… mét 9 nhỉ? Còn cậu? ”
“ Tôi ổn, cảm ơn ”
Doãn Khiêm cố nhón chân nhưng khổ nổi đối phương đã cao lại còn mang hẳn giày độn, cậu có thế nào cũng chẳng thể so bằng.
“ Tên tôi là Nhất Dương, rất vui vì gặp cậu ”
" Chào chú, tôi là Doãn Khiêm, không vui vì gặp chú! ”
Mặc kệ lời nói của cậu nhóc, Nhất Dương nói chuyện vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chỗ gương mặt của hắn mà thôi. Thế này mà bảo không có tình ý mới là lạ đấy!
“ Thằng quỷ, nói chuyện với sếp anh thì đàng hoàng dùm ” Hạ Lâm vừa nói vừa không quên tác động vật lí lên eo cậu, pha này hắn không chửi thì không phải là con nhà bà Hạ rồi!
" Đau đau…à mà, bộ ông chú là gay à? ”
" Ừ thì sao? bộ cậu có hứng thú với tôi à? - ”
" Ý tôi là gay già như chú thích ai thì thích, đừng động vào người của tôi! ” Nói xong, Doãn Khiêm liền ôm lấy hắn vào lòng như thể đánh dấu chủ quyền, đôi mắt đầy tia cảnh giác với người đối diện.
" Xin lỗi nhá, nhưng ông chú già này… thích anh trai cậu đó, thằng nhóc! ”