Thắm thoát đó mà đã 10 năm nữa trôi qua, cậu_Doãn Khiêm giờ cũng đã 26 cái xuân xanh, cũng đã bắt đầu đi làm như bao người.
Còn hắn_ Hạ Lâm đã ngoài 30, cả ngoại hình lẫn công việc đều đã khác, duy chỉ có con đường tình duyên của hắn thì vẫn cứ thế phát huy phong độ dậm chân tại chỗ như mọi năm, hay nói cách khác là…
Ế chả ai thèm hốt!
“ Đẹp trai, có học thức, có điều kiện vậy mà vẫn chưa có người yêu, hay là do…chỗ này hỏng rồi? ” Lục Hải vỗ vai hắn, gương mặt tỏ vẻ thương hại khiến hắn muốn tức điên lên.
" Hàng của ông đây hơi bị xịn. Cỡ mày á? có mà bằng một nửa của tôi! ”
“ Mày…”
Hai tên giám đốc hễ gặp nhau là đâm chọt, hễ gặp nhau là đấu đá nhưng hoá ra lại là bạn thân của nhau xuyên suốt từ thời cấp hai đến tận bây giờ. Quan hệ giữa anh và hắn có thể nói là bám nhau chỉ xếp sau tên nhóc Doãn Khiêm ở nhà mà thôi.
" À mà thằng con trai của mày đâu rồi? ”
" Thôi đừng nhắc nữa, biết thế ngày trước đã không bắt nó gọi ba rồi. Giờ suốt ngày cứ kè kè trước mặt, muốn kiếm người yêu cũng khó ”
“ Ba ơi con tới rồi ~ ”
Rầm… cánh cửa phòng giám đốc bị đá không thương tiếc, theo sau đó là giọng nói trưởng thành nhưng không mấy chín chắn của Doãn Khiêm.
" Ba…ủa chú làm gì ở đây? ”
Vừa thấy mặt Lục Hải, bộ dáng chó con ngoan ngoãn ban nãy liền biến mất, thay vào đó là điệu bộ gầm gừ hệt chú husky hung dữ khi gặp người lạ.
" Chú hả? mới tuổi này mà bị kêu bằng chú có hơi…”
“ À mà, nếu cậu không kêu thằng khứa này là ba thì cậu sẽ kêu bằng gì? "
" Ừm…thì bằng anh. Anh - Hạ - Lâm ~”
Chắc là không có sự phân biệt đối xử nào ở đây đâu ha…
" Thôi cún con của mày tới rồi, tao cũng đi về đây. À mà, lo kiếm bạn gái đi đấy! ”
Lục Hải ung dung bước ra khỏi cửa, không quên huýt vào vai thằng “con trai” của bạn thân bày tỏ thành ý.
" Ba à, sao ba quen được tên dở hơi này vậy? ”
Doãn Khiêm vẫn giữ nét mặt gầm gừ cho tới khi được bàn tay Hạ Lâm chạm nhẹ vào cổ dịu trấn an.
" Thằng này sao cao dữ vậy nè? ”suy nghĩ duy nhất chợt loé lên trong đầu hắn hiện tại chính là sự chênh lệch chiều cao của hai người.
Mới ngày nào hắn còn bồng bế cậu trên tay, mắt nhắm mắt mở cũng đã 20 mấy năm trôi qua, hắn giờ đây cũng chỉ cao hơn ngực cậu một chút.
“ Sao ngày trước bà Hạ không lấy ông nào cao cao một xíu thì giờ mình cũng có cái hơn thằng nhóc này rồi…”
" À mà.. ba có định lấy vợ không? ”
" Thứ nhất, bớt gọi ông đây là ba. Thứ hai, ông đây trai thẳng không lấy vợ chứ chả lẽ lấy cậu? ”
“ Thì…lấy con thì ba cũng đâu có chịu thiệt gì đâu. Con vừa đẹp trai, sáu múi, có công việc ổn định, học vấn kiến thức đầy mình…”
" Phụt… bớt nói giỡn lại đi thằng này! ”
“ Nhưng mà con đâu có nói giỡn…” giọng cậu chợt nhỏ lại.
