Tết sắp kết thúc, Thời Lục tự mình đi đến ngôi miếu hoang vắng đó.
Nguyện vọng của cô hoàn toàn giống như trước đây, vẫn là điều đó nhiều năm như vậy rồi nhưng không hề thay đổi.
- Nguyện cho Hứa Túc Dã bình an vui vẻ-
Những dòng chữ này được viết ra một cách cẩn thận, Thời Lục treo mảnh vải ghi điều ước lên cây, thành tâm cầu nguyện xong rồi mới rời khỏi ngôi miếu.
Bởi vì dự định sẽ thi nghiên cứu sinh nên vấn đề học tập của Thời Lục không hề dễ dàng, đại đa số thời gian đều ở nhà nổ lực học tập.
Thậm chí nếu không thi đậu, cũng có thể trả tiền cho những lớp học đặc biệt nhưng Thời Lục lại không muốn làm như thế. Việc cô thích cô hi vọng có thể cố gắng hết sức để đạt được kết quả tốt nhất có thể.
Hứa Túc Dã đối với quyết định này của cô cũng rất ủng hộ. Cô không cần tiếp xúc với người ngoài, rất hợp ý anh.
Ngày này, Thời Lục đang ở phòng sách đọc sách. Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Hứa Túc Dã.
“Thời Lục, em có ở nhà không?”
“Đang ở nhà.”
“Hôm nay trợ lý của anh có chút việc trên bàn trong phòng sách có để một tập tài liệu, em có thể giúp anh mang qua được không?”
Hứa Túc Dã nói xong câu này, bên này Thời Lục rơi vào trầm mặc.
Anh hồi hợp đợi một lúc.
Đợi khoảng chừng nửa phút, anh mới nghe thấy tiếng cười nhẹ của Thời Lục: “Ba người trợ lý anh cũng không đủ dùng sao?”
“Được, em đưa qua giúp anh.”
“Làm phiền em rồi.”
Thời Lục tắt điện thoại, trước khi ra ngoài cô nhìn thấy một vòng xanh đen dưới mắt mình vì vậy đã ngồi trước gương để trang điểm.
Đối với lí do tại sao dưới mắt cô có vòng xanh đen đó còn không phải vì Hứa Túc Dã điên cuồng đem qua sao. Dĩ nhiên bản thân Thời Lục cũng cảm thấy thích thú vui vẻ, nếu như không phải như thế cô cũng không muốn tiếp tục. Hứa Túc Dã tuyệt đối sẽ không ép buộc cô.
Cô cầm tập tài liệu lên, lái xe đến tòa nhà Diệp Luật.
Mấy năm trước du học ở nước ngoài, Thời Lục rất hay đi diễn, mở buổi hòa nhạc tích góp được một khoản tiết kiệm.
Chiếc xe này cô đã mua bằng tiền của mình, không phải người của nhà họ Thời bỏ tiền ra. Vì vậy cô không đưa trở lại.
Lái xe vào bãi đậu xe, lúc đi ra. Thời Lục nhìn thấy Hứa Túc Dã đang đứng đợi trước cửa.
Nhân viên qua lại xem ông chủ đợi người đến, đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Ánh mắt của rất nhiều người đều lén lút nhìn về hướng của anh, nhưng anh hoàn toàn không cảm thấy. Chăm chú nhìn chằm chằm vào hướng Thời Lục đến.
Đợi Thời Lục đi ra khỏi bãi đậu xe, ánh mắt của anh lập tức biến thành dịu dàng nhanh chân bước về phía cô.
Đến gần mới phát hiện, hôm nay cô cô đặc biệt trang điểm khi ra khỏi nhà còn là trang điểm đầy đủ các bước.
Bởi vì trời sinh cô có ưu thế làn da trắng, thêm nữa các đặc điểm trên khuôn mặt cũng tốt, quần áo cũng tốt. Nên cho dù Thời Lục không trang điểm, thì lúc đi trên đường cũng thu hút rất nhiều ánh mắt rồi.
Là ngoại người đẹp rất thu hút mắt nhìn.
Sau khi trang điểm xong, vốn dĩ cô có vẻ ngoài sáng sủa càng trở nên sống động nhiều màu sắc hơn.
Trái tim của Hứa Túc Dã ngay lập tức trỗi dậy cảm giác nguy cơ.
Đi đến trước mặt Thời Lục, anh hôn lên má cô một cái. Sau đó tự nhiên đưa tay ra giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ.
“Nóng, dừng có kéo lên như vậy.” Thời Lục ngăn hành động của anh lại.
Sau đó thì nhìn thấy trong mắt anh hiện lên vẻ khẩn trương và phòng bị.
Lúc học đại học, anh luôn có loại ánh mắt như thế này.
Ngay lập tức Thời Lục hiểu rõ, anh lại luôn không có cảm giác an toàn sợ cô bị người khác cướp mất.
Cô đành bất đắc dĩ kéo chiếc khăn quàng cổ lên một chút, che nửa khuôn mặt dưới lại.
Lúc này Hứa Túc Dã mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Anh nắm lấy tay cô, cùng nhau tiến vào đại sảnh bước đi hơi vội vàng.
