Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 38




Hôm nay cửa hàng hoa nhập thêm một số mặt hàng mới, trong đó có những đóa hướng dương rực rỡ chói mắt. An Lạc vừa sắp xếp lại chúng vừa thích thú ngắm nghía không ngừng, cậu đã từng xem qua rất nhiều hoa hướng dương trong phim ảnh lẫn sách báo, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó ngoài đời thật, cả một bông hoa to gần bằng khuôn mặt cậu thi thoảng lúc la lúc lắc mỗi lần di chuyển khiến An Lạc sợ hãi mình sẽ làm gãy nó lúc nào không hay.

"Con thích hoa hướng dương à?" - Bà chủ thấy cậu cứ xoắn xít quanh quẩn bên mấy chậu hướng dương mãi liền cười hỏi.

An Lạc thật tình gật gật đầu. Cậu cảm thấy nó không giống với bất kỳ loài bé xinh nào ở trong cửa hàng cả, nó to lớn, luôn hướng mình về ánh sáng mặt trời giống như một người thích tắm mình dưới sự lạc quan vậy, ở cạnh nó khiến cậu cũng trở nên vui vẻ dễ chịu hơn.

"Vậy có biết ý nghĩa của nó là gì không?" - Bà chủ bước qua ngắt nhẹ một phiến lá đã héo úa trên thân cây, nhẹ nhàng hỏi cậu.

An Lạc chớp mắt hai cái, cẩn thận suy nghĩ một vòng, sau đó quơ quơ hai tay trước ngực trả lời bà:

"Vui vẻ ạ?"

"Cũng đúng, chắc con thấy mấy bông hoa này ấm áp lắm." - Bà đẩy đẩy cặp kính lão của mình nhìn vào bông hoa - "Trong tình yêu, nó là sự thầm lặng, và cũng ý nói rằng đối phương vĩnh viễn là ánh sáng của cuộc đời mình, giống như cách nó hướng về mặt trời, cũng giống như..."

Bà chủ nói một nửa thì ngừng, An Lạc nghiêng đầu thắc mắc nhìn bà, bà chỉ khẽ mỉm cười, vươn tay xoa đầu cậu rồi tiếp lời:

"Giống như cách con và Gia Quân hướng vào nhau vậy."

Tim An Lạc đánh thịch một tiếng, gương mặt thoáng chốc ửng hồng, dưới cái nắng của mặt trời ban trưa lại khiến nó trở nên nhạt nhòa đôi chút.

Tịch dương phủ bóng đỏ rực cả con đường quốc lộ, Gia Quân chăm chú chạy về trước, càng đến gần ngôi nhà chẳng thuộc về hắn kia, hắn càng cảm thấy khó chịu.

Kính koong!

Gia Quân nhấn chuông một căn biệt thự tráng lệ, chờ đợi người giúp việc mở camera xác nhận là hắn mới bấm nút mở cổng.

"Cậu Quân mới đến." - Người giúp việc lễ phép chào hỏi hắn.

"Ba con đâu dì?"

"Dạ ông chủ đang ở ngoài vườn đấy ạ."

Gia Quân gật đầu một cái sau đó theo thói quen đăm thẳng ra ngoài vườn hoa của biệt thự, nhưng vừa đến nơi bước chân hắn lại thoáng chậm lại bởi âm thanh cười nói vang lên ngoài ấy:

"Vậy là con đậu rồi à?"

"Dạ vâng ạ, nhưng tiếp theo phải thi với nhiều đối thủ lắm ba.

"Như vậy là giỏi lắm rồi, đúng là con trai của ta."

"Em mới là người sinh ra nó mà."

"Rồi, nhờ em hết, tất cả là công lao của em."

Vườn hoa chỉ còn cách Gia Quân vài bước chân nữa thôi nhưng bỗng dưng hắn cảm thấy nó lại cách xa quá đỗi, phía bên kia tấm cửa kính trong suốt là ba của hắn, nhưng phía bên kia tấm cửa kính lại chẳng phải gia đình của riêng hắn. Một người vợ xinh đẹp hiền dịu, một đứa con ngoan ngoãn giỏi giang và người cha bao dung thành công, tất cả những thứ đang hiển hiện trước mắt ấy lại tựa như thứ huyễn hoặc trong tâm trí hắn, đến mơ cũng chẳng thể mơ được.

"Cậu Quân, sao vậy ạ?"

Âm thanh của người giúp việc làm hắn bừng tỉnh đồng thời cũng thu hút sự chú ý của gia đình hạnh phúc ngoài kia, ông Hoàng vừa nhìn thấy hắn thì nụ cười trên khuôn mặt cũng dần tắt xuống, sau đó cất giọng nghiêm nghị nói:

"Đến rồi thì ra đây, đứng đó làm gì."

Gia Quân cũng không chần chừ lập tức mở cửa bước ra, không khí bỗng trở nên gượng gạo đi đôi phần.

"Em chào anh ạ."

Ngọc Tường, con trai của ông Hoàng cùng người vợ kế, tính ra còn nhỏ hơn cả An Lạc vừa từ Úc trở về không lâu, đối với người anh kế chẳng mấy thân thiết còn trông khá giang hồ này không khỏi khiến nó có phần sợ hãi mà lui về sau một chút.

