Doãn Khiêm tháo vội chiếc cà vạt, cởi sạch bộ quần áo vướng víu trên người xong liền lao lên giường như một con mãnh thú mà vồ vập lấy đối phương.
“ Hạ Lâm…”
Cơn say ngấm vào người khiến hắn nửa mê nữa tỉnh, lại thêm tinh thần không được hỗn loạn nên ban nãy nhìn nhầm người phục vụ quán bar thành hắn, cứ thế mà hành động theo bản năng lôi chàng trai đó lên giường và xảy ra tình huống như hiện tại đây.
" Hạ Lâm là ai vậy anh? ”
Cậu vì lời nói đó mà dần dần tỉnh lại, gương mặt của hắn thoáng ẩn thoáng hiện rồi lại biến mất, chỉ còn lại bóng dáng của cậu thanh niên tuổi khoảng ở độ tầm hai chục trở xuống, gương mặt có chút nét tương đồng nhưng về biểu cảm quyến rũ gợi dục đó thì chắc chắn không phải là hắn rồi.
“ Xin lỗi, tôi nhầm người ”
Doãn Khiêm loạng choạng ngồi dậy khỏi giường mặc quần áo lại, xong móc từ trong bóp ra vài trăm đưa lại cho đối phương tiền bắt taxi về coi như tạ lỗi.
“ Hừ, đồ điên ”
Cậu nhóc kia hậm hực mặc quần áo rồi ra về, bỏ lại Doãn Khiêm trong phòng khách sạn với tâm trạng hỗn độn đến mức muốn đập nát chỗ này cho vơi đi nỗi khó chịu trong lòng.
“ Anh ơi…em nhớ anh ”
Doãn Khiêm lục trong túi áo khoác ra hộp thuốc nhỏ, xong liền lấy vài viên uống vào rồi ngủ thiếp đi.
Con người khi cố gắng quên đi điều gì thì họ sẽ càng nhớ về nó nhiều thêm, và rồi cũng sẽ đến lúc, họ sẽ bị chính cái sự nhung nhớ, vương vấn đó mà chôn vùi bản thân ở nơi hố sâu tuyệt vọng, mãi mãi chẳng thể nào có thể nhìn thấy được ánh mặt trời đằng sau bóng đen che phủ những tia nắng chói ấm áp chói chang kia…
Sáng hôm sau, Doãn Khiêm thay lại bộ vest ngày hôm qua rồi đi đến công ty bắt đầu công việc.
Mọi thứ vẫn diễn ra theo quỹ đạo vốn có của nó, ban ngày thì vùi đầu vào công việc, ban đêm thì lại vùi đầu vào những thú vui khác để quên đi Hạ Lâm. Cuộc sống của cậu chỉ có vậy thôi đấy, mọi thứ đã trở nên nhạt nhẽo kể từ khi dư vị ngọt ngào nhất trong cuộc đời của hắn biến mất theo cơn sóng vô tình kia.
" Chủ tịch, tối nay đi uống vài ly không? ” Dĩ An ngang nhiên bước vào phòng cậu như thường lệ, đưa ra lời mời gọi rủ rê một cách gợn đòn mà không hề sợ rằng bản thân sẽ có nguy cơ bị đuổi.
“ Không đi ”
" Đi đi mà…ủa, tấm hình này? ”
Dĩ An bây giờ mới để ý đến khung ảnh được đặt trên bàn làm việc của Doãn Khiêm, đó là bức chân dung của cậu thiếu niên trẻ tuổi cùng với một người đàn ông trông rất thư sinh và ngập tràn vẻ tri thức. Cơ mà… gương mặt này sao lại…
" Đúng là anh ta rồi! ”
" Nói gì vậy? ”
“ Chủ tịch, tôi lập công rồi ”
“…”
Doãn Khiêm tức tốc lái chiếc xe hơi ra khỏi công ty mà phóng thẳng đến bãi biển khu ngoại thành nơi mà cậu từ sau sự cố đó vẫn không dám đi đến.
Ban nãy, khi nghe Dĩ An kể về người tên là Hạ Doãn đã từng bị sóng cuốn trôi rồi được ngư dân ở đó nhận về làm con nuôi khiến cậu không khỏi nghĩ ngợi. Hạ Lâm của cậu khi chết lại không tìm được xác, còn trùng khớp với cả việc bị sóng cuốn trôi. Phen này có phải là ông trời thương cậu bao năm chịu khổ mà cho hắn trở về bên cậu một lần nữa hay không?
