Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 10




Choang!

"Chuyện gì vậy?"

Âm thanh của thủy tinh vỡ toang khiến bà chủ quán lẫn đầu bếp hoảng hốt chạy vội ra sau, lập tức thấy một thằng nhóc câm gầy gò đang lo sợ gom lại những mảnh sứ trông có vẻ là của cái đĩa hình hoa loại nhỏ.

"Cái thằng phá hoại này!"

Giọng của dì út tức giận vang lên khiến An Lạc giật mình mà lỡ cứa vào ngón tay, nhưng hiển nhiên nào để cơ hội cho cậu kịp phản ứng gì thì cái lỗ tai đáng thương lần nữa lại bị nắm lên.

"Lần trước là hai triệu, lần này là đập chén đĩa, có phải mày muốn tao dẹp tiệm luôn đúng không?"

An Lạc muốn lắc đầu nhưng không thể, chỉ đành hơi nhón chân để lỗ tai đỡ đau hơn. Cậu nào dám có suy nghĩ muốn cái quán ăn nhỏ xíu này đóng cửa đâu, thi thoảng thì cũng có mong tiệm nghỉ một ngày để bản thân đỡ nhọc thôi chứ nếu nó dẹp thật thì cậu biết mình sẽ chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu.

"Bà chủ ơi, khách vào!"

"Biết rồi!" - Dì út xỉ vào trán cậu cảnh cáo - "Dọn dẹp sạch sẽ, xong việc tao tính sổ với mày sau."

An Lạc rụt người lại chờ dì đi hẳn mới âm thầm thở phào một tiếng, cũng may đang trong thời gian đông khách nếu không có khi cậu lại được dì thưởng cho vài gậy vào người, nghĩ đến thôi đã sợ khiếp rồi. An Lạc chán nản quay trở về tiếp tục dọn dẹp, nhưng tầm nhìn trước mắt cứ hoa cả lên khiến cậu khó chịu vô cùng.

Lúc Gia Quân vừa rời đi không lâu thì cậu có uống thuốc của bác sĩ kê, nhưng cậu không dám ngủ vì chỉ còn chưa đến một tiếng nữa là phải đi làm rồi, thành ra đành cố thức rồi qua quán luôn.

"Buồn ngủ quá..."

An Lạc dụi dụi đôi mắt nhập nhèm của mình, chậm chạp dọn từng mảnh sứ rơi vỡ trên nền đất ẩm ướt sau đó lại tiếp tục công việc quen thuộc hàng ngày. Thi thoảng ngón tay cậu lại rỉ ra vài giọt máu đỏ thẫm, An Lạc thế nhưng lại chẳng cảm thấy gì cả, chỉ khe khẽ ngọ nguậy nó trong găng tay cao su.

Tốc độ làm việc lúc này của An Lạc đã chậm đến độ rửa chưa xong mớ này thì mớ khác đã mang tới, cuối cùng đành ngậm ngùi bỏ luôn nửa tiếng nghỉ ngơi hiếm hoi buổi trưa để cố cho xong kịp.

"An Lạc, nghỉ tay đi, lên bà chủ gọi kìa." - Văn Đức, đầu bếp duy nhất của quán ló đầu xuống nói với cậu.

An Lạc nhanh chóng xếp nốt chồng chén lên kệ rồi vội vàng đứng dậy. Văn Đức lắc lắc đầu thở dài nhìn nhóc con đi vào phòng thu chi, thầm nghĩ chắc hôm nay sẽ lén luộc cho nó thêm hai cái trứng gà. Trong quán nhỏ này cũng chỉ có ông là quan tâm đến An Lạc, có lẽ bởi vì nhà bếp gần với chỗ rửa chén nhất hoặc đơn giản đứa trẻ này trước giờ không bao giờ chê đồ ông nấu kể cả khi đó là thứ cơm thừa canh cặn đã nguội lạnh từ lâu.

An Lạc vào phòng khoảng hơn mười lăm phút mới trở ra, đầu tóc bình thường đã rối bù nay lại càng thê thảm hơn, Văn Đức thấy cậu xoa xoa hết chỗ này đến chỗ kia, biết thừa cậu vừa trải qua chuyện kinh khủng gì trong đó.

