Ở bệnh viện thêm vài ngày An Lạc đã hồi phục tương đối khá tốt, Gia Quân thì khỏi nói, dù toàn cãi lời bác sĩ nhưng khi nhóc con được phép xuất viện hắn cũng nhanh chóng soạn sành đồ đạc chạy theo mặc cho bị bắt phải ở lại để kiểm tra vết thương.
"Mày lì thật đó, bác sĩ gặp thêm vài đứa như mày thì ổng bỏ nghề." - Thiên Bảo liếc nhìn cái người đang thản nhiên ngồi bên cạnh.
"Anh ta đâu?" - Gia Quân không thèm để tâm đến lời châm chọc của gã, đột nhiên hỏi.
"Lúc An Lạc tỉnh lại tao sắp xếp ảnh về thành phố cùng bọn Vĩnh Huy rồi, trước mắt ở trong căn chung cư đang bỏ trống của tao, sau đó từ từ tính tiếp."
"Không sợ người chạy mất à?" - Gia Quân nhếch mép cười nói.
"Chạy thì tao bắt về, cũng học mày thôi."
Gã trầm giọng nói, đôi mắt dần trở nên tối xuống, Gia Quân "ồ" một tiếng hiểu ra.
Ngày hôm ấy khi trở về đến khách sạn, ngoài trời mưa cũng mịt mù đến nỗi không ai di chuyển đi đâu được, sau một hồi rối loạn không biết An Lạc đang ở nơi nào thì Gia Quân cuối cùng cũng nhớ ra trước chuyến đi mình có cài định vị vào máy cậu phòng trường hợp lạc mất người, vậy là cả đám bất chấp sự ngăn cản của nhân viên khách sạn, đội bão chạy theo tín hiệu phát ra. Thời điểm Cọp thẹo đá vào người An Lạc khiến điện thoại cậu tắt ngúm, dây thần kinh Gia Quân giống như muốn bị cắt đứt.
"Này, trả lại mày."
Thiên Bảo đột nhiên móc từ trong túi quần ra một vật, Gia Quân ngạc nhiên nhìn chiếc đồng hồ đã vỡ nát mặt kính nhưng ba cây kim vẫn chậm rãi chuyển động.
"Tao thấy vỡ cả rồi nhưng nhớ mày lúc nào cũng đeo nó nên đoán chắc quan trọng lắm." - Gã liếc nhìn gương mặt trắng nõn tựa vào vai Gia Quân ngủ ngon lành kia - "Của củ Đậu Phộng nhà mày tặng à?"
"Ừ, cảm ơn mày."
Gia Quân nhận lại nó, cẩn thận đeo lên tay, lên dây cót điều chỉnh lại thời gian, sau đó xoay sang nhìn người bên cạnh, lần đầu tiên sau những năm oán hận hắn cất lên tiếng cảm ơn từ tận đáy lòng, cảm ơn ông trời đã không cướp đi mọi thứ của hắn.
"Phải rồi. Mày không định nói cho ba mẹ mày biết à? Lỡ họ biết thì sao?" - Thiên Bảo hỏi.
"Tao không quan tâm. Tao không giấu nhưng cũng không muốn chủ động nói. Họ có gia đình riêng của họ thì tao cũng có cuộc sống riêng của tao." - Gia Quân thờ ơ đáp - "Nếu cần họ quan tâm đến vậy thì tao đã cho họ biết chuyện xảy ra ở đây rồi."
Thiên Bảo không nói gì nữa, đúng là hắn chẳng còn liên quan nhiều đến ba mẹ mình nữa, kể cả khi vừa xác nhận An Lạc không sao hắn đã lập tức dặn dò đừng ai báo với hai người kia gì cả, thời điểm này con cái của bọn họ đang trong kỳ nghỉ hè, đừng làm phiền gia đình người ta thì hơn.
Đi suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng về đến nhà, Thiên Bảo không khách khí ném hai kẻ chỉ biết chim chuột cả quãng đường không nể nang ai xuống, sau đó cho xe đi thẳng.
"Cái thằng, không phụ mang hành lý vào nữa."
Gia Quân thở dài nhặt túi xách lên, An Lạc thấy vậy cũng định giúp một tay nào ngờ bị hắn ngăn lại:
"Mới vừa xuất viện đấy, bớt lộn xộn đi."
An Lạc xụ mặt xuống, thầm nghĩ chẳng phải hắn cũng vậy sao? Còn nặng hơn cả cậu.
