Nhóc Cà Lăm

Chương 56: Thư pháp




Đọc đề bài, Trần Hân nhận ra dạng toán quen thuộc, dù đã lâu không đụng đến. Đề dài thế thôi chứ thật ra không mấy phức tạp. Thấy Trần Hân làm bài tựa như không cần suy nghĩ, Hề Kỳ nghiêng đầu nhìn. Hai phút sau, Trần Hân đã đưa bài giải cho nó: "Xong, rồi đấy."

Hề Kỳ ngạc nhiên mở to mắt: Đáp án đúng y như trong sách mà nó đã sớm xem qua. Nó bảo: "Nhưng em vẫn chưa hiểu. Anh giảng giúp em với."

Trần Hân gật đầu, nhiệt tình giảng giải: "Ừ. Quy, quy luật, là thế này. Em, em xem nhé.."

Trình Hâm làm xong bài, xoay sang hỏi: "Bài gì thế? Ủa, Kỳ Kỳ, em chưa học đến dạng toán này mà?"

Hắn nghiêm nghị nhìn cô bé. Kỳ Kỳ đỏ mặt, cúi đầu. Trước kia nó đọc trong truyện thấy tình tiết học sinh lấy bài toán khó đánh đố thầy giáo nên hôm nay lôi ra bắt chước. Trần Hân nghe Trình Hâm nói là dạng bài này con bé chưa học, cũng hiểu ra nó cố ý muốn làm khó mình. Cậu mím môi không nói lời nào.

Trình Hâm hừ một tiếng: "Thật là ấu trĩ! Đến anh mà người ta còn dạy được, mấy bài toán còm này thì thấm tháp vào đâu. Môn Toán của anh Trần Hân trước giờ đều xếp thứ nhất, em định múa rìu qua mắt thợ đấy à!"

Hề Kỳ nghe thế, nhìn Trần Hân một cái ra vẻ ngạc nhiên rồi cúi đầu nói: "Em xin lỗi anh Hâm, em sai rồi."

Trình Hâm nói: "Xin lỗi anh làm gì, xin lỗi anh Trần Hân đấy!"

Hề Kỳ xoay sang: "Em xin lỗi anh ạ."

Trần Hân cũng không chấp nhặt: "Thôi, không sao." Quay sang Trình Hâm cậu hỏi ; "Làm, làm xong rồi à?"

Trình Hâm gật đầu, nhờ cậu xem lại bài, kéo Hề Kỳ ra khỏi cửa, mắng: "Tinh tướng nhỉ, bao nhiêu tuổi rồi mà lại làm trò trẻ con như thế!"

Hề Kỳ bất mãn: "Ai bảo chỉ tại anh ấy mà anh Hâm không chịu chơi với em, không chịu về Thượng Hải!"

Kể cũng lạ, là anh em cùng mẹ khác cha, mỗi năm gặp mặt nhõn một lần, thế mà Kỳ Kỳ lại rất quấn Trình Hâm, một điều "anh Hâm", hai điều cũng "anh Hâm".



Trình Hâm khẽ vỗ trán nó một cái: "Ngốc! Anh ấy là thủ khoa toàn trường anh đấy! Vất vả lắm mới mời về dạy được. Em mà làm người ta bỏ đi thì biết tay anh!"

Hề Kỳ vẫn nhăn nhó: "Nghỉ học vài ngày cũng có sao đâu? Hai ngày nữa là em về Thượng Hải rồi."

Trình Hâm gạt đi: "Không được, anh học kém lắm. Nếu không tranh thủ từng ngày từng giờ thì làm sao đỗ đại học nổi?"

"Không đỗ đại học thì đi du học, chị họ em cũng thế!"

Trình Hâm khịt mũi coi thường: "Thế em chưa nghe câu:" Dốt chuyên tu, ngu du học "à? Anh muốn học đại học trong nước thôi." Hơn nữa còn muốn học cùng chỗ với cậu ấy.

