Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 34




Tầm độ khoảng cuối tuần, Gia Quân sang tiệm hoa đón An Lạc về sớm để sang chỗ dì út lấy giấy tờ của cậu. Lúc Gia Quân sang thì An Lạc đang được dì út hướng dẫn gói một bó hồng tươi thắm, vị khách muốn tặng nó là một chàng trai chỉ khoảng hai mươi, nghe nói hôm nay anh ta sẽ tỏ tình với cô gái mình đã đem lòng yêu thương suốt năm năm trời.

Gia Quân không vào tiệm, thông qua cánh cửa kính ngắm nhìn nhóc con đang tập trung làm việc. Gương mặt cậu vẫn là một biểu cảm đạm mạc chẳng có mấy cảm xúc ấy, nhưng Gia Quân nhìn ra được nó đã không còn giống cái vẻ bất cần đời không quan tâm đến điều gì khi ở quán ăn nữa, bởi trong đôi mắt đen láy ấy ánh lên những gam màu lấp lánh đến xinh đẹp.

An Lạc theo lời chỉ dẫn của bà chủ bó thành công một bó hoa rực rỡ, cậu yêu thích ngắm nghía nó không ngừng.

"Đẹp lắm, chắc chắn khách hàng sẽ rất thích."

Bà chủ giúp cậu thắt một nơ thật đẹp cho bó hoa, mỉm cười khen ngợi, An Lạc ở bên cạnh hớn hở nhìn bà, dường như cũng rất hưởng thụ lời khen ấy. Bà chủ ngó thấy gương mặt ngây thơ trước mắt, trong lòng không khỏi nhớ đến đứa con trai duy nhất của mình, nhịn không được liền vươn tay xoa đầu cậu.

"Em làm à?"

Gia Quân bất ngờ mở cửa vào, nhướng mày nhìn những cành hồng đỏ thắm trong tay cô ba mình vờ vĩnh hỏi như thể vừa tình cờ ghé ngang vậy.

"Đứng ở ngoài đó nhìn một buổi còn hỏi."

Dì ba không khách sáo vạch trần đứa cháu cà lơ cà phất của mình làm hắn cứng họng, chỉ đành gãi gãi đầu cầm bó hoa bâng quơ nói:

"Ừm, cũng tạm, không quá xấu."

An Lạc bĩu môi không vui nhìn hắn, thầm nghĩ bộ khen một câu thì chết à, lúc nào cũng làm bộ làm tịch, trông chỉ muốn đánh cho một cái. Cậu vừa nghĩ vậy thì ngay lập tức Gia Quân ăn ngay một cái cốc rõ đau vào đầu, dì ba liếc mắt nhìn hắn nói:

"Cái gì không quá xấu, là dì chỉ nó làm đó, hay ý con là tay nghề dì kém? Hả?"

"Con không có ý đó mà..." - Gia Quân xoa xoa chỗ bị đánh, đoạn nhìn sang An Lạc hất cằm nói - "Đi thôi, xong sớm rồi chở em đi ăn ngon."

Nghe đến được ăn ngon hai mắt An Lạc liền sáng lên, Gia Quân cười cười bẹo cái má đã bắt đầu có chút thịt của cậu mắng:

"Nhóc tham ăn."

An Lạc che lại cặp má bị ăn hiếp đến đỏ bừng, vội chào bà chủ rồi chạy tọt ra ngoài trước.

"Coi bộ hai đứa sống với nhau rất hòa hợp nhỉ?" - Dì ba quay sang nhìn đứa cháu vẫn chưa rời mắt khỏi cánh cửa đã đóng lại cười nói.

"Dạ, ngoại trừ ăn hơi nhiều ra thì em ấy cũng rất ngoan ngoãn."

Gia Quân cười cười đáp, thầm nhớ lại mỗi lần ăn cùng An Lạc. Nhóc con ăn rất khỏe, người thì nhỏ nhưng lắm khi có thể quét sạch cả nồi cơm nhà hắn, không hiểu với sức ăn như thế làm sao mà cậu có thể vượt qua ngày tháng trước kia.

"Lâu rồi mới thấy con vui như vậy." - Dì ba dịu dàng nhìn hắn - "Xem ra cháu dì có chỗ để gửi gắm rồi."

"Dì lại nói linh tinh gì vậy chứ..."

Hắn lập tức ấp úng đáp lời, nhưng phát hiện không đấu lại ánh mắt như nhìn thấu tất cả của dì ba, chỉ đành vội vàng chào dì rồi cũng rời đi. Dì ba cười cười lắc đầu nhìn hắn qua cửa kính, người mới phút trước vẫn còn bối rối trước mặt dì giờ đang dịu dàng giúp một đứa nhỏ khác cài dây nón bảo hiểm, dẫu cho khuôn mặt vẫn cọc cằn thô lỗ nhưng động tác lại nhẹ nhàng trân trọng đối phương.

Lúc Gia Quân chở An Lạc đến nơi thì quán đang trong thời điểm đông khách, cả dì út cũng phải tất bật chạy lên chạy xuống không kịp ngơi tay, dù cho bọn họ bước vào cũng không chú ý được.

"Dạ, mình đi... thằng câm?" - Một tên thanh niên tầm khoảng hơn hai mươi vội vã chạy ra định đón khách, nào ngờ vừa nhìn thấy An Lạc liền ngạc nhiên thốt lên - "Mày bỏ đi đâu giờ mới về?"

