Nhóc Con Hôm Nay Lại Nổi Thú Tính Rồi!

Chương 4: Đồ Vô lương tâm!




“ L-làm cái chó gì vậy? ”

Vẻ mặt lộ rõ sự sợ sệt của đối phương khiến Doãn Khiêm cũng mất đi dáng vẻ tự tin ban nãy. Chẳng lẽ cậu đã hành động quá vội rồi sao?

" G-giỡn thôi mà, chả phải bên mấy nước phương Tây người ta cũng hay bày tỏ tình cảm với người thân bằng cách hôn môi à? ~ ”

" Thằng khỉ, cấm giỡn kiểu này nữa đó. Xém tí nữa ông đây ói luôn rồi ” Hạ Lâm bình tĩnh lại hẳn, xong liền lộ rõ vẻ mặt chán ghét với hành động vừa rồi.

" Bộ anh…ghét gay hả? ”

" Ừ, cực kì ghét. Nói thật thì không phải ông đây cổ hủ đâu nhưng mà…nhìn tởm lợn lắm. ”

“ Đồ ông già khó ưa…”

Doãn Khiêm cũng vì lời nói vu vơ của hắn mà tinh thần xuống hẳn. Người mình thích ban nãy vừa cổ vũ mình, giờ lại quay sang tuyên bố bản thân ghét gay, thế chả phải là cậu rõ ràng không có tí cơ hội nào à…

……

Tạm biệt Doãn Khiêm, Hạ Lâm lại tiếp tục với công việc của mình.

" Vãi, sao cái nụ hôn ban nãy cứ xuất hiện trong đầu quài vậy trời? ”

Dù đã cố làm việc cật lực cho quên chuyện vừa rồi nhưng cái ký ức xấu hổ đó vẫn cứ hiện hữu trong đầu khiến hắn không thể tập trung vào làm việc gì được nữa.

" Chắc là nụ hôn đầu nên mới vậy. Không sao…”

" Chắc là ban nãy bị cảm nắng nên đầu có chút không bình thường. Không sao…”

" Chắc là… hừ…chắc mẹ gì nữa? ban nãy ở trong phòng máy lạnh chứ có ở ngoài đâu mà cảm nắng hả thằng hâm? ”

Hạ Lâm vừa trấn an bản thân vừa không ngừng đánh vào đầu khiến toàn bộ nhân viên trong công ty có chút…hoảng sợ…

" G-giám đốc làm việc nhiều đến mức tẩu hoả nhập ma luôn rồi kìa! ”

“…”

“ Thằng nhóc đó, tại nó mà mình chả thể làm gì được hết…”

Hạ Lâm rủ rượi bước vào nhà, cởi bỏ mọi thứ trên người chỉ chừa lại chiếc quần con, xong, hắn liền nằm ườn ra ghế sofa mặc cho cửa nhà còn chưa đóng lại.

" Chắc thằng đó hôm nay không về đâu nhỉ? nãy nó bảo sẽ đi nhậu với cấp trên mà, chắc không lết xác về nổi đâu ha…”

Hạ Lâm cứ thế chủ quan mà không phòng bị gì cả, đến cả quần nhỏ hồi sau cũng bị hắn vứt ra khỏi người.

Người đàn ông không mảnh vải che thân lại nằm ngủ ở phòng khách không chút phòng bị thế này thật khiến người nảy sinh cảm giác muốn phạm tội a~

Cạch

Tiếng cửa nhà đột ngột mở ra, bước vào là cậu thanh niên bộ dáng say khướt bước đi lảo đảo như sắp ngã đến nơi.

" Đệt, sao anh không mặc đồ? ”

Doãn Khiêm nhìn người trước mặt đang ngủ tư thế không chút phòng bị, đã vậy còn chả mảy may mặc quần áo nữa chứ. Thế này là đang thách thức bản lĩnh đàn ông trong người cậu đấy à?

“ Không ổn rồi…"

Vội chạy vào phòng tắm khoá cửa, cậu liền mở nước lạnh gột rửa những cảm xúc quá hạn đồng thời kiềm chế con thú hoang trong người.

“ Ực…”

Bàn tay cậu liên tục di chuyển trên cậu nhỏ một cách điêu luyện, đôi mắt nhắm tịt chỉ còn suy nghĩ đến cảnh tượng ban nãy.

" Không phòng bị thế này có ngày bị em ăn sạch thì đừng có mà khóc đấy nhá! "

Doãn Khiêm cuộn chặt hắn với tấm chăn, ngăn không cho chỗ thịt nào hiện ra bên ngoài rồi mới vác hắn lên giường ngủ.

" Ngủ gì mà dữ tợn vậy trời? người ta đem lên giường cũng không biết nữa! ”

Cậu chỉ biết cười trừ, rõ chán, mỡ dâng trước miệng mèo rồi mà không thể ăn, à không, phải là không dám ăn mới phải.

Với cái sự lơ là ban nãy của hắn thì cậu chả cần dùng sức lực cũng đã có thể ăn trọn hắn rồi. Nhưng ai bảo cậu thương hắn thật lòng kia chứ, cậu đây là không nỡ làm tổn thương người đàn ông này mà~

Doãn Khiêm trèo lên giường nằm cạnh, không dám giành lấy chăn chỉ đành đắp tạm chiếc áo hoodie ban nãy vừa mặc. Phần vì sợ hắn thức giấc, phần còn lại là sợ bản thân thấy cảnh ban nãy lại không kiềm được mà làm bậy.

" Chừng nào em mới có thể đường đường chính chính yêu anh đây? ”

Rõ là trước mặt nhưng lại không thể với tới, rõ là chỉ cách vài cen - ti - mét lại như cách xa hàng vạn dặm trường. Vốn dĩ cậu và hắn cùng chung điểm xuất phát, nhưng lại chẳng thể đi cùng chuyến tàu với nhau được rồi….

" Liệu em có nên tiếp tục không, hay là, phải rút lui đây? ”

Cậu nhóc 5 tuổi ngày ấy luôn miệng chạy theo người anh trai kiêm người cha giả, dù có bị chửi thì cậu vẫn cứ thế mà làm cái đuôi nhỏ theo sau.

Ban đầu cậu cứ ngỡ đó là sự ngưỡng mộ với hắn, nhưng rồi dần dần về sau, cậu đã nhận thức được thứ tình cảm đó đã vượt quá giới hạn mà cậu chẳng thể nào kiểm soát được nữa rồi.

" Không có đứa con nào ghen khi cha quen bạn gái cả, và cũng càng không có thằng em trai nào muốn làm tình với anh trai. Anh à… em đã lớn rồi, đừng coi em là con nít nữa, hãy coi em là đối tượng yêu đương đi…"

" À mà quên, em là gay mà, đâu có khả năng với anh được. Đồ ông chú trai thẳng vô lương tâm…”