Nhìn Vào Vực Thẳm

Chương 18: Bươm bướm vỗ cánh (9)




“Được thôi, mới năm ngoái, Lilliane được tạp chí thời trang “Sắc Đẹp” đánh giá cao, suýt thì được chụp ảnh tả thực trang bìa. Người cùng tranh giành vị trí này có cả Anita. Anita rất ghen tức với Lilliane, thế là xúi giục hội nữ sinh ở trường cùng chèn ép cô nàng, dĩ nhiên dùng từ “chèn ép” vẫn là quá nhẹ. Việc mà mấy cô nàng này làm được vượt xa chèn ép. Nhưng Lilliane rất kiên cường, nhẫn nhịn tất cả mọi thứ. Có điều đây không phỉa kết thúc. Mason cố tình tiếp cận cô nàng, cổ vũ cô nàng, trở thành bạn trai của cô ấy, gửi một số hình ảnh của cô ấy lên mạng nội bộ trường. Kết quả nghĩ cũng biết. Lilliane lập tức trở thành đối tượng mỉa mai của cả trường, thậm chí bạn cùng phòng cô ấy còn nhốt cô ấy ngoài cửa phòng. Chuyện của Lilliane bị tổng biên tập “Sắc Đẹp” biết được, do ảnh hưởng nên tạp chí không thể không sa thải Lilliane, còn Anita thì cuối cùng có được cơ hội bò lên.”

Mặc dù trên mặt Evan vẫn vô cảm, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán: Trời ạ!

“Anh không hiểu tại sao giữa con người với nhau lại chèn ép nhau đến mức này vì trục lợi. Vả lại theo anh thấy thì đó chỉ là người mẫu trang bìa của tạp chí thời trang cao cấp mà thôi, nhưng đối với những cô gái này mà nói, ấy là cả thế giới.” Caesar nói.

Evan đứng dậy, vỗ vai Caesar: “Đi thôi, tôi mời anh ăn tối, bữa tối thực sự.”

Vụ án đã có bước tiến triển khổng lồ. Bây giờ về cơ bản Evan đã biết Mike chết do dây phanh bị Hunter cắt đứt, John Hightower thì chết vì burger bị Lilliane giở trò, vậy Anita và Mason thì do tay ai?

Caesar chìa tay với Evan, tỏ vẻ đợi đối phương kéo mình dậy khỏi ghế.

Evan bất lực thở dài, anh biết mấy ngày nay Caesar đi theo mình rất mệt mỏi, thế là anh giơ tay kéo đối phương.

Nhưng Evan được đào tạo bài bản hoàn toàn không ngờ, Caesar lại kéo anh xuống.

Trong khoảnh khắc cơ thể mất thăng bằng, tay còn lại của Evan chống vào lưng ghế Caesar, chóp mũi anh cọ qua mặt hắn, môi anh có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

Caesar buông cổ tay Evan ra, trong lúc anh đứng dậy, hắn dang tay ôm chầm lấy eo anh.

“Evan, tôi lo.” Giọng Caesar kéo dài.

“… Anh lo điều gì?”

“Tôi lo, khi chân tướng đến, anh sẽ thất vọng.”

Vòng ôm của Caesar không cứng ngắc như Evan tưởng tượng, trái lại nó rất mềm mại, Evan ngửi được mùi hương của hắn.

Việc này khiến anh cảm thấy kẻ nhìn thì kiêu căng ngạo mạn, có rất nhiều bí mật này có khả năng bao dung mà mình không tưởng tượng nổi.



“Caesar, cuộc sống của chúng ta vốn đã là quá trình thất vọng liên tiếp, sau đó lại bắt đầu hy vọng. Bất kể kết cục ra sao, tôi đều sẽ chấp nhận.”

Caesar thả Evan ra.

Evan tiện tay cầm áo khoác âu phục trên lưng ghế, vắt lên cánh tay: “Này, tôi không định mời anh đi ăn đồ Âu cao cấp đâu, nhưng tôi định dẫn anh đi nếm thử món tôi yêu thích.”

“Rất vinh hạnh.” Caesar hơi ngẩng đầu, nhìn Evan thoải mái không còn ăn mặc nghiêm nghị.

Họ đến một quán ăn nhỏ. Evan gọi cho Caesar một suất bít tết tái.

