Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 45




"Đại ca?"

Vĩnh Huy ngơ ngác nhìn cái người mới cách đây mấy tháng trước cũng giống mình tuyên bố hoàn lương, thậm chí còn đầu quân làm việc cho một công ty lớn giờ này lại xuất hiện ở tiệm sửa xe nghèo hèn của gã với khuôn mặt như muốn giết người đến nơi.

"Lên xe, đi nhậu."

Gia Quân trầm giọng nói, tiện thể quăng luôn nón bảo hiểm cho gã. Vĩnh Huy lẹ tay lẹ chân chộp lấy, định mở miệng hỏi gì đó nhưng nhận ra đại ca mình đang mất kiên nhẫn, đành thở dài đáp lại:

"Anh chờ em xíu để em đóng cửa tiệm đã, hôm nay có mình em thôi."

"Nhanh lên đi."

Thời tiết dạo gần đây đã bắt đầu trở nên nóng bức hơn, nhất là vào giữa trưa, sau khi uống hết vài lon bia, hơi cồn xộc lên não cộng cùng với không khí oi ả khiến Gia Quân có chút đau đầu, tâm trạng càng trở nên tệ hơn.

"Đại ca, bộ có chuyện gì sao? Chẳng phải giờ này anh nên ở công ty à?"

"Mẹ nó, cái công ty rặt một đám nịnh nọt giả tạo."

Gia Quân tức giận đập mạnh ly bia xuống bàn khiến Vĩnh Huy có phần giật mình, gã cười cười tìm cách xoa dịu cái đầu nóng này.

"Có chuyện gì anh cứ nói đi. Dù sao cũng là anh em với nhau, bọn em nhất định tìm lại công bằng cho anh."

Gia Quân liếc xéo gã một cái, tóm gọn lại câu chuyện của hai kẻ trong nhà vệ sinh, Vĩnh Huy lập tức cũng không còn thái độ cười cợt hòa nhã nữa, tự rót cho mình một cốc bia tu ừng ực mà mắng lớn:

"Mẹ nó, lũ chó đó là ai mà dám chửi đại ca như vậy! Để em kêu thằng mập qua xử một trận để bớt cái miệng lại."

"Không cần! Phiền phức lắm."

Gia Quân khoát tay, dù sao hắn vẫn còn cần công việc này, chuyện hôm nay hắn cảnh cáo hai kẻ đó đã đủ lớn rồi, nếu còn tiếp tục gây sự sợ rằng sẽ thêm phiền phức, nhất là nghĩ đến cảnh bị gọi đến chỗ ngôi nhà của gia đình ba mình đã khiến hắn đau hết cả đầu.

"Vậy anh... vẫn làm tiếp ạ?" - Vĩnh Huy e dè hỏi.

"Sao lại không? Mày nghĩ tao là cái loại bị nói như vậy thì cun cút bỏ chạy à?" - Gia Quân lại uống thêm một ngụm, lần này đầu óc hắn đã tỉnh táo đôi chút - "Tao cũng không định bám víu ở đó mãi, nhưng hiện tại nó là con đường duy nhất của tao."

"D... dạ..."

Vĩnh Huy ngây ngẩng nhìn dáng vẻ Gia Quân trước mắt, gã đột nhiên nhận ra đại ca đã thay đổi rất nhiều mà hắn chưa kịp hay biết gì. Trước đây cùng nhau lăn lộn đầu đường xó chợ, anh em với nhau bộ dạng luộm thuộm, đứng ngồi lắc lư tỏ vẻ ngông nghênh khiến ai đi ngang đều hoảng sợ dè chừng, nhưng bây giờ Gia Quân lại áo sơ mi đóng thùng lịch sự, tóc tai gọn gàng, điệu bộ đi đứng thẳng thóm ngay ngắn, cũng không còn sự bất cần trong từng lời nói nữa.

"Còn mày thì sao? Dạo này học việc đến đâu rồi?"

"Cũng được anh, em cũng sửa kha khá rồi, chú bảo sắp sang tiệm cho em được rồi ha ha."

Vĩnh Huy được hỏi đến công việc thì vô cùng tự hào đáp, dù công việc này không ngầu mà còn phải lấm lem dơ bẩn suốt ngày nhưng ít ra khi em gái đến thăm gã cũng không phải ngại ngùng trốn tránh.