“ Hôm nay cano bị hư nên không ra đảo được rồi ”
" Thế còn ngày mai thì sao? ”
“ Ít nhất cũng phải một tuần vì chúng tôi đã đem mấy chiếc đó cho chỗ bảo hành sáng nay rồi ”
Doãn Khiêm dần mất đi kiên nhẫn nhưng dù nhìn qua nhìn lại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng chẳng còn chiếc cano nào ở đây để đưa cậu sang đó, cả thuyền bè nhỏ xíu cũng chả có nữa mà.
Ting
Tiếng thông báo tin nhắn trong điện thoại cậu đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang trong đầu cậu lúc này.
“ Đây là…”
Bức ảnh lần trước thợ chụp ảnh chụp cho Dĩ An vô tình dính phải hắn ở đằng sau, nhìn qua bức ảnh, Doãn Khiêm càng chắc nịt người tên Hạ Doãn đó nhất định là người mà cậu luôn tìm kiếm rồi, bởi lẽ, gương mặt mà cậu vẫn luôn ngắm nhìn nhiều năm qua, sao có thể nhầm được chứ?
“ Cậu trai, nếu cậu gấp muốn sang đó thì đợi lát nữa nhé ” ông lão sống ở đó nói.
" Cano giao tới ạ? ”
" Không, là đoàn ngư dân sang đây bán cá, kìa, mới đấy mà thuyền họ sắp cập bến rồi đó! ”
Chiếc thuyền từ đằng xa dần dần tiến đến, thoạt nhìn thì trông rất cũ kĩ và nhỏ bé nhưng thực chất đó là phương tiện di chuyển xịn nhất đã theo hai ngư dân đó ngần mấy chục năm trời dài ròng rã, dù đã cũ nhưng mọi thứ đều trông rất chắc chắn và an toàn.
" Chào cậu, nghe bảo cậu muốn đi nhờ sang làng chúng tôi à? ”
" Dạ, cháu muốn kiếm người thân ở đó ạ, người đó…rất quan trọng với cháu. ”
Ông bà Tạ thấy được sự chân thành này cũng mủi lòng mà cho cậu đi nhờ đến làng. Bởi dạo gần đây, sau khi hòn đảo của họ được nhiều người biết đến, ngày càng có nhiều nhà đầu tư đến đòi khai phá hòn đảo hoang này thành địa điểm du lịch khiến cho ngư dân ở đó hết sức bức xúc mà can ngăn hết lời. Vì vậy, họ đã hạn chế tiếp những người khách từ phương xa đến cũng như đề phòng chuyện đó lại xảy ra.
Hòn đảo cách đất liền khá xa, phải đi hơn một tuần mới có thể đến nơi.
Doãn Khiêm từ bé đến lớn chưa từng chịu cực, nhưng cũng không có nghĩa là thể chất cậu yếu ớt. Ngoài việc hỏi quá nhiều ra thì cậu cũng khá được việc khi phụ tay giúp ông bà Tạ lái thuyền dù chưa từng động vào chúng mà chỉ xem qua màn ảnh rộng ở nhà.
Sau một tuần dài ròng rã thì Doãn Khiêm cũng đã đến được hòn đảo này, vì vốn rời đi trong sự bốc đồng mà cậu chỉ mang mỗi bộ vest, cơ thể không tắm cũng chả thay đồ khiến cậu trở nên có chút hôi và luộm thuộm.
Lo sợ rằng Hạ Lâm sẽ chê, cậu vừa xuống đất liền liền nhảy xuống biển tắm một tí cho bớt đi mùi hôi trên người rồi dùng áo vest trị giá gần chục triệu đồng làm khăn để lau chùi người. Cậu đây là ngoài hắn ra, vật chất chẳng có nghĩa lý gì đâu.
“ Hạ Doãn, ra đây tiếp khách nè con ”
“ Con xuống ngay ” Hạ Doãn mặc mỗi chiếc áo thun rộng ké từ Nhược Vân và chiếc quần jean ngắn ngang đầu gối bước ra khỏi phòng, niềm nở tiếp khách.
“ Chào anh, em là Doãn Khiêm ”