Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 64




"Còn thiếu gì nữa không?"

Gia Quân kiểm tra đống hành lý to nhỏ trước mặt, đếm đi đếm lại hết lần này đến lần khác, mãi đến khi xe của Thiên Bảo đã đậu trước cửa rất lâu mà hắn vẫn chưa xong. An Lạc chán nản nhìn bộ dạng như gà mẹ của Gia Quân, thầm nghĩ không biết từ bao giờ hắn lại trở nên như thế nữa, chỉ đi du lịch có ba ngày thôi nhưng giống như sắp chuyển nhà ra đó ở luôn vậy.

"Mày còn không ra là tao đi trước luôn đấy." - Thiên Bảo bực mình nói với vào, đoạn còn quay ra sau nhìn mấy tên đàn em của Gia Quân ra hiệu - "Mau đi khuân hành lý của đại ca tụi bây ra đi, không thì tới chiều mai cũng chưa đến nơi được."

"Anh Bảo cứ đùa, ổng cục lên đánh tụi em thì sao?" - Tên mập trong nhóm cười cười nói.

Chờ thêm gần nửa tiếng vẫn không thấy người đâu, cuối cùng đám người trong xe cũng chịu thỏa hiệp đi lấy giúp hành lý.

"Đại ca, để tụi em xách phụ cho, nhiều đồ vầy chắc không thiếu gì đâu."

"Ừ, trừ cái túi đen kia thì toàn bộ mang ra giúp tao."

An Lạc tò mò ngó đến, từ hôm qua đã thấy hắn thậm thà thậm thụt giấu giếm tự soạn cái túi đó rồi, mỗi lần cậu lại gần đều bị xua tay đuổi đi. Cả bọn mỗi người xách mớ đồ của Gia Quân ra ngoài trước, Gia Quân sau khi xác nhận không bỏ quên gì mới vác túi đồ lên, An Lạc cuối cùng cũng thở phào một hơi đứng dậy, cứ tưởng tới sáng cũng chưa đi được chứ.

"An Lạc." - Gia Quân gọi cậu một tiếng.

An Lạc quay lại không hiểu gì nhìn hắn, Gia Quân thản nhiên chỉ vào mặt mình cười nói:

"Em quên đồ."

An Lạc xụ mặt lại, thầm nghĩ người này dù vẻ ngoài có thay đổi thế nào vẫn lưu manh như cũ. Gia Quân kiên nhẫn đứng đó chờ, mãi đến khi bên ngoài lần nữa vang lên tiếng thúc giục, An Lạc đành đỏ mặt nhón chân lên hôn hắn một cái. Gia Quân đạt được mục đích, vui vẻ mỉm cười xoa đầu cậu.

"Hẹn mấy năm rồi cuối cùng cũng sắp xếp được chuyến đi này đấy."

Xe vừa khởi hành cả đám đã bắt đầu nhốn nháo.

"Còn không phải đại ca liên tục bận hết việc này đến việc khác à?"

Thiên Bảo cũng đánh mắt liếc nhìn cái người chẳng quan tâm ai kia cất giọng hỏi:

"Nghe nói mày đang bận bịu ra riêng phải không? Đến đâu rồi?"

"Tao đang tìm mặt bằng, giá cả ổn một chút, dù sao cũng không muốn phụ thuộc vào ba tao nữa."

"Ừ, có gì thì cứ nói tao, giúp được tao sẽ giúp."

Gia Quân không có ý kiến, lặng lẽ đưa mắt tiếp tục nhìn người vẫn đang mải mê ngắm cảnh ngoài cửa sổ kia. Thời gian đúng là không chừa một ai cả, phút chốc đã gần bốn năm trôi qua, nhóc con nhỏ thó khi xưa hắn tiện tay mang về giờ đã lớn bổng, đôi mắt sáng rõ không còn ảm đạm như trước nữa, hắn nhớ đến khoảnh khắc nhìn thấy cậu mặc bộ đồng phục cấp 3, cả người tràn ngập hương vị thanh xuân phơi phới, khiến hắn nhịn không được mà đè người xuống hôn một lúc lâu.