"Được rồi, ngồi lên đây." - Gia Quân thấy nhóc con lại không vui, hắn vỗ vỗ lên va-li nói - "Em cầm bớt đồ cũng được, nhưng ngồi lên đây anh đẩy vào nhà."
An Lạc suy nghĩ một chút liền đồng ý ngồi lên, Gia Quân xác nhận nhóc con đã yên vị mới cầm nốt hai túi đồ còn lại rồi bắt đầu đẩy va-li đi.
"Xe đã đến nơi, trước khi xuống xe quý khách vui lòng trả phí hành trình cho tài xế." - Đến trước cửa, Gia Quân hắng giọng nghiêm túc nói.
An Lạc bị Gia Quân chọc cho cười vui vẻ, cậu nhướng người lên hôn vào má hắn, Gia Quân đưa tay lên vờ ho một tiếng hỏi:
"Kinh tế khó khăn, có thể bo thêm không?"
Nói xong cúi thấp người xuống hơn, An Lạc ngượng ngùng cùng hắn ở trước cửa hôn môi một lúc lâu.
Cạch!
"Về rồi...?
Cánh cửa bất ngờ mở ra, cả hai giật mình nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện, Ái Hà giống như hóa đá bởi cảnh tượng vừa thấy được, Gia Quân lập tức nhíu mày trầm giọng hỏi:
"Tại sao mẹ lại ở đây?"
Không khí trong phòng khách yên lặng đến đáng sợ, Ái Hà xoa xoa huyệt thái dương sau đó ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt mệt mỏi hỏi:
"Bắt đầu từ khi nào?"
"Chính thức là bốn năm trước." - Gia Quân thẳng thắn đáp.
"Ba con biết gì không?"
Gia Quân lắc đầu. Ái Hà không biết phải nói gì nữa, bà chợt nhận ra mình đã xa cách đứa con trai này quá lâu rồi, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt lên tiếng:
"Con có hiểu mình đang làm gì không?"
"Mẹ..." - Gia Quân nhìn thẳng bà rồi gọi.
Ái Hà ngẩn ra nhìn hắn.
"Mẹ có biết con bao nhiêu tuổi rồi không?" - Gia Quân chợt hỏi.
"Ba... ba mươi..."
Ái Hà run rẩy đáp, khi nói ra bà cũng có chút bất ngờ, hóa ra con trai mình đã lớn như vậy rồi sao?
"Trên đầu con cũng bắt đầu có tóc bạc rồi." - Gia Quân đăm đăm nhìn bà - "Mẹ nghĩ con vẫn còn là đứa trẻ mười mấy tuổi năm đó không biết mình vẫn đang làm gì sao?"
"Không... mẹ..."
Ái Hà bỗng có chút hoảng sợ trước ánh nhìn sắt như dao kia, ấp úng nói không thành câu, nhưng Gia Quân tiếp tục chầm chậm nói:
"Mẹ có biết con từng đoạt giải học sinh giỏi thành phố, biết con mấy năm liền toàn đứng nhất trong khối, cũng biết con tham gia rất nhiều cuộc thi không?"
Gia Quân nhìn vẻ mặt ngạc nhiên kia liền cười cười tự giễu, phải rồi, mỗi tấm bằng khen hắn khoe ra đều bị phớt lờ, sau đó chỉ có thể lặng lẽ cất vào một chiếc hộp, vĩnh viễn cũng không bao giờ muốn mở chúng ra nữa. An Lạc ngồi bên cạnh siết chặt nắm tay, cậu bỗng dưng muốn ôm cái gã to xác này vào lòng quá.
"Sau đó con không muốn học nữa, lần đầu tiên đánh nhau lại có thể gọi được ba mẹ đến sau những lời mời tham dự lễ trao giải."
Ái Hà sững ra nhìn hắn, có lẽ đây là lần đầu tiên Gia Quân nói với bà nhiều như vậy suốt bao nhiêu năm qua, không phải là thiếu niên tâm sự với mẹ về những tủi thân mà bản thân phải chịu đựng mà là một tên đàn ông trưởng thành kể vài câu chuyện cho người phụ nữ có quan hệ ruột thịt nghe.