"Vậy cũng tốt, cứ cố gắng đi, sau này tao ủng hộ." - Gia Quân gật đầu đáp, trong đầu đột nhiên nhớ tới gì đó liền hỏi - "Mà em gái mày học đại học ngoại ngữ đúng không?"

"Dạ, có gì không anh?"

"Học phí như nào? Mắc không?"

Vĩnh Huy thoáng ngập ngừng, gã chộp lấy ly bia tu ừng ực rồi thở dài đáp:

"Cũng kha khá, tiền để dành em một mớ, ba mẹ dưới quê em vay mượn một mớ, dù nó có nói có hỗ trợ vay sinh viên nữa nhưng em không muốn con bé mới bây lớn đã mang nợ rồi."

"Sao không chịu nói tao?" - Gia Quân nhíu mày hỏi.

"Thôi ạ, nhà em vẫn lo được, đại ca giúp em nhiều lắm rồi, em không thể nhận thêm đâu." - Vĩnh Huy vội lắc đầu nói.

"Tao cũng đâu cho không, mày vẫn phải trả mà."

"Em biết đại ca có ý tốt, nhưng lần này nhà em lo được mà." - Vĩnh Huy sợ rằng không thuyết phục được Gia Quân liền nói thêm - "Em hứa nếu không cầm cự nổi nhất định sang bấu víu anh ngay, anh yên tâm đi."

Gia Quân nhíu mày chẳng thèm đáp, Vĩnh Huy cảm thấy đau đầu không thôi, gã nhanh chóng tìm cách đánh lạc hướng hắn:

"Phải rồi, sao tự nhiên anh muốn biết vụ học phí vậy?"

"Ước chừng, sau này không biết An Lạc định chọn trường đại học thế nào nữa."

"Tưởng gì, còn lâu mà anh..." - Vĩnh Huy cười cười nói.

An Lạc học được nửa chừng lớp bảy thì nghỉ nên lúc quay trở lại trường học cũng bắt đầu từ lớp bảy, dù tuổi cũng không còn nhỏ nhưng trong lớp cậu không phải trường hợp cá biệt duy nhất, thậm chí có đứa còn lớn hơn cả cậu bây giờ mới học tiếp.

"Khoan đã, anh định nuôi Đậu Phộng lên đại học luôn à?"

"Sao lại không?" - Gia Quân nhíu mày nhìn Vĩnh Huy như kẻ không bình thường - "An Lạc học giỏi, thành tích dư sức vào đại học."

Vĩnh Huy ngơ ngác nhìn bộ dạng rất tự hào khi nói về thành tích của An Lạc, bây giờ nhóc con học trường của trẻ khuyết tật, về cơ bản sẽ không tốn học phí, ở cùng với đại ca cũng không sao, dù sao nhóc con cũng có công việc làm thêm riêng, nhưng nuôi lên bốn năm đại học lại là một câu chuyện khác. Em gái gã bây giờ đã khiến cả gia đình chạy đôn chạy đáo huống hồ mấy năm sau thì học phí sẽ tăng nhiều như thế nào nữa.

"Bộ anh... không định lấy vợ à?"

Vĩnh Huy ngập ngừng hỏi, cũng không hiểu vì sao mình lại thốt ra câu đó. Gã biết Gia Quân năm nay đã hai mươi sáu rồi, nuôi An Lạc ăn học xong cấp ba cũng hơn ba mươi, chẳng lẽ thực sự định đợi nhóc con có việc làm mới chịu tách nhau ra.

Rầm!

Gia Quân đập mạnh ly bia xuống bàn, khuôn mặt lần nữa bốc hỏa, Vĩnh Huy giật bắn cả người run rẩy nhìn hắn:

"Em xin..."

"Mày mà còn nói đến chuyện đó một lần nữa thì đùng trách tao."

"Dạ..."

Cả hai chia tay nhau không mấy vui vẻ gì, Vĩnh Huy muốn nhắc nhở Gia Quân chạy xe cẩn thận vì xem chừng lúc nãy đã uống không ít nhưng chưa gì hắn đã rồ xe phóng đi mất.