Cách bày biện của nó không tỉ mỉ xa hoa như nhà hàng cao cấp, nhưng chứa vẻ đẹp mộc mạc và hài hòa.

Caesar thong thả cắt bít tết, đưa vào miệng, nhắm nghiền mắt và nhai kỹ.

Cử chỉ của hắn không hề giả tạo, dường như thức ăn trong đĩa vốn nên được đối xử thật lòng như vậy.

“Ngon không?” Evan ngẩng đầu hỏi, lúc ánh mắt anh chạm phải hàng mi mảnh mai mà tao nhã của Caesar, anh không tài nào thu hồi được ánh nhìn của mình.

“Ừm, khá ngon.” Rèm mi của Caesar từ tốn mở ra, Evan cúi đầu, tiếp tục cắt bít tết trong đĩa.

Họ ăn ý không thảo luận bất cứ thông tin nào liên quan đến vụ án.

Bữa tối này, Evan rất thoải mái và rất thư giãn.

Lúc Evan lái xe đưa Caesar về biệt thự của hắn, Caesar bỗng hỏi: “Evan, thực ra anh không cần căng thẳng thần kinh mọi lúc thế đâu. Thi thoảng hãy chậm lại, tận hưởng những sự vật anh cho là tốt đẹp như hôm nay.”

“Hôm nay? Tôi đã tận hưởng sự vật gì tốt đẹp?” Evan ngoảnh mặt hỏi.

“Lẽ nào anh không nhìn tôi chằm chằm à? Hay là anh tưởng tôi không biết?” Caesar nhoẻn cười, đẩy cửa bước ra ngoài.

Evan ngây người, giơ tay lên bịt mắt mình.

“À, đúng rồi, Evan, buổi thẩm vấn cô phục vụ quán ăn Lilliane ngày mai, tôi nghĩ không cần tôi đi cùng anh chứ nhỉ?” Caesar cười nói, “Ngày mai tôi có tiết.”

“Tôi đã rất biết ơn sự hợp tác của anh rồi.”

“Thế thì, chúc ngủ ngon.”

Caesar trở về phòng mình.

Hắn không bật đèn, rót một ly Whiskey cho mình, tiện thể thêm hai viên đá.



Trên màn hình TV đối diện là Mammon cũng nhoẻn cười trên môi y hệt.

“Ngươi toàn bí ẩn như thế, giữ lại đáp án cuối cùng với anh ta, đây chính là cách ngươi dẫn dắt anh ta liên tục tiếp cận ngươi, đúng không?”

Caesar nhấp một ngụm Whiskey, ngoảnh mặt sang chống má bằng một tay, ngón tay nghịch tóc mình.

“Mammon, anh có biết cảm giác đi trong bóng đêm mịt mùng, bỗng có một que diêm được quẹt sáng không?”

“Ta thích bóng đêm, chán ghét bất cứ thứ gì sáng sủa. Thế không hài hoà.” Mammon cười nói.

“Anh sẽ nghĩ hết cách, dè dặt bảo vệ, chỉ sợ que diêm đó tắt ngúm.”

Sáng ngày hôm sau, Evan bưng cà phê, chạm phải Murphy trước phòng thẩm vấn.

“Này! Tôi bảo này Evan! Anh chắc chắn cho tôi thẩm vấn Lilliane cùng anh?”

“Đúng thế.” Evan chỉnh cổ tay áo.

“Trời ơi, trước đây toàn là tên giáo sư đí đi cùng anh, tôi còn tưởng đối với anh mà nói tôi cơ bản là không quan trọng cơ!”

Xem ra trước nay Murphy luôn canh cánh trong lòng việc Evan bỏ qua mình và coi mình như chân chạy việc vặt.

“Trước khi thẩm vấn Lilliane, Mason có thú nhận cậu ta đào xác Susanna trong vườn hoa sau nhà ra rồi giấu đi đâu không?” Evan hỏi.

Murphy mở sổ ghi chép, đáp: “Trong một cánh rừng ở ngoại ô. Cảnh sát đã tìm thấy thi thể Susanna rồi, sẽ khám nghiệm tử thi của cô ấy. Thi thể đã phân huỷ nghiêm trọng, giám định viên và pháp y sẽ dùng DNA của răng để thử xem có xác nhận được chính xác thân phận của cô ấy hay không, liên hệ với người nhà cho cô ấy. Và… xác định rốt cuộc ngày chết cô ấy đã gặp phải chuyện gì bằng vết thương trên xương cốt.”

