Không biết là phải do lần say rượu thăm dò hay không, Thời Lục luôn cảm thấy gần đây tính chiếm hữu của Hứa Túc Dã biểu hiện rõ ràng hơn lúc trước.
Anh đang từng bước thăm dò điểm mấu chốt của cô, cố gắng từng chút từng chút một tiến vào cuộc sống của cô.
Hứa Túc Dã sẽ mua cho Thời Lục tất cả quần áo bao gồm cả đồ lót, đồ trang điểm, sách vở, tài liệu tham khảo.
Không chỉ vậy, đối với những thói quen sinh hoạt của cô nắm trong lòng bàn tay, anh biết mỗi ngày đoạn thời gian nào cô sẽ làm những gì.
Lúc mới bắt đầu Thời Lục không cảm thấy, cho đến ngày đó.
6 giờ 10 phút chiều, cô vừa đặt bút xuống, điện thoại bên Hứa Túc Dã lập tức gọi đến.
"Hôm nay em muốn ăn gì?" Hứa Túc Dã hỏi.
"Anh quyết định."
"Được, vậy lúc anh về, anh mua cá với thịt bò đi." Những thứ này đều là thứ mà Thời Lục thích ăn.
"Được."
Tắt điện thoại, Thời Lục bỗng nhiên muốn mua vài bài kiểm tra, nhưng trong lòng vừa mới nổi lên suy nghĩ này, phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện cho Hứa Túc Dã.
Nhìn lại cuộc gọi cô vừa mới vô thức gọi Thời Lục nhăn mặt, trực tiếp nhấn vào nút tắt máy dưới màn hình.
Vừa rồi Hứa Túc Dã không kịp nghe máy, rất nhanh đã gọi lại.
Nhưng Thời Lục không nhận.
Anh lại gửi một tin nhắn đến, Thời Lục tắt màn hình, úp màn hình điện thoại xuống đặt trên bàn.
Là bắt đầu từ khi nào? Cô đối với anh dựa dẫm ngày càng nghiêm trọng như vậy?
Giống như lò từ khi cô ở nhà học tập, bắt đầu không ra ngoài.
Hứa Túc Dã ngầm đồng ý với việc không ra cửa xã giao của cô, thậm chí anh còn âm thầm thúc đẩy chuyện này.
Anh giúp cô sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện, hạn chế tối đa số lần cô ra ngoài cành ít càng tốt.
Lúc này Thời Lục mới đột nhiên phát hiện, tất cả những gì trong cuộc sống của cô đều bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Trong lòng cô cảm giác khó chịu vì bị xúc phạm tăng lên.
Rất nhanh Hứa Túc Dã đã trở về nhà. Về Tới nhà, chuyện đầu tiên anh làm là vào phòng sách xem Thời Lục.
Nhìn thấy cô yên ổn ngồi ở nhà, trái tim treo trên cao của anh mới hạn xuống.
“Cuộc gọi sau, em gọi cho anh là muốn nói chuyện gì? Xin lỗi, lúc đó anh vừa rời khỏi công ty, nên anh không nghe kịp.” Hứa Túc Dã đi đến phía sau Thời Lục, dang tay hai tay theo thói quen ra, rồi định ôm cô vào lòng.
Nhưng bị Thời Lục tránh đi.
Cô bất ngờ lạnh nhạt, Hứa Túc Dã lập tức rơi vào khẩn trương và hòi hộp.
“Xin lỗi, sau này, nhất định anh sẽ nhận được thoại của em đúng lúc.” Hứa Túc Dã vội vàng nhận lỗi: “Em tìm anh là do có chuyện gì sao?”
Nhưng cho dù anh có nói gì đi nữa, Thời Lục đều không trả lời, một câu cũng không nói.
Hứa Túc Dã không dám cưỡng ép chạm vào cô, chỉ có thể đứng bên cạnh cô. Thăm dò tìm kiếm lý do tại sao bản thân lại chọc giận cô. Nhưng kết quả cuối cùng chỉ làm anh phí công vô ích, anh nghĩ mãi không ra lý do tại sao lại như vậy.