"Sao lại thế? Phải ra nước ngoài mới có tương lai chứ?" - Hề Kỳ không hiểu lý do, vì trước giờ cô bé vẫn nghe người lớn nói mãi như vậy.

Trình Hâm lườm nó: "Ai bảo? Cho dù anh có du học chăng nữa thì cũng không phải nhờ thực lực mà là nhờ mua điểm, em hiểu không? Anh muốn tự đứng trên đôi chân của mình!"

Hình tượng anh trai trong mắt Kỳ Kỳ liền được nâng lên một bậc. Cô bé thán phục: "Anh Hâm cừ quá!"

"Chuyện! Này, anh bảo! Không được chọc phá anh Trần Hân nữa biết chưa! Anh đỗ đại học hay không là nhờ cả vào anh ấy đấy!"

Hề Kỳ cảm thấy hơi lạ nhưng cũng không phản bác lại, mà nói: "Đúng rồi, anh này! Anh Trần Hân kia nói lắp hay sao ấy!"

Trình Hâm bắt lấy cánh tay em gái: "Nói lắp một tí cũng chẳng ảnh hưởng đến trí thông minh tẹo nào, hiểu không! Liệu hồn, cấm có nhắc đến chuyện ấy trước mặt anh Trần Hân đấy, có biết chưa?"

Hề Kỳ cuống quýt gật đầu: "Em biết rồi! Buông tay em ra, đau!"

Trình Hâm buông nó ra: "Đi chuẩn bị chút quà bánh mang lên xin lỗi anh Trần Hân mau!"

Bây giờ thì em nó đã hiểu Trần Hân chính là nhân vật không thể trêu vào.

Trần Hân vừa sửa bài xong thì hai anh em quay lại. Hề Kỳ cung kính dâng dưa hấu: "Anh Trần Hân, vừa nãy em sai rồi. Anh ăn dưa đi rồi tha thứ cho em nhé, có được không anh?"

Trần Hân kinh ngạc: "Đã, đã nói không, không sao cả mà!" Cậu nhón một miếng dưa, nói: "Cám ơn em."

Trình Hâm đắc ý. Hừ, chỉ một con nhóc mà hắn còn không xử lý được thì nói gì đến chuyện bảo vệ người ta!

Chẳng mấy chốc, Hề Kỳ lại phát hiện được một tuyệt chiêu khác của Trần Hân. Ăn trưa xong, Trần Hân trải giấy ra, lấy bút lông luyện chữ để viết tặng Trình Ức Viễn. Hề Kỳ từ nhỏ đã học thư họa. Thấy nét chữ Trần Hân, cô bé thốt lên kinh ngạc: "Anh Trần Hân luyện được bao nhiêu năm rồi mà viết đẹp thế?"

Trần Hân nói: "Khoảng, khoảng mười năm. Lâu, lâu rồi chưa viết."

Hề Kỳ hỏi: "Anh viết thể chữ nào?"



"Triệu thể."

Hề Kỳ bảo: "Cho em viết thử với."

Trần Hân đưa bút, cô bé bắt đầu viết chữ. Hề Kỳ viết thể chữ Âu Dương Tuân. Thể chữ này hoa mỹ, thích hợp cho nữ sinh dùng. Trần Hân gật đầu khen: "Đẹp lắm."

Trình Hâm thò đầu vào xem, sờ cằm: "Trần Hân viết đẹp hơn."

Hề Kỳ mất hứng: "Em mới luyện có ba năm!"

Trần Hân cười: "Em viết, đẹp mà, đẹp hơn, hơn chữ Trình Hâm."

Hề Kỳ phá ra cười. Trình Hâm ghì cổ cậu: "To gan nhỉ, dám bắt nạt tôi à!" Kỳ thực, hắn rất vui vì Trần Hân trêu chọc tức là đã thân thiết với mình hơn.

Hề Kỳ làm vẻ mặt đáng yêu: "Anh Trần Hân này, giúp em viết cái này tí, được không anh?"

