Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 73: Ngoại truyện 1




Ánh nắng chiếu vào căn phòng nhỏ ấm áp, tiếng ồn ào buổi sáng sớm đánh thức An Lạc đang say ngủ trong nệm chăn ấm áp, cậu hơi hé mắt ra, bàn tay theo thói quen mò mẫm sang chỗ nằm bên cạnh, lại phát hiện nó trống trơn. An Lạc dụi dụi mắt chậm rãi ngồi dậy, sau đó nghe được âm thanh nấu nướng từ dưới nhà vọng lên, cậu ngả nghiêng một chút rồi mới rời giường xuống lầu.

"Dậy rồi à? Hôm nay tám giờ có lớp phải không? Đánh răng rồi ăn sáng đi, anh chở..."

Gia Quân đang bận rộn làm ốp la trong bếp, nghe được tiếng bước chân lẹp bẹp sau lưng mình cũng không thèm quay lại, miệng lập tức luyên thuyên dặn dò. An Lạc đầu như tổ quạ chẳng nghe lọt bất cứ lời nào, trực tiếp nhào qua ôm lấy hắn khiến Gia Quân phải ngừng lại động tác, dịu dàng vỗ vỗ lên tay cậu.

"Gì đây? Mới sáng sớm đã muốn nhõng nhẽo?"

An Lạc dụi dụi đầu mình vào lưng Gia Quân, bám dính hắn như gấu Koala cỡ lớn, Gia Quân không gỡ tay cậu ra, cứ thế để người đeo sau lưng mình đến khi nấu xong mới thôi.

"Giờ sao? Muốn anh đánh răng cho luôn không?"

Dọn xong đồ ăn ra bàn, Gia Quân mới kéo An Lạc lên trước mặt mình, hôn "chốc" lên miệng cậu một cái cười cười hỏi. An Lạc không gật cũng không lắc, ý bảo hắn muốn làm gì thì làm. Gia Quân hết cách với nhóc lười này, chỉ đành cúi xuống bế người lên đi vào nhà vệ sinh.

"Há miệng ra."

An Lạc ngoan ngoãn nghe theo lời Gia Quân, kể cả rửa mặt lẫn thay quần áo đều một tay hắn làm hết, Gia Quân cài nút áo cho cậu, trong lòng cảm thấy có chút không đúng, từ lúc nào mà cục cưng nhà hắn đã trở nên lười biếng thế này rồi.

"Chiều nay anh xong việc sẽ qua đón em luôn, đừng bắt xe về nghe không?"

Gia Quân đang ăn thì sực nhớ ra liền dặn dò. An Lạc gật gật đầu, sau đó huơ tay hỏi hắn:

"Anh về sớm ạ?"

"Ừ, tạm thời có lẽ sẽ có dư thời gian cho em hơn, muốn đi đâu thèm ăn gì thì nói." - Gia Quân mỉm cười đáp

Hai mắt An Lạc lập tức sáng rỡ, cậu có cả một mớ danh sách quán ăn muốn đi cùng Gia Quân mà vẫn chưa có dịp. Gia Quân hiện tại đã ra riêng được hơn hai năm, việc hắn tự lập hiển nhiên được cả ba và mẹ ủng hộ hết mình, dù hắn không nhận tài chính từ họ nữa nhưng một số khách hàng lớn hiện giờ là do họ giới thiệu sang, việc làm ăn xem như tạm ổn, chí ít học phí đại học của An Lạc không thành vấn đề, chưa kể An Lạc học rất giỏi, tiền học phí xem như đã giảm hơn phân nửa nhờ vào học bổng, nhưng bù lại lại cực bận rộn, lần nào hắn về nhà thì An Lạc đã ngủ quên trên sofa mất rồi.

Trước cổng trường đại học nhộn nhịp đủ người qua kẻ lại, nhóm sinh viên tốp năm tốp ba túm tụm nhau quanh mấy xe hàng lớn tiếng gọi, không khí tươi trẻ khiến Gia Quân có cảm giác mình đã quá già, lại nhìn đến An Lạc trước mặt, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

"An Lạc!"

Có giọng nữ gọi lớn, cô nàng buộc tóc cao để lộ trán, mắt đeo cặp kính khá dày từ xa chạy đến vỗ lên vai cậu, sau đó mỉm cười gật đầu với Gia Quân:

"Em chào anh."