Đến thời gian bình thường anh làm bửa tối, anh để lại một câu: “Anh đi làm cơm trước.” Cô vẫn không trả lời, anh xoay người đi về hướng phòng bếp.
Hứa Túc Dã không tập trung làm cơm, sau đó, anh gọi thời Lục ra ăn cơm.
Lúc ăn cơm, anh lấy xương cá ra, cẩn thân đặt thịt cá vào trong bát cô. Sau đó hòi hộp nhìn cô, đợi phản ứng tiếp theo của cô.
Tuy rằng Thời Lục vẫn không để ý đến anh, nhưng không cự tuyệt ý tốt của anh.
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục giúp cô gỡ thịt cá.
Ngay cả loại hành vi khô khan tinh tế không chút thú vị này, Hứa Túc Dã vẫn làm một cách rất nghiêm túc.
Buổi tối, Thời Lục kêu Hứa Túc Dã qua phòng cho khách nghỉ ngơi.
Thời Lục không thích bị người khác quản, phát hiện Hứa Túc Dã thử dần dần thu hẹp vòng trong cuộc sống của cô. Đối với cô mà nói là một chuyện đủ làm cô nổi giận rồi.
Nhưng cô sợ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, làm việc gì đó tổn thương anh. Cho nên chỉ có thể đợi bản thân cô bình tĩnh lại trước, lại cùng anh nói chuyện cẩn thận.
Nhưng trong mắt Hứa Túc Dã chính là chiến tranh lạnh bất ngờ xảy ra. Anh hoàn toàn không hiểu bản thân đã làm sai chuyện gì.
Trong lòng anh rất bất an, thậm chí bất đầu nghi ngờ, có phải Thời Lục đối với anh đã không còn cảm giác.
Giống như chuyện đã qua rất nhiều năm trước, tình cảm của cô đối với anh đến rất bất ngờ đi cũng nhanh.
Anh là một người rất nhàm chán, ở bên cạnh cô giống như rất nhạt nhẽo.
Cho nên mỗi lần ở bên nhau không lâu, Thời Lục sẽ bắt đầu cảm thấy phiền chán.
Sau thời gian ngọt ngào ngắn, Thời Lục lại lần nữa cảm thấy chán anh nhanh như vậy sao?
Hứa Túc Dã cảm thấy không yên mở máy tính lên.
Anh kiểm tra chương trình giám sát được cài đặt trong điện thoại của Thời Lục, tính toán tìm nguyên nhân về việc tự nhiên cô giận.
Nằm xuống giường, Thời Lục nhìn thấy một tin nhắn của Vân Tam Đông gửi cho cô lúc chiều. Là bản cập nhật mới của bộ truyện .
Phần cập nhật gần đây nhất, đã vẽ đến lúc nam nữ chính học cấp 3.
Xem truyện tranh, suy nghĩ của Thời Lục trong vô thức trôi về quá khứ.
Năm lớp 12, không một ai biết về chuyện tình cảm ngầm của cô và Hứa Túc Dã.
Trong mắt người khác, bọn họ cùng lắm chỉ có chút mập mờ của bạn cùng lớp mà thôi.
Bình thường ở trường, Thời Lục luôn cố gắng giữ khoảng cách với Hứa Túc Dã.
Chỉ có cuối tuần, bọn họ mới có thể hẹn hò cùng nhau ra ngoài chơi.
Thời Lục đặt ra rất nhiều quy tắc.
Ví dụ như không thể cho những người ở trường biết quan hệ của bọn họ.
Cho nên Hứa Túc Dã giúp cô trực nhật, đều là đợi bạn học ra khỏi lớp hết rồi mới bắt đầu làm, vì lý do này thường xuyên muộn giờ cơm dẫn đến không có gì để ăn.
Ví dụ như ở ngoài đường hôn không được đưa lưỡi ra.
Hứa Túc Dã chỉ có thể chạm nhẹ vào môi cô, nhưng anh lại không hài lòng với chuyện cưỡi ngựa xem hoa như vậy. Sẽ luôn ôm cô dưới gốc cây, sau đó ngậm lấy tai của cô. Để người ngoài nhìn thấy, bọn họ chỉ giống như khe khẽ tâm sự mà thôi.