"Buổi tối dọn dẹp thì kiểm tra nồi cơm lớn rồi hẫng về nhé."

An Lạc lễ phép cúi đầu một cái sau đó quay về chỗ ngồi, đôi tay đeo găng có chút run rẩy, một vết bầm tím lộ ra dưới sống lưng đập vào mắt Văn Đức khiến ông chẳng nỡ nhìn tiếp.

Cứ thế cũng hết được một ngày dài đằng đẵng, cũng may hôm nay dì út muốn dẫn con trai bà ấy đi ăn nhà hàng lớn nên quán đóng cửa sớm, nếu không sợ rằng cậu cũng chẳng trụ nổi đến đêm khuya. Dọn dẹp xong, An Lạc lê cơ thể mệt mỏi mò mẫm bên trong nồi cơm, quả nhiên lấy được hai cái trứng gà, Văn Đức rất chu đáo, canh thời gian gần về mới luộc cho cậu nên vỏ trứng vẫn còn ấm lắm. Cậu khẽ áp nó vào má mình, nâng niu cảm nhận chút ấm áp hiếm hoi dành cho bản thân.

Đường phố lúc này đang là thời gian đông người qua lại nhất, lâu lắm rồi cậu mới có thể ngắm nhìn nhiều cửa hàng sáng rực đèn khắp một con phố thế này.

"Ba ơi đó là con gấu đúng không ba?"

"Đúng rồi, con thích bạn gấu đó không?"

"Dạ thích!"

"Thế mua cho con nha."

"Ở nhà con có nhiều rồi mà anh."

"Nhưng hôm nay 1-6 mà em."

Trong cửa hàng đồ chơi nọ có gia đình nhỏ đang ríu rít đùa giỡn với nhau, An Lạc nghe họ nói chuyện mới sực nhớ ra hôm nay đúng là Quốc tế thiếu nhi thật, ngẫm lại thì cậu cũng qua cái độ tuổi đó lúc nào không hay, nên chỉ chậc lưỡi một cái rồi đi tiếp.

"Này, một cơm sườn bì đến giờ chưa có đó."

"Dạ chờ một chút! nhóc Sơn, bưng cho khách đi con."

"Dạ!"

An Lạc trố mắt nhìn cái người khập khiễng bận rộn ở quán cơm đêm kia, cậu nhận ra anh, dẫu cho ngoại hình đã có nhiều thay đổi nhưng cậu chắc chắn chính là cái người năm năm trước đã giúp cậu thoát khỏi đám lưu manh trong con hẻm nhỏ.

Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn mình chằm chằm, An Sơn quay người lại, là một thằng nhóc nhỏ thó, anh thấy quen mắt lắm nhưng chẳng nhớ nổi mình đã gặp nó ở đâu.

"Nhóc Sơn, bưng phần canh này qua bàn cuối đi."

"Dạ!"

An Sơn cũng chẳng có thời gian mà quan tâm một người anh không quen lắm, tiếp tục công việc chạy bàn với đôi chân di chuyển có chút khó khăn của mình.

Thấy An Sơn không thèm để ý đến mình nữa làm An Lạc thoáng thất vọng, nhưng rồi cậu nghĩ người như cậu thì ai rảnh rỗi mà nhớ thương chứ, có chăng xui xẻo bị tên ôn thần Gia Quân ghi nợ thôi. Cậu lẳng lặng đi tiếp, trong lúc ấy An Sơn đột nhiên nhớ ra được cái thằng nhóc ngớ ngẩn nhìn chằm chằm mình lúc nãy, anh vội vã chạy ra nhưng ở chỗ đó đã chẳng còn ai cả.

________________

Hi, truyện đã hoàn bên web Enovel nhưng mình sẽ cập nhật như đã hứa cho những ai muốn theo dõi truyện trên đây nhé ( ' ∀ ')ノ~ ♡

Ngoài ra hiện tại mình vừa đăng tải bộ mới Tigridia - Cho cuộc sống không còn sự hối tiếc bên web Enovel với chủ đề thanh xuân vườn trườn, nếu ai có hứng thú có thể ủng hộ mình tiếp nha (⺣◡⺣)♡*