"Ừ, hai đứa vào trước đi."

Gia Quân gật đầu đáp lại, cô gái này tên Ngọc Châu, là bạn đại học khá thân của An Lạc, cô ở trong câu lạc bộ thủ ngữ nên dễ dàng nói chuyện với cậu.

Cả hai cùng nhau đi vào khuôn viên trường, phía sau vang lên tiếng đề ga, không chỉ Ngọc Châu và An Lạc, vài đứa sinh viên tò mò cũng nhìn theo hướng xe mô tô chạy đi. Ngọc Châu cười khúc khích huých huých khuỷu tay cậu:

"Lần nào ổng tới cũng gây sự chú ý hết. Nghe nói có mấy đứa trường mình để ý ổng rồi, anh phải đề phòng đó nghe chưa?"

An Lạc khẽ nhíu mày, hiển nhiên cậu cũng cực kỳ chú ý đến điều này. Mỗi lần Gia Quân đến trường cậu đều không cho hắn nán lại quá lâu, nếu hôm nào hắn bảo sẽ đến đón thì cậu nhất định cũng tranh thủ ra sớm nhất có thể. Ngẫm lại đúng là hơi bực, bây giờ Gia Quân càng lúc càng đẹp trai, tuổi tác khiến hắn không còn lại bao nhiêu nét ngông cuồng năm đó mà là sự chín chắn trưởng thành. Mỗi lần thấy có ai đó ngắm Gia Quân nhiều hơn hai giây thôi là An Lạc chỉ ước mình có thể hét lên rằng hắn là bạn trai của cậu, bớt nhìn lại một chút.

"Uầy, nhưng mà cậu cũng lắm người theo đuổi còn gì, không biết ổng mà thấy thầy Dương hôm nay thì thế nào nhỉ?"

An Lạc lập tức xoay sang dùng tay làm dấu X với cô, tuyệt đối không được để Gia Quân biết chuyện cậu bị giảng viên theo đuổi được, nếu không chắc chắn hắn sẽ quậy um lên cho mà xem. Về chuyện Trịnh Dương, giảng viên môn Logic học có ý với mình cũng khiến An Lạc đau đầu muốn chết rồi.

An Lạc bây giờ quả thật được Gia Quân nuôi khéo đến độ không có chỗ nào để chê, cao ráo, sáng sủa, dáng vẻ rụt rè cũng không còn, nếu không vì vấn đề không nói chuyện được, có lẽ cũng chẳng che giấu nổi mớ tin nhắn ve vãn tỏ tình trong hộp thoại, đặc biệt nam nữ đều đủ cả.

Vào lúc nghỉ hè cậu được Ngọc Châu rủ tranh lớp của thầy Dương, nghe bảo thầy dù hơi khó tính nhưng giảng rất hay, nếu kỳ này không nhanh tay thì phải chờ tới năm sau mới có cơ hội do thầy sắp bay sang nước ngoài tập huấn rồi. Là một sinh viên năm tốt, hiển nhiên An Lạc phải giành được chỗ, bất chấp đến độ hôm đó cấm Gia Quân được xài mạng, chỉ là nếu cậu biết bản thân sẽ vướn vào rắc rối thì có cho tiền cậu cũng không thèm.

Khi ấy vào buổi đầu bởi vì ngủ quên mà cậu đến trễ, lại ngay lúc Trịnh Dương đang giảng say mê nên ngay lập tức thành công thu hút sự chú ý của anh ta. An Lạc cực kỳ ngượng, chỗ bàn Ngọc Châu giữ cho cậu đối diện với bàn giảng viên lại càng khiến Trịnh Dương không ít lần nhìn cậu mấy lần. Cho đến cuối giờ, Trịnh Dương đặt một câu hỏi khó, sau đó đột nhiên gọi cậu lên, An Lạc có chút bối rối nên không nghĩ ra được cách giải thích với anh ta. Trịnh Dương chờ đợi một hồi cộng thêm khó chịu với việc đi trễ lúc đầu của cậu nên trầm giọng nói:

"Làm sao vậy? Không biết nói chuyện à?"

