Tống Nhĩ Giai chui vào lòng Nguyễn Trinh, khóc thầm một lúc lâu. Nàng không hề biết Nguyễn Trinh tỉnh dậy từ khi nào, cô chỉ yên lặng nhìn vào nàng.
Hàng mi ướt đẫm nước mắt, nàng nghẹn ngào hỏi Nguyễn Trinh:" Có phải bọn họ không cần em nữa không..."
Nguyễn Trinh xoa xoa đầu nàng, dịu dàng an ủi:" Họ mãi mãi là bố mẹ em."
"Chị gạt em..." Tống Nhĩ Giai hít hít mũi, lăn ra khỏi vòng tay Nguyễn Trinh, đưa lưng về phía cô:" Mẹ em đã có người khác, chắc chắn sau này mẹ em sẽ ở bên người đàn ông đó. Bà ấy sẽ lập gia đình mới, không chừng còn sinh thêm một người con khác. Bố thì ở nước ngoài mãi, rất ít khi gọi điện thoại cho em. Ông ấy đã không quan tâm đến em từ khi em còn nhỏ. Hiện tại ông ấy đã ly hôn, ông ấy có thể có lý do chính đáng để không cần em nữa..."
Nguyễn Trinh ôm Tống Nhĩ Giai từ phía sau, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:" Chị không biết bây giờ nói với em những điều này có phù hợp hay không. Em vẫn còn nhỏ, có lẽ chị nên tiếp tục an ủi em và kể cho em nghe về tình yêu thương thầm lặng của bố mẹ và những lời nói khó có thể diễn tả thành lời...Nhưng, điều chị thực sự muốn nói với em là——Giữa con người với nhau, không tồn tại việc có hay không có. Mỗi người đều là một cá thể độc lập, em chỉ thuộc về chính bản thân em, không phải là phần phụ của bất kỳ ai. Chúng ta đang sống trên thế giới này, gia đình cũng được, bạn bè hay người yêu cũng thế... Họ có thể rời bỏ em bất cứ lúc nào, và chỉ có em mới có thể đi cùng bản thân em đến hết cuộc đời này, hiểu không? Em phải sống cho bản thân và có trách nhiệm với cuộc đời của chính mình, vì sẽ không ai chăm lo cho cuộc sống của em một cách vô điều kiện cả."
Vòng tay của cô vừa ấm áp, vừa mềm mại. Tống Nhĩ Giai ngừng khóc, ma xui quỷ khiến hỏi một câu:" Còn chị thì sao? Sớm muộn gì chị cũng sẽ rời xa em đúng không?"
Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười:" Đời người có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Chị không thể hứa sẽ đi cùng em mãi mãi. Nhưng chỉ cần chị còn ở bên cạnh em một ngày, em có thể trút bỏ mọi muộn phiền lên người chị, chị sẽ giải quyết giúp em."
Tống Nhĩ Giai quay người lại, dùng hốc mắt đỏ hoe nhìn Nguyễn Trinh, trao cho cô tấm thẻ người tốt:" Chị thật tốt, tại sao chị lại tốt với em như vậy?"
Nguyễn Trinh gõ nhẹ lên trán nàng, dịu dàng trêu chọc:" Bởi vì... em là học trò của chị, chị là lão sư của em, chị cũng nhận tiền để làm việc mà."
Tống Nhĩ Giai hỏi: "Nếu một ngày chúng ta không còn quan hệ thầy trò thì sao?"
Nguyễn Trinh vẫn nở nụ cười dịu dàng trên môi: "Vậy thì, chị có thể xem em như em gái của mình."
Tống Nhĩ Giai ồ một tiếng:" Vậy em sẽ xem chị như chị gái."
*
Nàng bị Nguyễn Trinh nhốt trong quán cà phê Internet và chơi game suốt ba ngày liền. Kể từ đó, mỗi khi nhìn đến trò chơi kia, Tống Nhĩ Giai liền cảm thấy buồn nôn.
Mỗi khi nghĩ đến việc này, giống như đang ngửi thấy mùi khói thuốc và mùi mì gói trong tiệm net.
Vì vậy, nàng không chỉ bỏ game kia mà còn bỏ cả mì gói nữa.
Ngày tháng trôi qua. Cuối cùng, Tống Nhĩ Giai cũng lấy lại tinh thần và tập trung vào việc học.
Nàng thức dậy lúc 5 giờ sáng mỗi ngày và đọc các từ vựng tiếng Anh, các bài báo tiếng Anh và thơ cổ Trung Quốc tại nhà. Nàng lấy chìa khóa vào lớp và đến lớp mỗi ngày để ôn lại nội dung giảng dạy của ngày hôm trước. Buổi trưa, căng tin có nhiều người, nàng nghĩ việc xếp hàng chờ ăn trưa thực sự rất lãng phí thời gian. Vì vậy, nàng sẽ ở lại lớp học nửa tiếng, làm một số bài tập về nhà, sau đó đi ăn khi nhà ăn vắng người hơn. Buổi tối, nàng không còn trốn tiết tự học nữa. Nàng chăm chỉ làm bài tập, khi thực sự học không vào được nữa, nàng sẽ lấy một tờ giấy ra, chép từng chữ từng chữ trong sách giáo khoa, ép bản thân học thuộc.
Đợt ôn tập đầu tiên của cấp 3 sắp kết thúc. Nàng còn rất nhiều nền tảng trước mắt, chỉ có thể giành giật từng giây để học.
