Nhóc Câm, Đừng Sợ!

Chương 1




"Nè, hạnh phúc là gì vậy?" - An Lạc hỏi.

"Là khi cậu cảm thấy rất vui vẻ." - Thỏ con đáng yêu hưng phấn trả lời cậu.

"Thế như thế nào là vui vẻ?" - An Lạc thắc mắc.

"Là khi cậu có thể thoải mái mỉm cười." - Thỏ con đến gần cậu - "Sao vậy? Cậu đang không vui ư?"

"Mình cũng không biết nữa..."

"An Lạc!"

Một giọng nữ chanh chua cắt ngang cuộc trò chuyện của cậu và thỏ con, thỏ con biến mất, trước mặt cậu lại hiện ra một đống bát đũa bẩn thỉu cao ngất, rửa mãi, rửa mãi cũng không hết được.

"Làm xong chưa mà ngồi đó ngơ ngẩn!" - Người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, người béo ụ, khuôn mặt dữ tợn bước xuống dùng ngón tay xỉ vào trán cậu - "Có biết khách đông lắm không? Làm mau lên."

An Lạc vội vã gật đầu lia lịa, đôi tay lại thoăn thoắn rửa liên tục.

"Liệu hồn đó. Làm biếng nhớt thây."

Người phụ nữ kia cuối cùng cũng đi, bỏ lại An Lạc chỉ có thể thở dài mệt mỏi.

Ngày nào cũng như ngày nào, cậu đều quằn quật với mớ chén dĩa, rồi đêm đến một mình ở lại dọn dẹp toàn bộ quán ăn mới có thể lê tấm thân của mình về phòng trọ nhỏ hẹp chưa đến mười hai mét vuông. Mà quán ăn này cũng không phải của người xa lạ nào, mà là do dì út cậu mở.

Từ khi mất ba mẹ đến nay, cậu sống nương nhờ vào họ hàng nội ngoại, nhưng bên nào cũng ngại gia đình mình còn không đủ ăn làm sao mà đèo bồng thêm một đứa nữa, cuối cùng, cậu chẳng được ăn học đến nơi đến chốn, lại thêm không nói chuyện được nên chỉ có thể làm việc cho dì út, mỗi ngày trả hai mươi lăm ngàn, nếu may mắn quán còn thức ăn thừa thì cậu sẽ tiết kiệm được một khoảng. An Lạc nhìn mớ bong bóng bay vào không khí rồi vỡ tan, thầm nghĩ chờ một ngày nào đó khi cậu đủ khả năng, cậu sẽ chẳng bao giờ quay về cái chốn đau khổ này nữa.

"Dọn dẹp cho sạch sẽ rồi mới được về, sáng mai nhớ đến sớm đấy." - Dì út hung dữ dặn dò cậu, sau đó xoay sang đứa con trai bụ bẫm của mình mà nói - "Tối nay Bo muốn ăn gì nè?"

"Ăn sườn nướng ạ." - Đứa trẻ vui vẻ đáp lại.

"Mua thêm nước ngọt cho con luôn."

"Yêu mẹ nhất."

An Lạc vừa cắm cúi lau bàn vừa lắng tai nghe hai mẹ con rôm rả trò chuyện mãi đến lúc đi xa, cậu ngẩng đầu lên, cậu cũng thèm thịt sườn. Nhưng mà nếu ăn thì cậu sẽ lại mất một ngày tiết kiệm, cậu chép miệng, lại tiếp tục công việc.

Xong xuôi hết cũng đã hơn mười một giờ, bụng An Lạc đói meo, hôm nay chỉ thừa một ít rau xào cùng đồ chua, cũng may cậu đã quen với những khẩu phần ăn còn ít hơn thế này nhiều nên chung quy vẫn vừa đủ để cậu lấp cái bụng nhỏ của mình.

Đêm khuya ở thành phố vẫn nhộn nhịp nhiều người như vậy, An Lạc bị hơi gió lạnh làm cho có chút rụt người lại, mong mau chóng nhanh nhanh về nhà để còn thưởng thức bữa ăn tối của mình.

"Thơm quá!" - An Lạc nghĩ.

Ở cái thành phố không ngủ này thì các quán ăn đêm luôn là một thứ gì đó không thể thiếu, đặc biệt là những tiệm cơm tấm ven đường. An Lạc khịt khịt mũi, tham lam hít vào thứ mùi thơm hấp dẫn ấy, ánh mắt cậu trông sang kia đường, thấy từng miếng thịt đang được nướng khéo léo, có giọt mỡ chảy xuống hòn than đỏ hồng kêu cái xèo, An Lạc nuốt một ngụm nước bọt.

"Không được, phải để dành tiền."

