Nhìn Vào Vực Thẳm

Chương 17: Bươm bướm vỗ cánh (8)




“Giữa ông ta và người chết Mike có thù oán gì không?” Evan hỏi.

“Không. Lần nào Mike vào đại lý ô tô cũng trao đổi với giám sát của thợ sửa xe Hunter. Cậu ta cũng từng nói chuyện với Hunter, nhưng các đồng nghiệp phản ánh là bầu không khí giữa họ rất tốt đẹp, vả lại Mike chi tiêu hào phóng, lần nào cũng boa cho tất cả mọi người, quả thật không nghĩ ra bất cứ cớ gì mà Hunter cắt đứt dây phanh xe của Mike.”

“Ừm, cậu vất vả rồi, Murphy.” Evan ngoảnh mặt bèn nhìn thấy Caesar đút tay trong túi, trên môi nhoẻn cười.

Nhất định hắn đã nhìn ra điều gì, cũng tức là thợ sửa xe Hunter này có vấn đề. Nhưng đừng mơ mộng hão huyền rằng Caesar sẽ chủ động kể cho mình.

Evan búng tay: “Đi thôi, giáo sư.”

“Anh biết tôi rất ghét anh gọi tôi là giáo sư mà.” Caesar theo Evan rời khỏi phòng quan sát.

“Thế à? Anh không nhìn ra tôi muốn anh khó chịu à?” Evan cười khẽ.

Đúng lúc Evan sắp mở cửa phòng thẩm vấn, cánh tay Caesar vòng qua nách anh, giữ ngón tay anh: “Evan, anh không thấy trò đùa vừa rồi của mình cứ như đang làm nũng với tôi à?”

“Tôi chưa bao giờ làm nũng với bất kỳ ai.” Evan tiện đà mở cửa, bước vào.

Khi thợ sửa xe Hunter ngước mắt lên, Evan đã tắt hết mọi nụ cười trên mặt, biểu cảm nghiêm nghị mà lãnh đạm.

Còn Caesar thì đút tay trong túi áo, thoải mái đi tới trước mặt thợ sửa xe Hunter, kéo ghế ra ngồi xuống.

Evan đẩy bức ảnh dây phanh xe bị cắt ngắn đó tới trước mặt Hunter. Khoảnh khắc nhìn thấy, quả nhiên ánh mắt Hunter run rẩy.

“Ông Hunter, chắc ông biết Mike, khách quen của đại lý các ông, chết như thế nào chứ?” Evan không định vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

Nét mặt Hunter trở nên điềm tĩnh: “Tôi biết. Cậu ta chết trong tai nạn ô tô.”



“Ừm, chỉ trong vòng ba tiếng sau khi đưa ô tô của mình đến đại lý các ông để bảo dưỡng.”

“Các anh đang nghi ngờ tôi à?” Hunter nhìn thẳng vào Evan, mặc dù ánh mắt của ông ta rất mạnh mẽ, nhưng Evan nhận ra ông ta đang sợ hãi.

“Đúng thế, chúng tôi đang nghi ngờ ông. Bởi trong băng dính dán trên dây phanh xe phát hiện ra dấu vân tay của ông, tức là, băng dính này do ông dán vào, đúng không?” Evan hỏi ngược.

“Chỉ vì tôi dán băng dính trên dây phanh xe, nên tai nạn ô tô của cậu ấy là do tôi một tay gây ra ư?”

“Được thôi, hình như ông coi thường giám định viên quá rồi. Chi bằng để tôi nói xem ông đã sát hại Mike ra sao.” Hai tay Evan đặt trên mặt bàn, mười ngón đan xen, ngả về phía Hunter, “Sau khi xe của Mike bảo dưỡng xong, ông nhân dịp mọi đồng nghiệp đi ăn trưa, phá hỏng dây phanh xe, rồi dùng băng dính quấn nó vào. Như thế thì lúc Mike lái xe đi, dây phanh xe vẫn vận hành được, nhưng cậu ta phanh vài lần, băng dính bị lỏng ra, dây phanh xe sẽ đứt lìa. Tôi đã điều tra cách lái xe của Mike, cậu ta phóng nhanh, phanh gấp, trong tình huống ấy dây phanh xe có vấn đề sẽ gây ra nguy hiểm chết người.”

