Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 14




Vĩnh Huy là một gã nhà quê vì hoàn cảnh gia đình khó khăn mà mò lên thành phố kiếm sống, nhưng mới ngày đầu đã bị lừa mất hết số tiền dành dụm, sau gã chạy việc cho một quán nhậu thì bị khách say xỉn ở đó kiếm chuyện, suýt ăn cả chai bia vào đầu. Vĩnh Huy vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của đại ca mình lúc đó, khuôn mặt lạnh lẽo khiến người khác phải rét run, đôi mắt hắn sắc lẻm nhìn chằm chằm tên bợm nhậu, một tay chụp lấy chai bia, tay còn lại thẳng thừng tung một cú đấm rõ đau vào chính diện tên đó. Vĩnh Huy nghĩ gã đã sống hai mươi mấy năm trên cõi đời rồi, thế nhưng chưa bao giờ thấy ai ngầu như Gia Quân cả.

"Thấy không, tao nói xạo mày làm gì."

Một tên béo trong nhóm thì thầm vào tai gã cũng khiến mọi mộng tưởng về hình ảnh hiên ngang trước kia của đại ca thoáng chốc biến mất chẳng thấy tăm hơi. Trước mắt gã lúc này là hình ảnh một người cao hơn một mét tám mươi mấy đang mang găng tay cao su màu hồng, khuôn mặt nhăn nhó chẳng rõ là do cái nắng ban trưa hay bực dọc điều gì, hắn tỉ mỉ lau rửa từng cái đĩa sắp lên kệ phơi, cạnh hắn có một thiếu niên nhỏ nhắn ngồi lắc lắc chân ở bậc tam cấp, bên má phồng lên nhai nhai muỗng cơm chiên nóng hổi vàng ươm.

Từ dạo ở nhà nhóc câm lần đó gã bị Gia Quân phạt phải đi dọn vệ sinh cho viện phúc lợi Ánh Sao, cả ngày cùng một đám nhóc con ríu ra ríu rít đau hết cả đầu. Những tưởng kết thúc bảy ngày ác mộng có thể trở về hoành hành cùng đại ca, nào ngờ hoành hành đâu không thấy, chỉ thấy thêm đau đầu. Đồng bọn nói với gã rằng trong suốt khoảng thời gian gã không có ở đây, giữa trưa đại ca cũng không ăn cùng với bọn nó nữa, cuối cùng vì tò mò nên bọn nó đã đi theo, cứ lo đại ca gặp rắc rối gì không nói, mà có vẻ đúng là rắc rối thật, chả ai biết phải giúp làm sao cả.

Gần suốt một tuần nay An Lạc đã bắt đầu quen với cái kiểu xuất hiện bất thình lình của Gia Quân rồi bá đạo cướp lấy công việc của cậu, gương mặt lúc nào cũng tỏ ra vẻ "Ông đây rất ngầu" mà đưa đồ ăn qua, có lúc là hủ tiếu xào, khi lại là hộp cơm tấm, đơn giản nhất thì một ổ bánh mì đầy đủ không cay.

"Hôm nay sao vẫn nhiều thế? Lẽ ra bà ta nên thuê thêm người phụ nhóc."

An Lạc bĩu môi nhìn Gia Quân đang lầm bầm lôi chồng đĩa mới qua, đôi tay cứ thoăn thoắt không ngừng. Gia Quân đã làm cho cậu mở mang tầm mắt thực sự, cũng đồng thời len lén cộng thêm cho hắn rất nhiều điểm người tốt. Hắn rất khỏe, không tính đến việc dễ dàng nâng cậu khỏi chỗ ngồi ra thì cả một thao chén đĩa to đùng cậu phải dốc hết sức lực từ thuở lọt lòng mới lôi qua được thì Gia Quân đã nhẹ nhàng khiêng nó như chơi.

"Còn chưa đến mười lăm phút nữa là hết giờ nghỉ trưa, nếu nhóc cứ đu đưa như vậy thì đến lúc bị bắt gặp đừng trách tôi không báo trước."

Gia Quân tốt bụng nhắc nhở, hắn vừa liếc mắt qua đã bắt gặp khuôn mặt cứ ngơ ngác rồi cười tủm tỉm như đứa ngốc của An Lạc, đôi mắt đen láy dưới ánh nắng mặt trời sáng rỡ, cái răng khểnh nho nhỏ lộ ra giống như đang cào nhẹ vào cõi lòng hắn khiến hắn ngứa ngáy không thôi.

An Lạc nghe Gia Quân nhắc liền vội vàng theo bản năng xoay lại nhìn đồng hồ treo trong bếp, một giờ năm mươi ba rồi, đúng là sắp hết thời gian nghỉ trưa thật.

"Nhóc không sử dụng di động à?"

Gia Quân đã để ý cậu suốt một tuần nay, mỗi lần cần coi giờ hoặc gặp giao tiếp khó khăn đến thế nào, An Lạc vẫn chẳng khi nào móc ra một thứ gọi là điện thoại cả.

An Lạc lắc lắc đầu, vốn trước đây cậu cũng bấm bụng mua một cái nhỏ xíu rẻ tiền, nhưng lại không sử dụng mấy. Người như cậu vòng quan hệ ngoài quán ăn của dì út ra thì chẳng còn ai, cuối cùng không biết tên thất đức nào đến cả "cục gạch" cũng không tha, trộm luôn của cậu, từ đó An Lạc cũng không mua thêm cái nào mới nữa.

"Rồi lúc có chuyện gì cần thì làm sao?" - Gia Quân nhíu mày hỏi.

An Lạc lại lắc đầu, ý cậu ở đây là không cần, bởi lẽ kể từ khi sống một mình đến bây giờ cậu đã tự nhận thức được sẽ không có nguyện ý muốn gánh phiền phức vào người để giúp cậu cả.

"Cái gì cũng không biết, nhóc bị câm chứ có ngốc đâu."

Tự dưng đang vui vẻ thì bị mắng, dù rằng đã quen với tính cách thất thường của Gia Quân nhưng cậu vẫn cảm thấy tủi thân, nhanh chóng cúi gầm đầu vét hết hộp cơm cốt để đuổi hắn đi mau.

"Này, đừng nói là giận rồi nha?"

Gia Quân bỗng chốc có hơi chột dạ, hắn nhìn nhóc câm cặm cụi ăn đến không thèm ngẩng mặt lên, đoán rằng mình lại chọc nhóc ấy giận nữa.

"Tôi cũng không phải có ý mắng nhóc..."

Gia Quân tiến qua ngồi thụp xuống trước mặt cậu, An Lạc khẽ nhìn hắn mà điên cuồng trừ hết điểm người tốt, đoạn đóng hộp cơm rồi đẩy vào ngực hắn. An Lạc vốn dĩ đang sẵn tức giận trong người nên dùng lực có hơi mạnh, mặt đất chỗ đó lại trơn trượt, Gia Quân cứ thế ngã chỏng vó ra sau, cả người ướt đẫm hôi hám.

"Nhóc!"

Gia Quân chẳng ngờ nhóc câm lại đẩy mình mạnh như vậy, hắn chống người ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu khiến An Lạc cũng hoảng hốt phải lui về sau mấy bước.

"Mẹ nó! nhóc chờ đi!"

Gia Quân vừa hùng hổ tiến lại gần thì An Lạc đã theo bản năng nhắm tịt mắt che đầu lại, thấy nhóc con chỉ còn một nhúm nhỏ run rẩy, hắn thở hắt ra, chân đá mạnh vào hộp cơm dưới đất rồi đi thẳng.