Thời Lục có thể cảm nhận được, trong nháy mắt khi bọn họ tiến vào tầm mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều chuyển hướng nhìn sang, đặt trên người cô.
Sau khi bọn họ rời đi, còn nổ ra một cuộc tám chuyện rất sôi nổi.
Tiến vào trong thang máy, thái độ của Hứa Túc Dã chậm rãi thả lỏng không còn lo lắng giống như lúc trước nữa.
Thời Lục khoanh tay buồn cười nhìn anh “Lần sau em ra ngoài có cần mang khẩu trang không?”
Hứa Túc Dã nhìn sang, mặc dù không mở miệng nhưng ánh mắt rõ ràng như đang hỏi “Có thể không?”
“Không thể nào.”
Anh mím môi có vẻ như là hơi thất vọng.
Dung túng của Thời Lục đối với Hứa Túc Dã cũng có giới hạn, không thể nào vì anh mà làm cho cô không thoải mái.
Hứa Túc Dã cũng biết điểm này, cho nên rất biết đúng mực không nhắc lại nữa.
Rất nhanh, thang máy đã đi đến đỉnh của tòa nhà.
Đây là lần thứ hai Thời Lục đi đến văn phòng của Hứa Túc Dã.
Cùng lần trước không giống nhau chính là, lần này trong văn phòng to như vậy chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Mới vừa đẩy cửa vào, tầm mắt của Thời Lục bị thu hút bởi một đồ vật mới lạ.
Chiều cao khoảng nửa người, đen tuyền đầu có hình chữ nhật, cơ thể cũng hình chữ nhật, phía dưới còn có bánh xe, có thể tự do di chuyển.
Khoảng khắc khi nhìn thấy Thời Lục, màn hình của người máy phát sáng. Phát ra âm thanh máy móc không chút chập chờn: “Xin chào chủ nhân, tôi là người máy của ngài, Tiểu Dã.”
Thời Lục rất chắc chắn, đó là phản ứng khi nó nhìn thấy cô. Trước đó nó nhìn thấy Hứa Túc Dã xuất hiện, nó không hề tự khởi động.
Trên người nó có lẽ được trang bị hệ thống nhận dạng hình ảnh tiên tiến.
Thời Lục nhướng mày, nghe nó trịnh trọng giới thiệu bản thân gọi là “Tiểu Dã”, cô liền cảm thấy hơi mắc cười.
“Tiểu Dã?” Cô thử gọi nó.
“Tôi ở đây.”
“Cậu có thể làm gì?”
“Chủ nhân tôi có thể trở thành người quản gia trí năng, tôi còn là kỹ sư thuật toán có bằng thạc sĩ sở trường là thuật toán hình ảnh, thuật toán tầm nhìn, NLU đạt đến NLP…
*NLU, NLP mình cũng không hiểu là cái gì bạn nào biết thì comment cho mình biết với nhé.
____
Thời Lục hỏi Hứa Túc Dã: “Đây là do anh làm ra sao?”
Thời Lục mới vừa hỏi xong, Hứa Túc Dã vẫn chưa trả lời, thì người máy đã tự mình giành trả lời trước: “Đúngv, người tạo ra tôi là Hứa Túc Dã. Anh ấy là bố tôi. Chủ nhân, nếu như anh cho phép, tôi có thể coi cô ấy là mẹ của tôi được không?”
Bàn tay buông xuống bên người của Hứa Túc Dã nhẹ nhàng nắm chặt, bên tai bỗng nhiên đỏ lên.
“Tại sao?” Thời Lục hỏi.
“Bởi vì cô và Hứa Túc Dã là vợ chồng hợp pháp. Tất nhiên, nếu như anh Hứa không đồng ý, Tiểu Dã sẽ không khóc nũng nịu.”
“….”
Thời Lục lại nhìn về phía Hứa Túc Dã. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
So với cô, Hứa Túc Dã càng cảm thấy lo lắng hơn.
Anh đã quay mặt đi, tránh tầm mắt của cô.
Rõ ràng anh đã sớm biết hệ thống ngôn ngữ của con robot này được cài đặt như thế nào. Nhưng đến lúc thật sự ở đây, anh vẫn hồi hộp không chịu được.
Nghĩ đến đây, Thời Lục lại nhìn con robot, rồi cười, đáp: “Có thể.”
“Quá tốt rồi. Sau này Thời phu nhân là mẹ của Tiểu Dã, còn Hứa Túc Dã là ba của Tiểu Dã.”
“Thời phu nhân, anh Hứa? Tại sao không phải là anh Thời, Hứa phu nhân?”
“Vì ba đã nói với con, lão đại của nhà chúng ta là anh Hứa.”
“Anh Thời.” Thời Lục nhẹ nhàng gọi cái danh hiệu này.
“Tặng cho em sao?” Thời Lục chỉ vào người máy.
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Lúc anh không có nhà, có vấn đề gì, em có thể hỏi nó.”
Thời Lục tắt Tiểu Dã đi, sau đó, đi đến trước mặt Hứa Túc Dã, rồi dừng lại cách anh nửa bước.