An Lạc vội vàng gật gật đầu, Ngọc Châu bên cạnh cũng lập tức phụ họa:

"Thầy ơi, đúng là bạn ấy không nói chuyện được ạ."

Trịnh Dương thoáng chốc khựng lại, anh nhìn gương mặt bối rối của cậu sinh viên trước mắt mình, tự cảm thấy bản thân dường như có hơi quá đáng, khẽ hắng giọng một tiếng sau đó mềm giọng nói:

"Xin lỗi, em ngồi xuống đi."

An Lạc lắc đầu lần nữa, cậu nghĩ dù sao mình cũng có một phần lỗi, nhanh chóng cúi xuống ghi vào vở một câu rồi đưa lên:

"Em có thể viết câu trả lời lên bảng được không ạ?"

Trịnh Dương có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh gật đầu đồng ý:

"Được chứ, viết thử tôi xem."

Kể từ lần đó, không chỉ trong lớp học mà kể cả tình cờ gặp ở sân trường, An Lạc cũng nhận được sự quan tâm đặc biệt từ Trịnh Dương.

Vài lần đầu An Lạc hiển nhiên không thể nào nhận ra được, nhưng cho đến một dạo Trịnh Dương gọi cậu ở lại với lý do gửi thêm tài liệu học tập thì cuối cùng cậu cũng hiểu ra. Trong lớp học vắng lặng, vị giảng viên hiền lành vừa chậm rãi lấy ra tập hồ sơ vừa vu vơ hỏi chuyện nhóc sinh viên trắng trẻo bên cạnh:

"Em đã có người yêu chưa?"

An Lạc thở dài cùng Ngọc Châu bước vào lớp học, Trịnh Dương vẫn như mọi khi đến từ sớm đang ngồi đợi sinh viên vào đủ, ngay lúc An Lạc vừa xuất hiện, anh ta liền ngẩng đầu lên mỉm cười với cậu:

"Tới sớm vậy? Đã ăn sáng chưa?"

An Lạc bối rối gật đầu, nhanh chóng cúi đầu đi thẳng về chỗ ngồi. Trịnh Dương cũng không có nói gì thêm, ngón tay khẽ gõ nhè nhẹ lên lên bàn.

Buổi học kéo dài hai tiếng, Trịnh Dương thường sẽ cho học sinh dừng khoảng năm phút cho đỡ căng thẳng, sau khi anh vừa hô có thể nghỉ rồi thì vài người lập tức nằm ngả ra bàn rồi. Có một nhóm nữ sinh vừa liếc nhìn lên bàn giảng viên vừa thì thào nói chuyện, cô gái nhỏ ngồi lọt thỏm giữa đám bạn mình lặng lẽ đỏ mặt lên.

Giờ học kết thúc, Trịnh Dương vừa đi khỏi thì An Lạc cũng thở phào một hơi, hôm nay đã là buổi cuối cùng rồi, nghe nói thầy sắp đi nước ngoài một thời gian, An Lạc trộm nghĩ sớm muộn gì thầy ấy sẽ quên đi cái đứa sinh viên bình thường này thôi.

An Lạc vẫn còn ba môn buổi chiều nữa, cả ba môn đều không cùng học với Ngọc Châu nên cả hai sau khi ăn trưa thì tạm biệt luôn.

"Em học xong rồi, đang ở khu A, anh qua cổng A chờ em luôn nha."

Học xong hết thì trời đã sụp tối, hành lang dẫn đến khu A có phần vắng vẻ, An Lạc vừa đi vừa nhắn tin cho Gia Quân.

"Biết rồi, anh cũng sắp qua tới bây giờ. Trà sữa full topping size lớn."

An Lạc cười cười đọc tin nhắn vừa gửi đến, chợt có giọng nữ vang lên giữa không gian yên tĩnh khiến cậu khựng lại vội vàng nép vào một góc.

"Em... em thích thầy!"

"Cảm ơn tình cảm của em."

An Lạc giật thót người, hóa ra là nữ sinh đang tỏ tình với Trịnh Dương.

"Không phải." - Nữ sinh kia lắc lắc đầu - "Là thích theo kiểu kia."

"Ừ, thầy hiểu rồi." - Trịnh Dương mỉm cười dịu dàng đáp lại - "Nhưng thầy xin lỗi, thầy không thể nhận tình cảm này của em được."