"Con ăn trái cây nha, dì cắt cho."

Bà Phương, vợ kế ông Hoàng mỉm cười nói với hắn, bà cũng như con trai mình, từ khi biết đứa con riêng của chồng theo nghề đòi nợ thuê, mỗi lần nó đến nhà đều khiến lòng dạ bà có phần không yên.

"Không cần đâu ạ, hôm nay con đến vì ba bảo có việc quan trọng, nghe xong rồi con đi." - Gia Quân thẳng thừng từ chối.

"Ở lại ăn với em con một bữa thì chết à? Nó mới vừa đạt giải cuộc thi toán cấp trường đấy."

"Chúc mừng em, xin lỗi anh không có mang theo quà."

Gia Quân quay sang nói với Ngọc Tường một câu, thằng bé chỉ lắc lắc đầu nói không sao với hắn. Ông Hoàng bị thái độ của hắn làm cho tức giận không thôi, ông thở mạnh nói:

"Nó là em của mày đấy!"

"Con cũng đâu gọi nó bằng ba." - Gia Quân nhướng mày đáp, đoạn hắn nhún nhún vai đối với ông mà tiếp lời - "Con không ăn đâu, có ăn cũng nuốt không trôi, thằng giang hồ này quen cơm hàng cháo chợ rồi, mấy đồ cao sang này ăn vào chỉ tổ ói ra phí của lắm. Ba để gia đình ba ăn đi."

"Thằng mất dạy này!"

Ông Hoàng tức đến đỏ gay cả mặt, đập mạnh bàn chỉ thẳng vào mặt của Gia Quân, hắn chỉ dửng dưng nhìn trân trân ông, bộ dạng giống như chẳng có gì lay chuyển được mình cả.

"Ông bình tĩnh đi, nó không muốn ăn thì thôi." - Bà Phương thấy tình hình có phần không ổn vội lên tiếng khuyên nhủ.

"Bà dẫn thằng Tường đi đi, để tôi nói chuyện riêng với nó."

"Biết rồi, bình tĩnh nghe chưa."

Bà Phương gật gật đầu dẫn Ngọc Tường đi, ánh mắt vẫn không ngừng lo lắng nhìn về phía chồng mình lẫn Gia Quân.

"Qua đây ngồi, đứng đó thì nói cái gì."

Chờ người đi khỏi, ông Hoàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói với Gia Quân, hắn lúc này cũng không muốn chống đối tiếp, chỉ mong mau chóng xong việc rồi rời khỏi cái nơi xa hoa ngột ngạt này.

"Giờ ba nói được chưa?"

Ông Hoàng liếc nhìn dáng ngồi bất cần của hắn, chỉ có thể thở dài một tiếng sau đó nói:

"Cũng đã đến lúc con nên ổn định rồi, dù sao ta biết nếu không can thiệp mà cứ để như thế thì sợ khi cả ba mẹ đều mất hết con cũng vẫn còn là thằng giang hồ ất ơ lê la ngoài đường."

"Ba muốn nói gì thì nói luôn đi! Còn chỉ muốn chăm chọc tôi thì khỏi, tôi nghe không lọt tai đâu."

"Vào công ty ba làm đi." - Ông Hoàng thẳng thắn nói.

Đôi mày Gia Quân nhíu chặt, hắn gằn giọng đáp:

"Làm gì? Ba cũng biết tôi có hợp làm việc trong văn phòng đâu."

"Ba biết là dạng như mày không hợp ngồi một chỗ cho nên sẽ sắp xếp vị trí khác."

"Vị trí khác?"

Gia Quân khó hiểu nhìn ông Hoàng, kiểu người như hắn thì có thể làm ở đâu trong cái công ty to đùng kia của ông chứ.

"Chẳng phải cũng tốt nghiệp được đại học xây dựng sao? Bên ba mới mở rộng thêm dự án xây dựng căn hộ mới, con đi theo giám sát công trình để học hỏi thêm đi, công việc này dù cực nhưng ít ra vẫn hơn cái trò mày đang làm."

Gia Quân không nói gì cả, giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ, trước kia hắn chấp nhận tốt nghiệp được đại học để ba mẹ giữ lại căn nhà mà gia đình trước kia sống chung để hắn ra riêng ở đó, hắn cũng chỉ chọn bừa ngành xây dựng vì nghĩ sẽ không học gì nặng, nào ngờ cuối cùng nợ môn ra trường trễ tận một năm, sau đó thì tấm bằng cũng vứt bừa vào xó nào của ngăn tủ rồi.

"Ba sẽ cho bác Lân dạy con, người này hơi khó tính nhưng cực kì có tầm, theo ông ấy con sẽ học được nhiều thứ."

"Chỉ vậy thôi?" - Gia Quân đứng thẳng người dậy - "Tôi sẽ cân nhắc, có gì báo lại với ba sau. Tôi về."

"Mau ổn định rồi lập gia đình đi, đừng lông bông nữa."

Câu nói của ông Hoàng khiến hắn thoáng khựng lại, sau đó phẩy phẩy tay đáp:

"Nếu là như gia đình mình thì con xin phép không cần. Chào ba."