Ví dụ như không được có liên hệ với bất kỳ nữ sinh nào.
Cho nên Hứa Túc Dã không bao giờ có bất kỳ liên hệ không cần thiết nào với nữ sinh khác, cũng rất ít cùng các bạn nữ nói chuyện, tiếp xúc thân mật càng không bao giờ xảy ra. Nếu như có chuyện gì quan trong cần tiếp xúc với nữ sinh, anh sẽ lập tức báo cáo với Thời Lục, nói bọn họ sẽ nói với nhau mấy câu, nói những gì.
Thậm chí có lần cả lớp đổi chỗ, vốn dĩ ban đầu chỗ ngồi đã được sắp xếp xong, nhưng bạn cùng bàn mới của anh là một cô gái. Hứa Túc Dã lập tức tìm người khác đổi chỗ, đổi thành nam sinh ban đầu ngồi cùng bàn với anh.
Có ngày, Hứa Túc Dã và Thời Lục mới vừa từ rạp chiếu phim đi ra, gặp phải bạn nữ lớp bên cạnh.
Nữ sinh kinh ngạc đi qua, cùng anh chào hỏi: “Túc Dã, cậu cũng đến đây xem phim à?”
Bước chân của Thời Lục tự động chậm lại, lập tức cùng Hứa Túc Dã tách ra.
Phát hiện Thời Lục tức giận, Hứa Túc Dã rất muốn ôm cô giải thích, nhưng lại sợ để lộ mối quan hệ của bọn họ, lại càng khiến cô không vui.
Anh chỉ có thể giả vờ không phải là cùng cô đến xem phim, chỉ là trùng hợp gặp nhau ngoài cửa.
Tâm tư Hứa Túc Dã đều đặt trên người Thời Lục, không có tâm trạng cùng nữ sinh không quen nói chuyện, thái độ rất có lệ: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
“Tôi gửi tin nhắn cho cậu, vì sao cậu không trả lời?’
“Xin lỗi.”
Bất kể nữ sinh nói cái gì, anh đều chỉ nói xin lỗi.
Cuối cùng, nữ sinh hiểu suy nghĩ của anh không tiếp tục làm phiền anh nữa.
Đợi nữ sinh đi xa, Hứa Túc Dã lập tức đuổi theo hướng Thời Lục bỏ đi.
Anh nắm lấy tay cô, nhưng bị cô không chút khách sáo hất ra.
“Anh không quen cô ấy, cũng không nói được mấy câu. Anh không biết vì sao cô ấy lại gọi anh.”
“Thời Lục, em không cần tức giận.”
“Xin lỗi, là anh không sắp xếp những chuyện này tốt được.”
Anh chỉ đi theo phía sau cô, hèn mọn cầu cô một đường.
Nhưng cuối cùng Thời Lục cũng không trả lời anh một câu, chỉ là một mình về nhà.
Hứa Túc Dã đứng dưới lầu đợi cô một đêm.
Thẳng đến ngày thứ hai, Thời Lục đi tưới nước cho cây ngoài sân thượng, mới phát hiện anh vẫn luôn ở dưới lầu đợi cô.
Cô đứng trên lầu 2, anh đứng bên ngoài rừng cây, anh nâng cằm lên lặng lẽ nhìn cô.
Sau khi Thời Lục quay đầu tiến vào phòng ngủ.
Anh mới thất vọng thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn không bỏ đi tiếp tục đứng ở đó đợi.
Sau nửa phút, Thời Lục xuất hiện ở cửa ra.
Cô đi đến trước mặt Hứa Túc Dã: “Tại sao lại luôn đứng tại chỗ này?”
"Xin lỗi, em đừng tức giận."
"Đi về" Thời Lục nhăn mặt.
Hứa Túc Dã thử ôm cô, dùng sức rất nhỏ. Chỉ cần cô chút kháng cự, anh sẽ lập tức buông tay.
Vẫn còn tốt, Thời Lục không đẩy anh ra.