Nhóc, Anh Thua Rồi

Chương 58: Đau thương nối tiếp thương đau




– Anh không làm gì có lỗi cũng chưa từng nói dối em .

Phong nói

Nó cười ,nụ cười thật chua xót biết bao. Trái tim nó đau… rất đau…

Người ta nói càng yêu càng hận . Đúng vậy bây giờ nó rất hận anh …hận anh dối nừa nó

“Trái tim một người con gái rất nhỏ bé, nó chỉ đủ chỗ cho một người con trai…. tất cả đều dành hết cho người con trai đó hơi thở, trái tim ,tâm hồn …và thể xác. Chắc chắn là như thế, khi một người con gái yêu thật lòng… người con trai trong tim họ là tất cả”

_LeeHannie_

***********************************

-Sao em lại cười như thế? Hôm nay em lại sao vậy?

Đôi mắt lục bảo nheo lại nhìn nó khó chịu

-Anh chắc chắn? Nó hỏi lại với một thái độ nghiêm túc , đôi mắt tím biếc nhìn anh thật lạnh lùng

-Chưa từng dấu em điều gì!

Phong nghĩ mình chưa từng có lỗi với cô, ngay cả việc anh là người trong hắc bang anh cũng cho cô biết trước mặt cô anh bộc bạch tất cả cô còn muốn gì nữa

Khóe mắt nó rưng rưng

Nó không thể đứng đây đối diện với người con trai này thêm một giây phút nào nữa…

-Em đi đâu ? Nói cho rõ ràng đã, em hỏi như vậy xong không nói gì em có biết anh rất bực không?

Phong nắm lấy cổ tay nó kéo lại, anh muốn có một lời giải thích cho thắc mắc cả tuần nay

Nó vằng tay ra khỏi tay anh nó…

-Được anh muốn nghe? Tôi cho anh hay… anh chưa từng nói anh và Khánh là bạn , cũng chưa từng nói anh và cậu ấy vì một người con gái mà tan vỡ tình bạn….

-Nó nói thế với em à? Phải…anh với nó đã từng là bạn nhưng là trong quá khứ rồi. Anh không muốn nhắc lại …

-Anh cấm tôi không được qua lại với những người tôi coi là bạn trong khi anh thoải mái nói chuyện vui đùa cùng những đứa con gái khác…

Giọng nó lạc hẳn nước mắt đua nhau năn dài trên gò má

-Anh không có ý gì với họ, còn anh không cho em qua lại với Lăng Minh Quân vì anh sợ hắn làm hại em hắn ăn chơi có tiếng một tên sở khanh ngoa ngoắt( có cần dìm hàng anh Quân thế không? -_-) , còn thằng Khánh anh sợ nó cướp em đi…

Phong nói , anh đưa tay gạt nước cho nó nhưng bị nó gạt phăng ra

-Thế sao? Nó nhếch môi khinh bỉ

-Anh nói thật, thái độ đó của em là sao?

Phong bực bội

-Chả sao cả!

Nó đáp một câu bất cần rồi bỏ ra khỏi phòng

Nhưng chưa ra đến ngoài đã bị ai đó giữ lại

-Anh buô…n..g……

Không để nó cócơ hội nói hết câu Phong đã chiếm trọn đôi môi ấy mạnh mẽ tấn công mặc cho nó vùng vẫy cố gắng đẩy anh ra…

Mèo nhỏ biết ghen tuông thì cũng tốt đấy, chứng tỏ cô cũng yêu anh nhiều lắm nhưng mà ghen thế này chỉ khổ anh phải nhọc công dỗ dành…

Haijz…..phải làm sao để cô hiểu lòng anh….

Một lúc sau, dường như Vi đã bình tĩnh hơn anh mới ngừng lại

-Anh không biết em nghe được những gì nhưng hãy tin anh…được chứ? Anh nhìn nó chờ đợi

Nó gật đầu…

Bây giờ điều nó sợ nhất đó chính là rời xa người con trai này… phải chăng nó đã qua ỉ lại vào anh

++++++++++++++++++++++++++++++

Sáng hôm sau

Phương đến lớp từ sớm thấy Thùy cô gật đầu chào. Thùy cũng vui vẻ chào hỏi lại

Phương đặt balo xuống bàn ,giọng nó nhàn nhạt nói

-Đừng làm vậy một lần nữa, Vi Vi không thích đâu.

-Cậu đang nói gì vậy??? Thùy không hiểu!

-Nhớ kĩ! Phương nói xong thì đeo tai nghe ngồi nghe nhạc.

Ngay từ đầu cô đã rất chú ý tới Thùy, tuy cái vẻ ngoài ngây thơ vô tư có thể dối lừa cả con bạn ngốc của cô nhưng với cô thì không. Chỉ cần đôi môi kia khẽ nhếch lên một chút khi Vi nhìn thấy Phong cõng Thùy đủ làm Phương khẳng định bộ mặt giả tạo kia của Thùy… một con cáo đội nốt thiên thần

Những kẻ ngấm ngầm thường là những kẻ nguy hiểm ….

Tan học

Ai đó nắm tay ai đó trên đường về, hôm nay có đứa lên cơn điên bắt đứa kia đi bộ cho lãng xẹc…à nhầm lãng mạng mặc dù đứa kia đã phản đối kịch liệt

Phong cười cười thỉnh thoảng liếc cái đứa đang xị mặt một cái…

Thi thoảng hai đứa cứ im lặng nắm tay nhau đi suốt quãng đường thế lại hay…cảm giác hạnh phúc nó cứ nâng nâng êm ái bình yên lạ thường

Điện thoại của Phong đổ chuông inh ỏi…

Anh dừng lại nghe…

Đột nhiên đôi tay đang nắm tay nó bị buông thõng…

Khuôn mặt Phong lo lắng

Anh nó với nó….

-Em về trước nhé! Thùy có chuyện anh đến chỗ cô ấy xem sao…

Nói xong anh chạy vụt đi

Bàn tay nó lạnh ngắt chơ vơ giữa khoảng không. ….. nó đứng lặng ….

Tim đau, lòng hụt hẫng….

Đùng….. đoàng…

Hình như ông trời cũng muốn trêu đùa nó …

Từng giọt nước mưa rơi thấm vào chiếc áo trắng mỏng lạnh buốt….