Nhóc Cà Lăm

Chương 55: Quà sinh nhật




Đây là bữa cơm long trọng và thịnh soạn nhất mà trước nay Trần Hân tham dự, nhưng nó cũng làm cậu lúng túng nhất. Tiệc tàn, mọi người cùng nhau bước ra cửa. Trình Hâm bị mẹ và em gái lôi kéo ríu rít, Trần Hân bị tụt lại đằng sau. Phương Tuyển đi mấy bước, quay lại nhìn thấy bèn đến bên cậu hỏi han: "Vừa rồi em chẳng ăn được bao nhiêu cả."

Trần Hân vội lắc đầu: "Không, không ạ, ngon lắm."

Phương Tuyển cười cười: "Thầy hiểu là em khó xử. Trình Hâm lần này suy nghĩ không được thấu đáo."

Trần Hân cười buồn. Phương Tuyển đề nghị: "Để thầy đưa em về."

Trần Hân nhìn anh: "Em, em còn muốn đi, đi mua quà cho cậu ấy."

Phương Tuyển khoát tay: "Mua gì nữa? Ta đi thôi."

Thấy cậu do dự, anh liền nói lớn: "Trình Hâm, anh chở Trần Hân về nhé!"

Nghe thấy thế, Trình Hâm vội bỏ lại mẹ và em gái, chạy lại: "Ơ, đã bảo đi chơi phố với tôi rồi mà!"

Trần Hân cúi đầu, nhỏ giọng: "Thôi, cậu, cậu đừng để mẹ chờ.."

"Ai nói thế? Đợi đấy, tôi đi bảo với mẹ một tiếng. Nhanh lắm!"

Không chờ cậu trả lời, hắn đã chạy sang nói gì đấy với mẹ. Kỳ Kỳ xụ mặt, liếc nhìn Trần Hân.

Nói xong, Trình Hâm trở về ngay, nắm tay cậu: "OK rồi! Ta đi!"

Phương Tuyển hỏi: "Đi đâu đấy? Anh cho chúng mày nhờ xe."

Trình Hâm lắc đầu: "Thôi, anh về đi. Bọn em đón taxi được rồi!"

Kỳ Kỳ chạy đến: "Cho em đi với!"

Trình Hâm nói: "Ngoan nào, bọn anh có việc, em về với mẹ đi, nhé."



Cô bé ngước nhìn hắn, ra vẻ nũng nịu đáng thương. Thế nhưng Trình Hâm không mềm lòng, cầm tay Trần Hân kéo đi. Bà nội hắn gọi lại bảo để Phương Tuyển chở đi, Trình Hâm cũng không chịu.

Tuổi trẻ ưa những nơi náo nhiệt, đi dạo phố thì còn gì thú cho bằng! Trình Hâm cũng không dẫn bạn đi những nơi xa hoa, xem những món hàng lộng lẫy, mà len lỏi tìm đến những cửa tiệm đặc sắc trong ngõ nhỏ. Đến một hiệu bán hàng thủ công lưu niệm, Trình Hâm nói: "Tôi thích vòng tay, cậu mua tặng tôi nhé."

Trần Hân gật đầu: "Ừ, cậu chọn đi."

Hắn cười: "Cậu chọn mới đúng chứ. Quà sinh nhật cho tôi mà."

Trần Hân cười lúng túng: "Được, rồi, chờ tí nhé."

Cậu tiến đến quầy, giở từng chiếc vòng tay, hơi lóng ngóng vì trước giờ có biết chọn lựa những thứ trang sức thế này đâu. Săm soi một lúc, chợt Trần Hân nhìn thấy một chiếc vòng có mặt hình con hổ bằng ngọc thạch. Trần Hân thấy con hổ này rất hợp với Trình Hâm. Lẳng lặng cầm lên xem bảng giá: 188 đồng. "Dù đắt nhưng mình vẫn đủ tiền mua." - Cậu nghĩ bụng, cầm vòng lên xoay sang hỏi hắn: "Chiếc, chiếc này được không?"

Trình Hâm bước đến xem, nở nụ cười: "Đẹp đấy. Chị ơi, chiếc này bao nhiêu ạ?"

Chị bán hàng đang sắp xếp các chuỗi hạt, ngẩng lên: "Có nhãn giá đấy, em."

Trình Hâm cười mặc cả: "Giảm chút đỉnh cho em được không, chị?"

Hắn đẹp trai, miệng lại ngọt, cuối cùng chị chủ chịu bán chiếc vòng với giá 158 đồng, còn khắc hai chữ "TH" miễn phí. Trình Hâm liếm môi: Tên hai người giống nhau cũng là cái lợi, hắn có thể làm những trò mờ ám nho nhỏ như thế.

Lần đầu Trần Hân tiêu "hoang", nhưng cậu không thấy xót chút nào: Tiền cũng là của bố Trình Hâm cho chứ ở đâu. Khắc tên xong, Trình Hâm hí hửng đeo ngay, hỏi cậu: "Đẹp không?"

Trần Hân gật đầu một cái: "Ừ, đẹp lắm."

Trình Hâm hài lòng nói: "Cám ơn quà của cậu. Để đáp lễ, tôi mời cậu xem phim. Có phim mới ra, tôi muốn đi xem mà chưa được. Này, hôm nay sinh nhật tôi nên tôi được ưu tiên, cậu phải chiều tôi đấy, không cho từ chối đâu!"