Evan không nói tiếp, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt thợ sửa xe Hunter.

“Tôi không có lý do gì muốn giết cậu ta. Các anh điều tra xong chắc biết rõ, Mike thường xuyên chi tiêu hào phóng, boa cho thợ chúng tôi rất hậu hĩnh. Có khách hàng lớn như cậu ta, mọi người đều được sống tốt, sao tôi có thể muốn lấy mạng cậu ấy được! Tôi bảo dưỡng ô tô cho cậu ta, là để tồn tại, không phải để giết người!”

Hunter cũng trực tiếp chỉ ra lỗ hổng lớn nhất trong nghi ngờ của Evan, đó chính là ông ta không có động cơ sát hại Mike.

Nhưng Evan có linh cảm, mối nghi ngờ của mình không sai, mà biểu cảm và phản ứng của Hunter cũng chứng tỏ ông ta có liên quan đến cái chết của Mike.

Đúng lúc này, Caesar bên cạnh Evan bỗng trầm giọng cười thành tiếng: “Ông không có động cơ giết Mike, không có nghĩa rằng ông không có động cơ giết Mason, hoặc John, hoặc Anita, đúng không?”

Evan không hiểu ý của Caesar, lẽ nào kẻ mà Hunter thật sự muốn giết là người khác, Mike không phải mục tiêu đích thực của ông ta?

Còn đồng tử co lại của Hunter cũng bị Evan bắt trọn.

Caesar nói không sai.

“Mục tiêu chân chính của ông là ai?” Evan hỏi.

“Tôi không có mục tiêu. Mục tiêu của tôi chỉ là sống tốt mà thôi.” Biểu cảm của Hunter trở nên thờ ơ.

Mà Murphy trong phòng quan sát cũng bắt đầu điều tra tích cực, chẳng mấy chốc đã có kết quả, cậu ta gửi tin nhắn cho Evan.

Điện thoại trong túi Evan rung lên, sau đó anh ngẩng đầu nhìn Hunter: “Quả đúng là vậy, ông chỉ muốn sống tốt mà thôi. Cùng con gái mình, đúng không?”

Hunter cứng đờ.

“Cô ấy học cùng trường với John, Mike, Mason và Anita. Cô ấy xinh đẹp, trẻ trung, hoạt bát, chẳng mấy chốc đã lọt vào mắt xanh của tay sát gái trong trường là John Hightower, phải không?”

Môi Hunter bắt đầu run rẩy, ông ta siết nắm đấm.

“John theo đuổi con gái ông điên cuồng, khiến con gái ông chìm đắm trong lưới tình. Nhưng chẳng được bao lâu, anh ta đã chán, vứt bỏ con gái ông. Còn con gái ông thì mang bầu, cô ấy không biết nên làm gì, thế là uống thuốc ngủ trong ký túc xá tự sát.”

Nếu có thể, Evan không muốn bới móc chuyện đau lòng của bất kỳ ai. Nhưng việc này có liên quan đến chân tướng, khiến anh không thể không vạch trần nó.



“Tôi chỉ có một mụn con gái. Tôi và vợ là mối tình đầu của nhau thời trung học, cái chết của con gái tôi đã khiến bà ấy suy sụp. Chẳng bao lâu sau khi con gái chết, bà ấy cũng qua đời. Anh có tưởng tượng được không? Tôi đã đánh mất hai người quan trọng nhất trong đời, tôi chẳng còn gì hết!” Hunter trở nên kích động, tiếng gầm của ông ta chất chứa đau đớn, ngay cả Murphy trong phòng quan sát cũng không khỏi xúc động.

“Vậy nên mục tiêu đích thực của ông là John Hightower.”

Evan không hiểu, dù là vậy, tại sao Hunter lại giở trò với xe của Mike? Lẽ nào ông ta tưởng John sẽ lái xe Mike? Chưa nói đến việc John sẽ không đi xe của Mike, chỉ e Mike còn chưa có cơ hội cho John mượn xe, dây phanh đã đứt rồi.

Lẽ nào là Hunter không thể trả thù được John Hightower nên đi trả thù bạn thân của cậu ta?

“Mục tiêu của ông là Mike, thế thì ai sẽ xử lý John Hightower thay ông?” Caesar bỗng lên tiếng.