"Lúc đó mỗi lần bị hai người mắng không hiểu sao con lại cảm thấy rất vui, hiếm khi có dịp gia đình mình được gặp nhau thế này mà." - Gia Quân cười cười nói - "Nhưng mà đúng là cuộc vui nào cũng kết thúc, đến khi con lần lượt đi dự lễ cưới của hai người, con cuối cùng cũng chấp nhận mình đã không còn gia đình nữa rồi."
Hai mắt Ái Hà đỏ lên, bà chẳng ngờ hóa ra con trai mình đã nghĩ như vậy suốt bao lâu nay. Hôn nhân của bà không được hạnh phúc như mong đợi, sự nghiệp bận rộn cuốn bà vào vòng xoáy của những cuộc xã giao hết ngày này sang ngày khác, nhưng dù vậy bà vẫn không thể chối cãi mình và cả chồng cũ đều là những người bố mẹ vô trách nhiệm, có lẽ bởi vì cảm giác tội lỗi nên sau đó cả hai vẫn cố gắng dùng tiền bạc bù đắp cho Gia Quân, dù biết rằng đó không phải là thứ mà một đứa trẻ cần nhất.
"Con cứ nghĩ mình sẽ sống như vậy cả đời. Con sợ mình không đủ tình yêu để chịu trách nhiệm với ai đó, cũng sợ rằng với bản tính nát bét này sẽ làm cho thế giới xuất hiện thêm một Gia Quân thứ hai." - Gia Quân dịu dàng nhìn sang An Lạc, vươn tay nắm lấy tay cậu cười nói - "Cho đến khi gặp được em ấy... Mẹ biết không, con nghĩ mình đã tìm được gia đình mới rồi."
An Lạc bị hắn nói cho ngượng ngùng muốn rút tay về lại chẳng thể, chỉ có thể đỏ mặt lo lắng liếc nhìn sang mẹ hắn. Ái Hà thở dài một tiếng, bà đã đi đủ nhiều để tiếp xúc được với sự tiến bộ của thế giới, nhưng khi trực tiếp nhìn chuyện này xảy ra ở chính con của mình, trong lòng không khỏi xót xa. Nhưng dù sao Gia Quân cũng là con bà, dù xa cách bao lâu bà vẫn đủ hiểu đứa trẻ này từ lâu đã trở thành một con ngựa đứt cương không quản nổi, nếu không năm đó hắn trở thành gã lưu manh đầu đường xó chợ bà đã ngăn cản được rồi.
"Mẹ biết mẹ làm mẹ thất bại, không đủ tư cách để khuyên nhủ con nữa." - Ái Hà buồn bã nói - "Mẹ sẽ không phản đối, nhưng cũng không ủng hộ, chỉ hy vọng con sẽ không..."
Bà định nói rằng "Hy vọng con sẽ không hối hận" nhưng con ngựa mạnh mẽ trước mắt bà vốn dĩ dường như chưa bao giờ hối hận với những quyết định của hắn, dù cho lúc chọn đi còn đường lông bông kia hắn cũng rất ngông cuồng, bị ông Hoàng vừa chửi vừa đánh vẫn chẳng thiết tha gì, cuối cùng lắc lắc đầu mỉm cười nói:
"Hy vọng con sẽ hạnh phúc với gia đình mới."
"Cảm ơn mẹ." - Gia Quân gật đầu đáp.
Giữa hai người chẳng mấy khi gặp quả thật không có gì để nói với nhau nhiều, nhất là trong tình huống khó xử thế này. Ái Hà cũng không nắn ná lại nữa, bà chậm rãi đứng dậy chào tạm biệt cả hai, trước khi đi nhìn sang thằng bé vẫn một mực bám dính lấy con trai mình từ đầu đến cuối, không khỏi buồn cười nhớ lại lần đầu gặp cậu, quả nhiên lúc đó bà đã cảm thấy giữa hai đứa có gì đó không giống bạn bè cùng nhà bình thường rồi. Bà mỉm cười nói với cậu:
"An Lạc phải không? Nhờ con chăm sóc nó giúp dì nhé."
An Lạc cuống quýt gật gật đầu, mãi đến khi người đi mất rồi vẫn còn ngơ ngác nhìn theo. Gia Quân buồn cười nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu xoa đầu hỏi:
"Tối nay có muốn ăn cơm sườn không?"
An Lạc nghe hắn hỏi vậy lập tức lấy lại tinh thần, từ lúc nằm viện toàn ăn thức ăn lỏng nhạt nhẽo, cậu híp mắt cười vui vẻ gật mạnh đầu.