“ Hả? mới nói gì á? “
“ Không…không gì đâu ạ…”
Vốn biết bản thân không thể trông chờ gì vào mối quan hệ một phía này, nhưng Doãn Khiêm vẫn cứ ôm hy vọng vào thứ tình cảm viễn vông mà cậu luôn mong chờ, đó là được đứng bên hắn với cái danh người yêu chứ không phải em trai hay con trai nuôi.
" Là anh không biết, hay là cố tỏ ra không biết? ”
Cậu chưa từng dấu giếm thứ tình cảm phù phiếm của mình, luôn luôn ở bên và sẻ chia cùng hắn, bản thân cậu còn ích kỷ đến mức phá hoại buổi xem mắt của hắn hết lần này đến lần khác chỉ vì muốn giữ hắn cho riêng mình. Cậu biết, mối quan hệ này sẽ chẳng có kết thúc viên mãn, nhưng cậu vẫn cứ chờ, chờ mãi đến giờ cũng đã 20 năm….
“ À mà con - à nhầm, cậu có người yêu chưa? ”
“ Ba hỏi vậy là muốn cưa cẩm em đúng hong? ”
“ Không! Hỏi cho vui thôi! ”
Bộ dáng từ chối thẳng thắng này của hắn khiến cậu có chút đau a~ nhưng riết rồi cũng dần quen với sự phũ phàng này rồi.
" Riết giờ xưng hô loạn hết cả lên. Lúc thì gọi ba xưng con, lúc thì anh em, lúc thì lại anh con rồi còn con với anh nữa. Có thể thống nhất một cách xưng hô cho ông đây đỡ cực không? ”
Người khơi nguồn mối quan hệ cha con giờ lại là người phải ôm đầu vì cái sự xưng hô lộn xộn này. Ai bảo ngày còn nhỏ nghịch quá chi rồi giờ chịu khổ ~
" Hmmm… thôi vậy xưng anh em đi, được không ba? ”
Sở dĩ Doãn Khiêm dù đã lớn vẫn nằng nặc gọi hắn là ba vì đó là mối quan hệ duy nhất mà mọi người đều không công nhận, cũng vì thế mà cậu vừa có thể ở bên hắn lại vừa không cần phải bị ràng buộc bởi cái danh người một nhà.
" Ông bà nội cũng mất rồi, giờ là cha con hay anh em đi nữa thì cũng như nhau thôi, cũng có phải là cùng huyết thống đâu. Cơ mà… nếu anh thích được em gọi bằng anh thì…cũng được thôi~ "
“ Phải…lúc còn sống họ lúc nào cũng la vì xưng hô của hai chúng ta, nhưng mà giờ thì…cũng chỉ còn anh và cậu ở lại thôi, xưng kiểu gì chả được "
Doãn Khiêm chợt nhận ra bản thân vừa nhắc đến điều không nên nói, liền vội chữa cháy bằng cách ôm chặt hắn vào lòng.
Cơ mà…đây gọi là chữa cháy hay thừa nước đục thả câu nhỉ?
" Em có người mình thích rồi, nhưng mà người đó…hình như chỉ coi em là người thân thôi.” Doãn Khiêm vừa ôm hắn vào lòng vừa thủ thỉ bên tai, nét buồn bã thoáng chốc hiện lên gương mặt cậu xong liền biến mất ngay.
“ Chưa thử sao mà biết được, nghe anh, chứ quất tới đi, còn không mau là người ta cướp mất đó! "
“ Uầy cơ mà…nhóc con mới ngày nào còn đu anh đây, giờ đã có người mình thích rồi kia à? ”
" Yên tâm đi, nước sông không chảy ruộng ngoài đâu. Người em thích…anh cũng biết mà! ”
" Ai thế? ”
“ Anh đó ”
“ Giỡn hả? ”
Doãn Khiêm chợt tiến gần lại hắn, gương mặt điển trai càng ngày càng sát lại hắn đến khi môi của hai người chạm nhau mới dừng lại.
“ C - cậu…”
" Thế này thì…có gọi là giỡn không ạ? ”