Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 50




Hơn ba giờ chiều trời vẫn đổ nắng chang chang, mặc dù đang gói hoa bên trong tiệm nhưng An Lạc vẫn có chút không chịu nổi ánh sáng gay gắt rọi vào mắt.

"Thấy chói thì kéo màn lại một chút đi, giờ này chắc không có khách đâu." - Bà chủ buồn cười nhìn đôi mày nhíu nhíu lại của cậu nói.

An Lạc gật gật đâu, vừa kéo màn xuống vừa đưa mắt nhìn lên bầu trời cao vợi, dẫu rằng quả thật đang rất nắng đó nhưng đằng xa đã ẩn hiện vài đám mây đen như chỉ chực chờ phút sau sẽ đổ mưa xuống.

"Vậy dì về trước đây, có gì con sắp xếp lại mớ cây mới về giúp dì nha."

An Lạc vui vẻ vẫy tay với bà chủ, cậu có cảm giác trông bà đã già hơn nhiều so với ngày đầu cậu đến làm việc. Dạo gần đây bệnh tình của bà lại trở nặng, cuối tuần nào cũng đều phải đến bệnh viện điều trị, có lúc còn phải nhập viện hai ba hôm mới được thả về. Bây giờ thời gian ở tiệm hoa cũng không thể nhiều như trước, sau vài lần cả An Lạc cùng Gia Quân khuyên nhủ mới chịu về sớm một chút.

Cạch!

Cánh cửa tiệm hoa mở ra, An Lạc cứ tưởng là khách hàng liền quay lại định cúi đầu chào, nào ngờ lại là bà chủ.

"Dì quên mất, con đưa cái này cho thằng Quân nha." - Bà chủ lôi trong túi xách ra một chiếc hộp vuông vức in hoa văn chìm trông rất đẹp - "Quà sinh nhật mẹ nó gửi cho nó."

An Lạc có hơi ngạc nhiên nhận lấy, trong lòng xoắn xít tự hỏi chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật Gia Quân.

"Ngày mai đấy." - Bà chủ nhìn ra ngay được thắc mắc của cậu cười nói - "Nó không thích ăn ngọt nhưng lại mê bông lan trứng muối lắm, dì nhớ ở góc ngã tư có một tiệm bánh mới mở nghe nói rất ngon đó."

An Lạc gật gật đầu, đôi mắt nhìn chăm chú hộp quà của mẹ hắn.

Tám giờ tối, Vĩnh Huy lái chiếc xe hơi cũ kỹ lạch cạch đến đón An Lạc. Nhìn nhóc con lọc cọc khóa cửa rồi đi về phía mình, Vĩnh Huy cảm thán đại ca gã đã thực sự trở thành người cha già mẫu mực chăm chỉ đi làm kiếm tiền nuôi con rồi.

"Anh biết chỗ nào bán đồng hồ đẹp đẹp không ạ?"

Vừa lên xe An Lạc đã ngay lập tức chìa cái điện thoại đã gõ sẵn sang hỏi gã, Vĩnh Huy thắc mắc nhìn cậu:

"Sao tự nhiên lại muốn đồng hồ?"

"Sinh nhật anh Quân ạ." - An Lạc thành thật diễn tả.

Vĩnh Huy lúc này cũng sực nhớ, gã vò vò đầu than thở:

"Anh quên mất tiêu luôn, năm nay ai cũng bận ít gặp nhau cái không nhớ gì hết." - Vừa nói gã vừa kéo cần số rồi chậm chầm đạp ga - "Ok, tối nay đi mua quà cho đại ca."

Vĩnh Huy chở An Lạc đến một tiệm đồng hồ khá cũ kĩ, người bán là một ông bác xem chừng đã quá sáu mươi đang thay dây cho một chiếc đồng hồ.

"Yo, chú Lương, lâu quá không gặp."

Vĩnh Huy lớn tiếng chào hỏi, người được gọi là chú Lương kia nhấc mắt lên nhìn gã, khuôn mặt đanh lại khiến các nếp nhăn xô cả vào nhau.

"Có chuyện gì? Chẳng phải tao đã trả hết nợ rồi sao?"

"Đến tiệm đồng hồ đương nhiên là mua đồng hồ rồi. Hơn nữa cháu đâu còn làm cái nghề đó đâu mà chú cứ căng."

Chú Lương mở cặp kính lão ra nhìn gã một lượt từ trên xuống dưới, thái độ lộ rõ loại này thì mua đồng hồ làm cái gì. Vĩnh Huy hiển nhiên không thèm chấp ông, cười cười chỉ sang An Lạc đi bên cạnh mình:

"Là nhóc này muốn mua cho bạn, em nó nghèo, chú coi lựa giúp em nó một cái tầm giá mà đẹp đẹp bền bền tí."

"Mày đang nằm mơ à?" - Ông đẩy cặp kính lên nhìn sang An Lạc, trông cậu điềm đạm khác với đám người Vĩnh Huy liền nhẹ giọng lại một chút - "Mua tặng bạn gái à?"

An Lạc nghe vậy khuôn mặt bất giác đỏ lên vội lắc đầu. Vĩnh Huy nhìn bộ dạng nhóc con bị hiểu lầm có chút buồn cười nhưng cũng giải vây:

"Không phải, mua cho đại ca của cháu đó, ẻm còn nhỏ lắm chưa biết yêu đâu haha."

"Đã sắp mười bảy tuổi rồi mà."