Evan hơi ngây người, lẽ nào Hunter và kẻ khác đã giết người thay nhau? Vì giết người thay nhau, nên động cơ sát hại không rõ ràng, sẽ lách khỏi hoài nghi của cảnh sát dễ dàng hơn.

“Chẳng ai xử lý John Hightower thay tôi cả. Tôi đã xem thời sự, John Hightower chết vì dị ứng lạc. Đây là hình phạt của Chúa dành cho nó.” Hunter ngả ra sau dựa vào ghế, bảo Evan, “Tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh, trừ phi có mặt luật sư.”

Evan nhìn thấy quyết tâm trong mắt Hunter, người bố này đã quyết tâm bảo vệ kẻ giết John Hightower thay ông ta.

“Đi thôi, giáo sư. Tôi mời anh ăn tối.” Evan chỉnh lại cà vạt của mình, thản nhiên đứng dậy.

“Được.”

Caesar theo sau Evan ra ngoài.

Evan nhìn rất im lặng, Caesar bỗng kéo giật anh lại: “Thực ra anh không có âm trạng ăn tối.”

“Vậy đó. Anh có muốn tôi mời anh ăn sandwich và cà phê rẻ tiền trước không?”

“Thực ra sandwich và cà phê rẻ tiền cũng rất ngon. Như tôi từng bảo anh đấy, không quan tâm ăn gì, quan trọng hơn là ăn cùng ai.” Caesar đi tới trước mặt Evan, quay người lại cười nói, “Đi thôi, tôi cùng anh đi xem lại băng ghi hình John Hightower ăn phải lạc trong quán ăn, bị dị ứng mà chết. Chúng ta đã biết đây có thể là một vụ giết người thay hòng che giấu động cơ giết người, tôi phải bắt đầu kiểm tra lần lượt mọi người trong quán ăn có thù oán gì với Mike, Mason hay Anita không.”

“Cảm ơn.” Lời cảm ơn của Evan xuất phát từ đáy lòng.

“Không có gì. Thứ anh cho tôi vượt xa thứ tôi cho anh nhiều.”

Giây phút ấy Evan hơi hoang mang, anh đã cho Caesar cái gì?

Gây thêm “rắc rối” cho cuộc sống tẻ nhạt êm đềm không sóng gió của hắn ư?

Evan và Caesar tìm băng ghi hình trong quán ăn ngày hôm đó, Murphy điều tra từng người một theo tên họ. Từ bạn học vào quán ăn cùng John Hightower, đến hầu bàn, các khách khác, nhà bếp, gần như bới móc triệt để.

Trong tay Caesar bưng cà phê hòa tan rẻ tiền, thản nhiên xem cảnh cô phục vụ Lilliane kiểm tra burger của John Hightower hết lần này đến lần khác.

Cảnh này được quay từ góc trên bên trái xuống, có thể nhìn thấy Lilliane rút que gỗ cố định cắm trên burger ra rồi cắm về chỗ cũ.



“Này, Evan, anh bảo xem cái que gỗ cô ta rút ra và cái que cô ta cắm vào có phải cùng một que không?” Caesar uể oải ngoảnh mặt nhìn Evan ngồi bên cạnh.

Ngón tay cầm chuột của Evan run nhè nhẹ.

Anh nheo mắt, tua lại cảnh ấy, phóng to và phát lại hết lần này đến lần khác.

Như nhận ra điều gì, mắt Evan bỗng trợn trừng.

“Tôi đoán, nhất định là cô nàng đã tập luyện rất lâu.” Caesar dửng dưng nói.

Lúc này, Murphy gọi tới.

“Tìm được rồi! Tôi tìm được rồi!”

“Cậu tìm được gì?”

“Tôi tìm được kẻ có khả năng giở trò với burger của John Hightower cao nhất ở hiện trường!”

“Ồ, kẻ đó là cô hầu bàn Lilliane à?” Evan hỏi.

“Ơ? Sao anh biết?”

Evan day khóe mắt: “Nói đi, mục tiêu Lilliane căm thù là ai?”

“Người Lilliane căm ghét là Anita! Và cả Mason nữa!”

“Sao lại thế?” Evan mở loa ngoài, cho Caesar cũng nghe được giọng Murphy.