Trần Hân cười đồng ý. Đây là lần thứ nhất cậu vào rạp xem chiếu bóng. Trình Hâm định xem một phim hành động Mỹ, thế mà đến nơi, vé đã bán hết từ lâu. Cả hai đành chọn một bộ phim lãng mạn cổ điển. Trình Hâm tiếc nuối: "Ôi, biết thế tôi đã đặt mua vé trước."

Bộ phim đã cũ. Trong phòng chiếu, khách xem chỉ lác đác, phần lớn là những đôi nam nữ hẹn hò. Lúc cả hai yên vị, có hai cô gái quay xuống nhìn họ cười tủm tỉm, làm Trần Hân chột dạ ngượng ngùng. Trình Hâm thì không nể nang trừng lại, làm hai cô gái sợ hãi quay lên.

Trình Hâm đưa cho Trần Hân một que kem: "Ăn đi." Cậu vừa cầm lấy thì đèn tắt.



Xem được mươi phút, cả hai đã thi nhau ngáp vắn ngáp dài. Trình Hâm đề nghị: "Chán quá, ngủ đi." Trần Hân chỉ cười. Một lúc sau, nghe tiếng ngáy nho nhỏ, cậu quay sang thì thấy Trình Hâm đã ngủ. Trần Hân rốn xem một đoạn vì tiếc ba mươi đồng tiền vé. Thế nhưng hôm nay phải dậy sớm đi xe, lại dự một bữa tiệc có phần căng thẳng, rồi cùng đi chơi phố cả buổi chiều, chẳng mấy chốc, Trần Hân mệt mỏi thiếp đi.

Cả hai ngủ "tít thò lò". Lúc mọi người đã về hết, nhân viên rạp lay Trình Hâm dậy thì Trần Hân vẫn còn ngủ. Thấy cậu không quay về phía mình, Trình Hâm buồn bực nghĩ: Phải chi mình đừng ngủ trước.

Lúc ra khỏi rạp chiếu bóng, Trình Hâm nhìn đồng hồ, bảo: "Về thôi, sắp đến giờ ăn tối rồi."

Trần Hân chần chừ: "Bác gái, ở nhà à?" - Cậu rất ngại ánh mắt thiếu thiện cảm đối với mình của em gái Trình Hâm.

Nhưng hắn nói: "Không đâu, bọn họ ở khách sạn. Tôi chưa kể với cậu, lúc tôi năm tuổi, bố mẹ li hôn. Chẳng bao lâu sau mẹ tôi đã tái hôn với bố của Hề Kỳ. Tôi với nó là anh em cùng mẹ khác cha."

Trong lòng cậu nhẹ nhõm hẳn. Trình Hâm cười tự giễu: "Cậu thấy đấy, hôm nay cả nhà dùng cơm ra điều vui vẻ lắm. Thật ra đó là vì sinh nhật tôi thôi. Bình thường tôi chả thấy mặt mẹ đâu. Cô tôi cũng chẳng thèm nói với bà ấy câu nào, cậu có để ý không?"

Vừa về đến nhà, chưa kịp rửa ráy, điện thoại của Trình Hâm đã reo lên. Nhìn thấy số gọi đến, hắn nhíu mày. Bên kia không biết nói gì, chỉ nghe giọng Trình Hâm đanh lại: "Không được, anh không rỗi. Thầy giáo dạy kèm đến, anh phải học phụ đạo. Em bảo mẹ dẫn đi đâu đấy chơi đi!"

Ngừng giây lát, hắn đáp ngay: "Anh nói không là không! Thôi, tùy em vậy. Muốn đến thì cứ đến đi, rồi tự chơi một mình nhé. Anh nói trước rồi đấy, anh bận học cả ngày mai. Mà ngày nào cũng thế!"

Cúp điện thoại xong, Trình Hâm nhìn Trần Hân đang ngẩn ra, nói: "Hề Kỳ đòi đến nhà chơi."

Thấy Trần Hân cúi mặt, hắn cười: "Đừng lo. Hai ngày nữa bọn họ về Thượng Hải rồi. Nó bảo nhớ tôi, muốn sang thế thôi. Có đến thì cứ mặc nó! Việc ta, ta làm."

Nhớ đến thái độ của cô bé kia, Trần Hân vẫn còn thấp thỏm.

Ngày hôm sau, mới chín giờ, Hề Kỳ đã đến. Trình Hâm đang làm bài tập toán, chỉ ngẩng lên nói vài câu: "Đến rồi à. Tự đi chơi đi, anh bận học." Rồi lại miệt mài làm.

Hề Kỳ khẩn khoản: "Cho em ở lại trong thư phòng đi mà? Em hứa sẽ không làm phiền anh học."

Trình Hâm nhìn nó, gật đầu: "Đừng làm ồn đấy!"

Trần Hân cũng làm bài song song với Trình Hâm để chốc nữa sửa cho hắn, làm xong, lại giờ tiểu thuyết ra xem. Hề Kỳ cầm một quyển sách đến trước mặt cậu: "Anh làm hộ em bài toán được không?"

Trần Hân nhìn nó, hơi ngơ ngác, nhưng cũng gật đầu cầm lấy sách. Đó là quyển sách toán nâng cao dành cho học sinh tiểu học còn mới tinh. Hề Kỳ chỉ vào một đề toán rất dài trong sách: "Bài này làm thế nào?"