An Lạc nhắm tịt mắt lại, siết chặt nắm tay ton ton đi thẳng, mặc cho bụng cứ đánh trống liên hồi còn não bộ mãi không quên được hình ảnh hấp dẫn vừa nãy.

"Cho con một hộp sườn không ạ." - An Lạc dùng tay ra hiệu cho ông chủ.

"Có ngay." - Ông chủ nhanh nhẹn bỏ miếng sườn nóng hổi vào hộp cơm tơi xốp, sau đó rưới thêm lớp mỡ hành thơm phức lên - "Của con hai mươi lăm ngàn."

Lúc trả tiền, trái tim cậu đau đớn lắm, trong lòng thầm mắng hai mẹ con dì út một trận, tất cả là tại bọn họ mới khiến cậu không kìm chế được mình.

Vì khu trọ của cậu là chỗ của những người khó khăn sống chen chúc với nhau, đâm ra con hẻm dẫn vào đó cũng khá tối tăm, ánh đèn lờ mờ chớp tắt không khác gì những bộ phim kinh dị cả. An Lạc mỗi lần đi qua đều âm thầm niệm kinh, cậu sợ ma.

Rầm!

Âm thanh của một vật gì đó nặng nề khiến cậu giật nảy mình, hai tay chắp lại càng niệm nhanh hơn, cảm thấy sao con hẻm này hôm nay lại dài quá đỗi.

"Khụ!"

Tiếng ho khe khẽ phát ra từ ngã rẽ phía trước làm An Lạc run rẩy không thôi, cậu bước chầm chậm, chầm chậm hòng quan sát xung quanh, sau đó hít một hơi thật sâu mới đi đến.

Bịch!

Một cánh tay người xuất hiện trước mặt, An Lạc lúc này đã không còn bình tĩnh nữa, cậu ngã khuỵu người xuống, gần như là bò trên mặt đất bẩn thỉu. An Lạc càng bò đến gần cậu càng hy vọng đây chỉ là ảo giác của mình, nhưng quả thật cánh tay người ấy không chịu biến mất như thỏ con đáng yêu khiến trái tim cậu càng đập nhanh hơn.

"Này..."

An Lạc nhắm mắt quyết tâm bò qua đại, nhưng thình lình bị bàn tay ấy nắm lấy, còn có một chất giọng trầm khàn yếu ớt gọi. Cậu khóc không ra nước mắt, từ từ xoay đầu lại, phát hiện một gương mặt máu me bê bết, đôi mắt hắn nhíu chặt trông có vẻ đau đớn lắm.

"Là... là người?"

An Lạc thử lại gần quan sát, tên đó bất ngờ mở lớn mắt trừng trừng nhìn cậu.

"Cút!"

An Lạc cuối cùng cũng không chịu nổi mà co giò đứng dậy chạy mất, nhưng nửa đường cậu sực nhớ đến:

"Hộp cơm sườn!"

Cậu vậy mà bỏ quên hộp cơm sườn ở đó, sau khi cân nhắc một hồi, vì quá tiếc rẻ nên An Lạc lấy hết dũng khí mà quay về nơi ấy.

"Vẫn còn ở đó!"

An Lạc nhìn thấy ngay hộp cơm của mình nằm lăn lóc cạnh cái tên đáng sợ lúc nãy, cậu vội vàng chạy tới nhằm mong lấy lại hộp cơm nhanh nhất rồi đánh bài chuồn.

Nhưng An Lạc đã tính không lại, khi cậu vừa đến nơi thì hộp cơm của cậu đã rơi vào tay giặc. Hắn mở ra ngửi ngửi một chút, sau đó dứt khoát cắn luôn một miếng thịt sườn thơm ngon.

"Gì vậy?"

An Lạc mếu máo chụp lấy hộp cơm muốn giật lại, đầu lắc lắc liên tục với hắn.

"Bỏ ra." - Hắn khó chịu nói.

An Lạc nắm chặt hơn nhưng không dám lôi về vì sợ hư hộp, nước mắt bắt đầu ầng ậng dâng lên.

Gia Quân quả thật bị thằng nhóc trước mặt làm cho ngây người, hắn chẳng tưởng tượng nổi cái tình cảnh vớ vẩn gì đang diễn ra nữa, cuối cùng trong lúc vô thức hắn đưa một miếng sườn đến trước miệng nhóc con kỳ lạ ấy mà nói:

"Ăn không?"

An Lạc vừa khóc vừa đớp luôn miếng sườn, bị người kia cười nhạo hỏi:

"Ngon không?"

An Lạc gật đầu, cho nên có thể trả lại cho cậu được không?"

"Cùng ăn?" - Gia Quân ngắn gọn hỏi.

An Lạc cuối cùng cũng chịu thua, cậu buông tay ra rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Trong con hẻm tối tăm, đứa nhóc câm cùng tên côn đồ san sẻ nhau một hộp cơm nhỏ.