Trình Hâm trừng mắt với nó: "Lại cái gì đấy? Đừng nói là làm hộ bài tập hè cho em nhé!"

Hề Kỳ cười: "Ồ, không đâu. Chẳng qua em thấy chữ anh Trần Hân đẹp quá, muốn xin anh ấy một bức thư pháp ấy mà."

Trần Hân nói: "Được thôi, em muốn, muốn viết gì?"

Hề Kỳ nói: "Gì cũng được ạ. Viết một bài thơ đi!"

Trần Hân suy nghĩ một lúc rồi lấy một tờ giấy biểu trải ra. Trình Hâm bĩu môi: "Xí! Viết cho nó cậu dùng giấy tốt như thế làm gì! Phí của!"

Trần Hân cười lắc đầu, nhúng mực, viết bài "Thu từ" của Lưu Vũ Tích. Đây là bài thơ tả cảnh trời thu mà cậu hằng tâm đắc. Trần Hân viết xong, Hề Kỳ thích thú vỗ tay: "Đẹp quá! Em cảm ơn anh ạ! Anh không đề lạc khoản à?"

Trần Hân đề lạc khoản bên góc trái.

Trình Hâm nổi hứng: "Cậu cũng viết cho tôi một bức đi, viết câu:" Có chí thì nên ", để tôi treo trong phòng, cổ vũ tinh thần học tập!"

Trần Hân nhìn hắn: "Bút, bút tôi nhỏ, viết chữ to, không được."

"Không sao, chữ to không được thì viết nhỏ một tí cũng được mà!"

Trần Hân đành chiều ý. Cầm bức chữ, Trình Hâm xuýt xoa khen mãi, bảo phải lồng khung kính treo lên. Trần Hân cho là hắn nói đùa, cũng không để ý.

Buổi tối, Hề Kỳ được mẹ đón đi. Lúc Trình Ức Viễn về, Trình Hâm gọi chú Lưu tài xế, nhờ đem bức chữ của Trần Hân viết cho ra hiệu làm khung. Trình Ức Viễn mở ra xem, dù chữ hơi nhỏ song cương nhu đủ cả. Ông tấm tắc: "Đẹp quá! Trần Hân viết đấy à?"



Trình Hâm đắc ý gật đầu: "Vâng ạ!"

Trình Ức Viễn nhìn quanh: "Tiểu Trần đâu rồi, gọi đến đây cho bố hỏi cái này!"

Trình Hâm lên thư phòng gọi Trần Hân xuống. Trình Ức Viễn nói với cậu: "Tiểu Trần, cháu đã viết chữ nhỏ bằng bút lông bao giờ chưa, nhỏ cỡ này này!" Ông lấy ngón tay ra dấu.

Trần Hân lắc đầu: "Chưa, chưa ạ."

"Cháu thử xem, có được không?"

Trần Hân gật đầu: "Vâng ạ." Cậu đã viết thạo cỡ chữ nhỡ. Trên lý thuyết, chỉ cần có bút lông thích hợp là có thể viết chữ nhỏ.

"Là thế này, bạn của chú là Phật tử, từ lâu rất muốn có một bức" Kinh Kim cương "bằng chữ nhỏ. Cháu viết hộ nhé, có thù lao đấy!"

Trần Hân nghe đến tiền liền xua tay: "Cháu, cháu không lấy tiền, tiền chú đâu!"

Trình Ức Viễn cười: "Không phải cho chú, là cho người khác mà. Phải có thù lao chứ!"

Trình Hâm vò đầu cậu: "Đồ ngốc! Người ta đưa thì cứ nhận đi, chả nhẽ làm không công?"

Trình Ức Viễn nói: "Quyết định thế nhé! Cháu dượt qua một chút, vài ngày sau chú sẽ mang đồ về."

"Vâng ạ."

Trần Hân còn chưa tin nổi. Chẳng lẽ vì tên của Trình Hâm có ba chữ kim nên đời cậu từ nay sẽ "ngồi mát ăn bát vàng" thật sao?