Trong lòng An Lạc len lén phản đối, cậu không hiểu vì sao mọi người chung quanh đều xem cậu giống như trẻ con, rõ ràng mới tháng trước cậu mới cao thêm hai xen ti mét, so với mấy đứa trong lớp cũng là dạng trung bình rồi còn gì.

"Xem thử mấy cái này đi, hôm nay mới về."

Chú Lương lục từ trong tủ trưng bày ra khoảng năm sáu chiếc đồng hồ, có cái nhìn rất mới nhưng có cái mặt kính đã hơi trầy xước đủ cả, An Lạc và Vĩnh Huy cũng nghiêm túc lựa chọn với nhau.

"Đẹp đó Đậu Phộng."

Vĩnh Huy nhìn chiếc đồng hồ An Lạc cầm trên tay, là loại cổ điển, dây da nâu sẫm, mặc dù có hơi tróc nhẹ bên trong nhưng nhìn qua vẫn rất đẹp. Cậu cũng đồng tình với Vĩnh Huy, chẳng hiểu vì sao An Lạc lại cảm thấy thứ này sẽ cực kỳ hợp với Gia Quân dù cho hắn ở dáng vẻ nào đi nữa.

"Hàng tốt đấy, giá gốc hơn ba triệu lận, nhưng cũ lắm rồi, tôi để lại cho năm trăm thôi."

"Mắc vậy? Dây cũng hư mà, giảm một chút đi, trăm rưỡi nha." - Vĩnh Huy lập tức giở giọng trả giá.

"Bị điên à, hàng ngoại mua ở Nhật đấy, dây thì tao sửa cho."

"Hai trăm." - Vĩnh Huy vẫn chày cối không chịu thôi.

"Trả đây."

Chú Lương không kiên nhẫn vươn tay muốn lấy lại đồng hồ, An Lạc giật mình vội rút lại, cậu nhìn khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ của ông sau đó lập tức kéo ba lô lấy ví rút ra tờ năm trăm ngàn đưa tới.

"Này, anh đang trả giá mà." - Vĩnh Huy không hài lòng nói.

"Ồ, xem ra biết điều hơn mày đấy." - Chú Lương nhướng mày, đoạn xòe tay ra với cậu - "Đưa đồng hồ đây."

An Lạc ngơ ngác không hiểu gì nhìn ông, chẳng phải cậu đã trả tiền rồi ư? Sao người này vẫn muốn đòi lại đồng hồ?

"Chú sửa dây lại cho."

An Lạc lúc này mới an tâm đưa đồng hồ cho ông.

"Cái này là đồng hồ cơ, không cần pin, khi bị tác động sẽ chạy, cũng giống như chuyện tình cảm vậy, nếu hai người không ai chịu tiến thì mọi thứ cứ mãi đứng đó, thậm chí cho đến một ngày sẽ hoàn toàn hư hỏng không sửa được nữa."

Chú Lương vừa sửa dây đồng hồ vừa giảng giải cách hoạt động của nó, Vĩnh Huy chẳng hiểu gì cả bước ra ngoài hóng chút gió mát, còn An Lạc giống như có gì đó vừa khai sáng, trái tim từ từ đập nhanh hơn.

Chú Lương để đồng hồ vào một chiếc hộp màu đen nhám khắc chữ mạ vàng trông khá đẹp, sau đó dặn dò:

"Hư thì mang đến đây chú sửa miễn phí cho."

An Lạc vui vẻ cất hộp đồng hồ vào ba lô rồi leo lên xe của Vĩnh Huy trở về.

"Lúc nãy đại ca mới gọi hỏi chúng ta đang ở đâu đấy." - Vĩnh Huy vừa khởi động xe vừa nói.

An Lạc có hơi giật mình nhìn gã.

"Yên tâm, không có nói em đi mua quà cho ảnh đâu, nhưng bù lại anh bị chửi quá trời."

An Lạc nghe Vĩnh Huy nói vậy liền thở phào, đôi mắt thơ thẩn nghĩ xem ngày mai nên làm gì cho Gia Quân. Vĩnh Huy khẽ liếc sang nhìn An Lạc một chút, cuối cùng gã bâng quơ hỏi:

"Phải rồi, em có dự tính gì sau này không?"

An Lạc hơi khó hiểu nhìn gã, sao đột nhiên lại hỏi cậu như vậy.

"À, kiểu như em có định học đại học hay không... với lại..." - Vĩnh Huy nuốt khan bởi gã cảm nhận được hơi thở của người cạnh bên có phần chậm lại - "Với lại sau này đại ca lấy vợ thì em vẫn ở cùng hay ra ở riêng?"

Mỗi một câu nói của Vĩnh Huy khiến An Lạc chuyển từ trạng thái chăm chú lắng nghe gã dần dần mọi âm thanh dường như vỡ tan trở nên lùng bùng không rõ ràng. Đôi tay ôm balo của cậu khẽ siết chặt lại, An Lạc bỗng cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn ở cổ, trước mắt nhòe đi không rõ là do mưa đang rơi trên cửa kính xe hay vì gì khác.

"Ui, mưa rồi."

Vĩnh Huy lúc này đã bị cơn mưa ngoài kia thu hút nên không có chú ý đến cậu nữa, An Lạc cố hít một hơi thật sâu, lắc mạnh đầu để giữ tỉnh táo, sau đó tựa đầu vào cửa kính, lần này cậu cũng lại rơi vào trầm tư, nhưng không phải bởi vì chuẩn bị cho sinh nhật ngày mai của ai đó, mà lại là những rối ren mà trước giờ cậu vẫn muốn trốn tránh.