"Đại ca, ngồi yên." - Vĩnh Huy ngồi hàng trước đang đùa giỡn chợt ngừng lại nghiêm túc nói.

Gia Quân nhíu mày khó hiểu nhìn gã. Vĩnh Huy vươn tay đến đầu hắn nhanh chóng kéo một cái, một sợi tóc bạc phất phơ bay trước mặt:

"Uầy, bạc trắng luôn." - Gã thốt lên.

Gia Quân tức giận gạt tay gã ra nghiến răng đe dọa:

"Mày có tin tao vặt trụi đầu mày không?"

Vĩnh Huy lập tức rụt cổ vội vàng yên lặng ngồi xuống. Đương lúc Gia Quân vẫn còn đang hậm hực nhìn chằm chằm cái đầu nhấp nhô trước mặt đột nhiên cảm nhận được cơ thể bên cạnh run nhè nhẹ, xoay mặt nhìn sang thì thấy nhóc con đang che miệng cười trộm.

"Em cười cái gì?"

Hắn vươn tay nắm cằm cậu kéo qua, An Lạc lập tức ngưng cười mở to mắt vô tội nhìn hắn.

"Mày lại ăn hiếp con nít." - Thiên Bảo nói vọng xuống - "Tóc cũng đã bạc trắng rồi mà vẫn trẻ trâu như vậy."

"Tóc tao bạc trắng hồi nào?" - Gia Quân nhíu mày lớn giọng nói.

"Đấy mày cứ nheo tiếp đi, cái mặt mày sẽ nhanh chóng tràn đầy nếp nhăn như ông già nhà tao thôi."

Cả đám ồn ào nhốn nháo một hồi thì đến trạm dừng chân, sau khi giải quyết xong xuôi Gia Quân vẫn còn đứng lại nhìn vào gương nghiêng qua ngó lại mãi. An Lạc lúc này vừa bước vào thì thấy cảnh này không khỏi có chút buồn cười, cậu bước sang kéo kéo áo hắn khoa tay hỏi:

"Anh làm gì vậy?"

"Không có gì." - Gia Quân nhớ đến nhóc con cười mình trên xe, hậm hực trả lời rồi quay người đi luôn.

An Lạc kéo tay hắn lại, đương lúc Gia Quân không hiểu gì cổ áo đã bị nắm xuống, An Lạc quàng cánh tay qua nhướng người hôn lên.

"Hai người làm gì trong đó lâu quá vậy?"

Đợi khi cả hai bước ra nhóm người đã ăn sắp xong cả cây kem, An Lạc lúc nãy bạo dạn bao nhiêu thì lúc này chỉ lặng lẽ trốn sau lưng Gia Quân giấu đi khuôn mặt đỏ bừng, trái lại Gia Quân giống như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đổi chủ đề nói:

"Ăn gì đó?"

"Kem." - Thiên Bảo liếc qua liền đoán được hai người vừa làm gì - "Mày đi toilet đến ngu rồi à?"

"Ừm, em ăn không?" - Gia Quân không quan tâm lời xỉa xói của thằng bạn thân mà xoay sang hỏi An Lạc.

An Lạc nghe nhắc đến kem ngay lập tức tỉnh táo lên, vui vẻ gật gật đầu.

Bọn họ nhanh chóng tiếp tục hành trình, đồi núi chập trùng dần dần được thay thế bởi nước biển xanh mướt, từng đợt sóng đánh vào ghềnh đá rồi tan thành bọt trắng xóa, đáy lòng An Lạc phần khích không thôi, đưa tay ngoắc ngoắc người ngồi cạnh mình cùng xem.

"Thích vậy à?"