“Ừm, được. Chúng ta vào thôi.”

Evan mở cửa, Lilliane đang cúi gằm ngẩng đầu lên, cô rất căng thẳng, trong mắt là nỗi giận dữ giả vờ.

“Ngài thanh tra, rốt cuộc thế này là thế nào! Tôi tưởng cuộc điều tra của các anh đã kết thúc! Chẳng phải nguyên nhân tử vong của cậu ta đã được làm rõ rồi sao! Tại sao còn mời tôi đến chỗ này? Không có mặt luật sư, tôi sẽ không nói gì hết!”

“Ấy là quyền lợi của cô.” Evan thản nhiên ngồi xuống, Murphy ngồi bên cạnh anh.

Mười mấy giây trôi qua, Evan chẳng có ý định nói gì, Murphy cũng chỉ cúi đầm nhìn điện thoại.

“Này, là các anh nhốt tôi ở đây! Tại sao giờ chẳng ai nói gì hết?”

Trong sự im lặng của Evan và Murphy, Lilliane đánh mất kiên nhẫn.

Murphy ngẩng đầu lên, bất lực nói: “Không phải cô bảo muốn chờ luật sư à?”



Lilliane há miệng, nhất thời không nói nên lời.

Lúc này điện thoại của Evan rung, đó là một tin nhắn đến từ Caesar: Đừng quên tấm biển kim loại trên bàn bê món.

Evan thầm run bắn, ngay sau đó anh nở nụ cười.

Quả nhiên Caesar hết sức tỉ mỉ, nắm bắt hết mọi chi tiết nhỏ bị họ bỏ qua.

Hai mươi phút sau, cuối cùng luật sư cũng tới.

Evan thong thả mở tài liệu, đẩy một tấm ảnh cắt trong video ra trước mặt Lilliane, đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi đã xem đoạn băng ghi hình này vô số lần, cuối cùng cũng tìm ra rốt cuộc cô đã khiến John Hightower ăn phải burger chứa bơ lạc như thế nào.”

“Tôi không làm vậy!” Lilliane quay mặt nhìn luật sư bên cạnh, “Ngài luật sư, họ muốn đổ tội cho tôi về cái chết của John Hightower!”

Luật sư hắng giọng nói: “Hai ngài thanh tra, tôi đã đọc tài liệu vụ án. Lilliane chỉ chịu trách nhiệm bưng bê, hơn nữa cô ấy còn tận tuỵ kiểm tra burger, các anh cơ bản là không có bất cứ chứng cứ gì buộc tội đương sự.”

“Anh chắc chắn không, ngài luật sư?” Evan thờ ơ hỏi ngược, nhìn Lilliane, “Thế thì để tôi nói xem bơ lạc chui vào burger như thế nào nhé. Ban đầu, burger mà nhà bếp mang lên không hề có bơ lạc cũng không có bất cứ mảnh lạc nào bên trong. Chính là Lilliane “tốt bụng” kiểm tra cái burger đó cho John Hightower, nên mới khiến cậu ta mất mạng.”

“Anh đùa gì thế, tôi vốn không động vào bơ lạc!”

“Cô đã lấy que gỗ cắm trên burger xuống, mở ruột bánh ra, xem kỹ, có điều khi cô cắm que gỗ về chỗ cũ, nó không còn là cái que lúc trước nữa, mà là cái que do cô bôi sẵn bơ lạc từ trước.” Ánh mắt nhìn Lilliane của Evan vẫn rất thờ ơ.

Trong vẻ thờ ơ nào toát ra sự lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.

“Anh nói bậy, đây đều là tưởng tượng của anh!”

“Cô đã kẹp que trúc dính bơ lạc đó giữa ngón út và đĩa, khi cô đặt đĩa xuống bàn để đồ ăn, trước tiên cô lấy que xuống bằng tay phải, tốn công đặt nó sang bên trái, động tác này rất vặn vẹo và không hài hoà. Nhưng tại sao cô không đặt que xuống bên phải? Vì que dính bơ lạc ở tay phải của cô, cô cần cắm nó về chỗ bằng tay phải.”

Evan nhìn thấy động tác nuốt nước bọt trong cổ họng Lilliane, xem ra suy đoán của mình không sai.