"Tại sao ạ? Là vì em là sinh viên?"

"Không phải." - Trịnh Dương nhẹ nhàng lắc đầu.

"Chẳng lẽ... thầy đã có người mình thích rồi."

Lần này Trịnh Dương không nói gì cả, trái tim An Lạc đánh "thịch" một tiếng, cô gái kia có lẽ cũng hiểu được, khóe môi mím chặt cố kìm lại cảm xúc muốn khóc, cuối cùng buồn rầu rời đi.

Dưới ánh đèn màu vàng cam, Trịnh Dương lặng lẽ đứng đó một hồi, An Lạc nuốt một ngụm nước bọt định bụng nhắn tin cho Gia Quân đổi cổng khác, đột nhiên bên cạnh lại vang lên tiếng nói trầm thấp khiến cậu giật bắn lên:

"Thầy biết em ở đó, mau ra đi."

Đương lúc An Lạc vẫn đang rối rít không biết phải làm thế nào thì Trịnh Dương đã tự mình bước đến chỗ cậu, anh cười cười cất giọng hỏi:

"Đã học chưa?"

An Lạc đảo mắt không dám nhìn thẳng, lo lắng gật nhẹ đầu.

"Tôi cũng vừa dạy xong, có muốn ăn chút gì không?"

An Lạc lắc mạnh đầu.

Trịnh Dương buồn cười nhìn cái người như con thỏ nhỏ trước mắt, định vươn tay phủi đi lớp vôi trắng bám trên áo cậu, An Lạc hoảng hốt lùi lại một bước khiến bàn tay anh hẫng giữa không trung. Trịnh Dương cười buồn nói:

"Lúc nãy em nghe cả rồi phải không?"

An Lạc không phản ứng, cậu không muốn gieo xuống bất kỳ hy vọng nào cả. Trịnh Dương thở dài một tiếng, sau đó bất ngờ chộp lấy tay cậu khiến cậu không rút lại kịp.

"Tôi thật sự rất thích em, chờ tôi trở về..."

"Chờ mày trở về để ăn đập hả?"

Giọng nói hung dữ cất ngang lời Trịnh Dương, cánh tay đang nắm cũng bị giựt phắt ra, gã đàn ông cao lớn giận dữ quát lớn:

"Mày là thằng nào?"

Trịnh Dương khẽ nhíu mày một cái, bình tĩnh đáp lời hắn:

"Tôi là giảng viên trường này. Anh là ai sao lại đột nhiên vào đây, có tin tôi báo bảo vệ bắt anh không?"

"Mẹ nó, giảng viên, tao khinh." - Gia Quân không chịu thua kéo An Lạc ra phía sau lưng mình sừng sỏ nói - "Mày có tin tao báo cáo mày quấy rối sinh viên không?"

"Xin anh giữ lời nói đúng mực, tôi không có quấy rối ai cả." - Trịnh Dương khẽ đẩy mắt kính lên.

Gia Quân không nhìn vừa mắt điệu bộ khinh khỉnh người khác của Trịnh Dương nữa, dứt khoát giơ nắm đấm lên.

An Lạc nhận thấy tình hình càng lúc càng không ổn, cuống quýt chui vào chính giữa hai người muốn cản Gia Quân lại, may mà Gia Quân kìm lực tốt, nếu không người bị thương e rằng chính là nhóc con.

"Làm cái gì vậy hả?"

An Lạc đỏ cả mắt, quay sang Trịnh Dương làm động tác xin lỗi.

"Mắc gì em phải xin lỗi hắn?"

"Không sao đâu? Người này là gì của em vậy?" - Trịnh Dương vẫn giữ thái độ điềm tĩnh hỏi cậu.

"Bạn trai em."

An Lạc thành thật dùng thủ ngữ trả lời nhưng Trịnh Dương không hiểu, Gia Quân ngược lại xui giận phần nào, nhưng vẫn trừng mắt cảnh cáo anh:

"Đừng để tao thấy mày bén mảng đến gần em ấy thêm lần nào nữa!"

Nói xong hắn không do dự kéo người rời khỏi, để lại Trịnh Dương trầm lặng đứng nhìn theo.