Gia Quân thản nhiên tựa cằm lên vai cậu thì thầm hỏi, hơi gió thổi vào tai khiến An Lạc nhột mà rụt người lại, đầu óc cũng chẳng còn tập trung mà ngắm cảnh nữa. Gia Quân nhìn lỗ tai ai đó đỏ bừng, cảm thấy cơ thể trở nên ngứa ngáy nhớ đến chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh ban nãy. Khi ấy An Lạc vốn dĩ chỉ chạm nhẹ môi hắn rồi rời đi, sau đó vẫn như thói quen cũ bắt đầu lấy điện thoại nhắn tin cho hắn:

"Không có già đâu, rất đẹp trai, em thích..."

Đáng yêu như vậy, Gia Quân tự cảm thấy nếu hắn cứ thả thỏ con chạy mất thì hắn không phải đàn ông.

"E hèm, tao thấy An Lạc sắp bị mày đè ngộp thở rồi đó."

Thiên Bảo nhìn qua kính chiếu hậu thấy hết toàn bộ tốt bụng nhắc nhở.

Khách sạn là một trong những bất động sản thuộc sở hữu của gia đình Thiên Bảo, gã bao trọn hết phòng Vip còn lại, chủ yếu là vì thằng bạn yêu cầu cần nơi có độ riêng tư tốt nhất.

"Mẹ nó, cả đời này tao không nghĩ có ngày được ở chỗ sang trọng thế này."

Cả đám nhốn nháo tự phân phòng ngủ với nhau, Vĩnh Huy phát hiện phòng của Gia Quân chỉ có một giường ngủ liền hăng hái nói với hắn:

"Đại ca, đổi với em với thằng mập đi, phòng em hai giường lận thoải mái hơn."

"Không cần."

Gia Quân thẳng thừng từ chối, nhanh tay nhận chìa khóa rồi kéo An Lạc đi nhận phòng luôn.

"Ừm, chỗ này tốt lắm."

Gia Quân ngó một vòng quanh căn phòng được bày trí đơn giản nhưng tinh tế, gam màu trầm ấm, hương thơm cũng rất nhẹ dịu giúp tâm trí thư giãn, ban công hướng biển, mở cửa sổ có thể nghe được tiếng sóng vỗ nhè nhẹ, đặc biệt nệm giường rất êm, có nhún mạnh thế nào cũng không phát ra tiếng động gì.

An Lạc cũng bị căn phòng thu hút, cậu nhường cho Gia Quân đi tắm trước còn mình vui vẻ ngắm nghía chụp hình xung quanh.

"An Lạc, lấy giúp tôi cái quần lót."

Gia Quân tắm xong thì phát hiện bản thân lại mang thiếu đồ liền gọi lớn, An Lạc đang xem lại mớ ảnh mình chụp được suốt đường đi bất mãn bỏ điện thoại xuống tiến lại mớ hành lý vẫn chưa sắp xếp của bọn họ tìm kiếm. Bởi vì đồ đạc mang theo đa phần đều do Gia Quân chuẩn bị nên cậu cũng không rõ lắm, nhìn cái vali to đùng lộn xộn có chút nản, An Lạc nhắm qua cái túi đen Gia Quân giữ trong suốt cuộc hành trình.

"Đã thấy chưa, tôi xếp ở dưới đáy đấy."

Âm thanh từ trong phòng tắm giống như được khuếch đại lên vài phần khiến An Lạc giật bắn cả người vội vàng kéo khóa kéo lại. Gia Quân chờ ở bên trong muốn khô cả tóc vẫn không thấy động tĩnh gì dứt khoát quấn khăn bước ra.

"Thật là, đồ lót để ở đây, nhớ chưa? Em làm sao vậy?"

Gia Quân vừa lấy quần lót vừa càm ràm, quay sang lại nhìn thấy gương mặt đỏ gay của nhóc con khó hiểu hỏi.

An Lạc không thèm phản hồi hắn, hình ảnh Gia Quân để trần nửa thân trên, vùng chữ V hiện rõ cùng cơ bắp săn chất kết hợp với cái mớ bcs hắn giấu trong túi xách quả thật khiến người như cậu không nhịn nổi mà suy nghĩ lung tung, giờ phút này chỉ muốn xuống quầy lễ tân xin đổi phòng.