Hiệu sách gần trường có bán những quyển sách bỏ túi có thể mang theo bên mình. Nàng mua vài cuốn về cất trong túi, lâu lâu lại lấy ra để học thuộc lòng, thầm nhẩm lại công thức và những kiến thức trọng điểm. Thậm chí nàng còn không muốn lãng phí thời gian ăn uống, vừa ăn vừa xem sách.
Thái độ của Tống Uy đối với nàng vẫn còn rất hờ hững. Nàng cố gắng không quan tâm đến thái độ của bố mẹ mình nữa.
Cuối cùng, nàng cũng nhận ra rằng mình phải học vì bản thân, để có nhiều lựa chọn trong cuộc sống sau này hơn chứ không phải vì bố mẹ.
Nhìn thấy sự biến hóa của Tống Nhĩ Giai, Nguyễn Trinh không nói gì. Cô chỉ mua một chiếc nồi cơm điện ở ký túc xá, tuần nào cũng làm một ít canh sườn heo và canh cá. Sau khi tan tầm, cô đều mang đến trường học cho Tống Nhĩ Giai ăn.
Tống Nhĩ Giai nghe theo lời đề nghị của Nguyễn Trinh, đến sân chơi để chạy bộ và tập thể dục trong thời gian giải lao tiết tự học vào buổi tối.
Kỳ thi tuyển sinh đại học không chỉ kiểm tra tính kiên trì, khả năng học tập mà còn kiểm tra thể lực và sức bền.
Nàng chạy bộ dọc theo sân chơi từ năm đến mười vòng. Sau khi chạy xong, nàng sẽ duỗi người một lúc, sau đó ngồi trên bệ sân chơi cùng Nguyễn Trinh để uống canh, ăn tối, trò chuyện về những gì nàng đã thấy và nghe được trong ngày.
Vào năm lớp 12, các bạn học xung quanh hoặc lo lắng, hoặc vui mừng, hoặc ăn không ngồi rồi, qua loa hời hợt.
Trong những ngày đắm chìm trong việc học, Tống Nhĩ Giai cũng trầm lặng hơn rất nhiều. Cho nên phần lớn thời gian, Nguyễn Trinh sẽ là người kể lại những chuyện đã phát sinh trong bệnh viện.
Trong kỳ thi tháng 11, điểm số của Tống Nhĩ Giai lại tăng vọt từ hạng cuối lên trung bình khá một lần nữa.
Khi phát bài kiểm tra hàng tháng, giáo viên bộ môn đều lấy nàng làm hình mẫu, khen nàng là lãng tử quay đầu quý hơn vàng. Họ bảo nàng tiến bộ rất nhiều, yêu cầu nàng tiếp tục học tập chăm chỉ.
Vào một ngày chủ nhật đầu tháng 12, khoa tâm thần học thứ hai đã tụ họp lại với nhau. Công nhân viên chức của khoa đều đưa bạn đời và con cái của mình đi leo núi, dã ngoại cùng nhau.
Tống Uy bận họp nên không đi. Nguyễn Trinh muốn đưa Tống Nhĩ Giai đi thư giãn nên đã gọi điện mời nàng đi cùng.
Mọi người thuê một chiếc xe khách, khởi hành từ bệnh viện.
Khi những người có thâm niên cao trong bộ phận nhìn thấy Tống Nhĩ Giai, họ liền vui mừng mời nàng ngồi bên cạnh họ.
Mẹ nàng là phó viện trưởng kiêm chủ nhiệm khoa. Nàng hiểu rõ, những sự ấm áp, nhân hậu và thân thiện này đều vì nể mặt mẹ mình. Phía sau lưng, họ đều xem nàng như "tài liệu tiêu cực" để giáo dục lại con cái mình.
Những người được gọi là "người lớn" này so tiền lương, so chức vị, so gia đình. Bọn họ còn muốn so đo thành tích học tập của con cái.
Thành tích của Tống Nhĩ Giai khiến khuôn mặt hiếu thắng của Tống Uy trở nên ảm đạm. May mắn thay, Tống Nhĩ Giai rất biết cách đối nhân xử thế. Nàng nhớ tên và ngoại hình của mọi người. Khi gặp nhau, nàng thường chủ động chào hỏi niềm nở với các cô chú, còn khen ngợi con cái của bọn họ.
Không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào trong việc đối nhân xử thế của nàng.
Nhưng nàng không muốn ngồi cạnh bất kỳ vị trưởng bối nào. Nàng chỉ bước đến chỗ Nguyễn Trinh và ngồi xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Trinh trực trong bệnh viện suốt đêm. Cô ngủ không được ngon cho lắm, cứ gật gà gật gù.
Tống Nhĩ Giai ngồi thẳng lưng, cố hết sức ngồi cao hơn một chút rồi ấn đầu Nguyễn Trinh lên vai mình:" Chị giáo Nguyễn, chị dựa vào vai em ngủ đi."
Nguyễn Trinh mở mắt ra, nhìn nàng một cái. Cô khẽ mỉm cười rồi thực sự tựa vào vai nàng, ngủ thiếp đi.
Nắng ấm mùa đông hắt vào từ cửa sổ, thực sự rất ấm áp.
Tống Nhĩ Giai duỗi tay ra, cầm lấy ánh nắng hư vô kia. Nàng nghe thấy tiếng hô hấp của Nguyễn Trinh, tim đập thình thịch suốt dọc đường đi.
- -------