"Bà chủ của mấy người đâu? Gọi ra đây."

Gia Quân nhíu mày xen vào nói chuyện với tên phục vụ, hắn rất ghét giọng điệu lẫn cách gọi của gã dành cho An Lạc.

"Anh là ai? Tìm bà chủ tôi có việc gì?" - Gã nghi hoặc hỏi.

"Không có việc thì không được tìm à?" - Gia Quân trầm giọng nói - "Mau lên nếu không tao còn... chuyện gì?"

Gia Quân cảm nhận được góc áo bị níu lập tức nhìn xuống thì thấy An Lạc đang ra ra hiệu với hắn. An Lạc nhanh chóng chen lên trước Gia Quân hòng ngăn cản cái tên nóng tính này lại mất bình tĩnh, móc điện thoại ra bấm bấm rồi đưa cho gã phục vụ xem:

"Em chỉ tìm dì hỏi vài chuyện thôi ạ, anh gọi giúp em nhé."

"Được rồi, phiền quá đi."

Gã phục vụ phẩy phẩy tay vội bước đi, thật sự dáng vẻ của Gia Quân đã dọa gã sợ, chưa kể hắn còn to con hơn gã gấp mấy lần.

"Bà chủ, có người kiếm kìa."

"Ai? Không thấy đang bận lắm à?" - Dì út đầu đầy mồ hôi đang loay hoay vừa nhìn đơn hàng vừa xếp đồ ăn lên mâm sẵn giọng hỏi lại.

"Thằng câm, đi cùng một tên trong hầm hố lắm, coi chừng nó ghi nợ bà mà dẫn người đến đánh đó." - Gã vừa nói vừa đá mắt ra ngoài.

"Cái gì?" - Dì út nhíu mày lén ló đầu nhìn thử, quả nhiên thấy cái tên lần trước đánh mình kêu cha gọi mẹ, trong lòng hoảng hốt mắng gã phục vụ - "Sao mày không nói tao không có ở quán."

"À, sợ quá nên tôi không nghĩ đến."

"Mẹ nó, toàn lũ ăn hại." - Dì út đi đi lại lại mấy vòng liền nói - "Mày vòng ra đi ngõ sau rồi chạy đến chốt cảnh sát bên đường đi, cứ báo có người quậy phá, nhanh lên."

"Dạ."

Mặc dù không hiểu bà chủ mình đang có vấn đề gì nhưng phận làm công ăn lương như gã nào dám ý kiến nhiều đành nhanh chóng chạy đi. Dì út nhìn gã đi khuất rồi cũng hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười bước ra vui vẻ đón tiếp Gia Quân:

"Ây da, nay đại ca ghé quán tôi ăn ạ? Ủa An Lạc, con đi đâu mà giờ mới về, có biết dì lo lắm không hả?"

"Tôi không có rảnh như vậy." - Gia Quân nhìn bà ta mà nói thẳng - "Giấy tờ bà giữ của An Lạc đâu? Đưa đây?"

"Dạ đại ca cần giấy tờ của cháu nó làm gì ạ?" - Dì út cười cười đáp - "Cháu nó còn nhỏ nên tôi thay nó cất giữ thôi chứ có gì đâu ạ."

"Không cần, đưa đây, từ nay tôi là người giám hộ của em ấy."

"Dạ?"

Dì út ngớ người nhìn hắn, đoạn quay sang An Lạc lại thấy cậu vẫn đứng ở sau lưng Gia Quân không có phản ứng gì, trong lòng dấy lên lửa giận, thầm mắng cậu là đồ ăn cháo đá bát, uổng công nuôi dưỡng bao lâu giờ lại dẫn người về đánh bà ta.

"Tôi nói có gì khó hiểu sao? Từ bây giờ An Lạc sẽ đến chỗ tôi ở, bà mau đưa giấy tờ đây để tôi làm thủ tục cho em ấy."

"Anh cứ đùa, đây là cháu tôi mà, anh là gì đâu mà đòi thay tôi nuôi nó."

"Bà muốn sao hả?"

Gia Quân không kiên nhẫn đập mạnh xuống bàn, lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Dì út cũng bị hắn làm cho giật mình, chợt bà ta nhìn thấy gã phục vụ đang dẫn cảnh sát đến liền ngã lăn ra đất bắt đầu đấm ngực khóc lóc:

"Trời ơi tôi xin anh mà, cháu tôi nó có tội tình chi mà anh lại nỡ lòng nào bắt nó đi như vậy, có gì cứ để một mình tôi gánh chịu là được rồi..."

"Bà làm cái gì vậy hả?" - Gia Quân nhíu mày lớn giọng hỏi.

"Xin anh mà, đừng đối xử với chúng tôi như vậy..."

Dì út ôm chân hắn khóc lóc không ngừng, An Lạc lúc này cũng bị bà ta làm cho sốt ruột cả lên, vội vàng ngồi xuống cố gắng gỡ tay bà ấy khỏi chân hắn.

"Mẹ nó, bà muốn chết hả?"

Gia Quân lúc này đã không nhịn nổi, thầm ghê tởm đôi tay béo ú của bà ta ôm riết lấy mình đồng thời cũng tức giận khi thấy nhóc con vì mình mà đỏ bừng cả tay vẫn không tác dụng gì, lập tức nắm áo bà ta mà xách lên.

"Đau, đau quá!"

"Này, dừng tay, cảnh sát đây!"