“Ưm… Ha…”
“Anh đừng nghịch! Anh mau tắm đi!”
Bạch Nhược Đình muốn cự tuyệt Tiêu Tuấn, nhưng chính là dù có làm điều đó bao nhiêu lần thì đều thất bại. Anh quá giống một người điên cuồng trong tình yêu. Có thể vừa bảo bọc, chở che cũng có thể vừa nuốt trọn, chiếm đoạt.
“Đình Đình! Anh yêu em!”
Anh vừa nói vừa sờ soạng từng nơi mềm mại trên da thịt của cô, mỗi nơi đều như có một mùi hương đặc biệt. Nó chôn vùi anh xuống một cái hố sâu không thể trèo lên được, xung quanh lại là mật ngọt chết ruồi. Mà anh, lại là một con ruồi đói khát và đầy dục vọng.
Tiếng răng môi va chạm nhau nồng nhiệt, mùi vị tình ái cứ như một túi mật no đầy nứt nẻ rồi tràn ra. Váy áo được cởi bỏ, hơi thở dồn dập tựa như muốn chiếm trọn oxi của bầu trời. Anh chạm tay vào bầu ngực của cô, cẩn thận xoa nắn, ánh mắt mụ mị, đôi môi anh tú cười tà giang.
“Anh… A…”
“Đình Đình! Đã lâu như vậy rồi, có lẽ nó rất nhớ anh.”
Bạch Nhược Đình xấu hổ không muốn nhìn, cả người khó chịu uốn éo.
“Anh… Đừng nói nữa…”
Anh khẽ cười, cúi đầu xuống cắn nhẹ lên quả anh đào hồng hào, nhỏ xinh. Cô như bị thần trí mơ hồ vây hãm, phút chốc không còn phân biệt được thứ gì nữa mà cuộn tròn vào lòng anh.
Trong bồn tắm có nhiều cánh hoa hồng đỏ toả hương ngào ngạt, trong vòng tay anh lại có một đoá hoa rực rỡ hơn. Cô ngồi trên người anh, chậm chạp di chuyển lên xuống với vẻ miễn cưỡng, ép buộc.
“Ưm… Hức…”
“A… Thoải mái quá…”
Anh cười tà, tay xoa nắn cái eo nhỏ của cô rồi ngồi yên đó hưởng thụ. Tiếng nước trong bồn tắm dập dìu, cùng âm thanh tình ái rung động. Cô rũ rượi ôm lấy vai anh, mái tóc dài ướt sũng, mắt mơ màng như chứa sương pha lê lấp lánh.
Sau khi ở trong bồn tắm vật vả một hồi, anh vì sợ cô nhiễm lạnh mà bế cô ra ngoài đặt trên giường. Quỳ sừng sững ở trước mặt cô, vật thô dài kia dưới ánh sáng lại thêm oai phong, lẫm liệt.
“Ngoan! Lại đây!”
Cô như bị mê hoặc mà lòm còm bò đến, ngón tay thon dài trắng như tuyết đưa ra chạm vào dị vật nóng hổi kia. Đôi mắt mơ màng ươn ướt động lòng người vừa nhìn anh, anh liền biết mình sẽ nguyện vì nó mà tự giam cầm. Đầu lưỡi vừa lướt qua, Tiêu Tuấn suýt nữa vì không thể cầm cự mà muốn bắn ra ngoài. Anh khẽ rên lên một tiếng, nhẫn nại cảm nhận sự khoái lạc kia.
Không quen làm như vậy khiến động tác của cô vụng về không thể tả, ấy vậy mà lại khiến anh thoả mãn đến kì lạ. Anh hôn lên môi cô, thì thầm nói.
“Xoay người lại nào!”
Từ sau lưng đưa tới, dị vật của anh cứ như một con dã thú hung hăng tấn công huyệt động. Cô chao đảo một phen, cả người run lẩy bẩy nức nở.
“A… A…”
“Thả lỏng một chút! Hự!”
Anh sầm mặt nhìn thân hình thon thả của cô từ phía sau, dục vọng đang đè nén như bùng phát mà tuôn trào. Từng nhịp từng nhịp đưa đẩy đều nhanh hơn trước, khiến cô rên rỉ mãi không thôi.
“Hư…Ư…”
Cô như một con cá nhỏ đáng thương bị mèo hoá hổ vờn qua vờn lại, tóc tai rũ rượi, chăn mền phía dưới đều nát nhàu. Cũng không rõ đã trải qua bao nhiêu đợt cao trào và triền miên, cơ thể run lên bao nhiêu lần. Cô dường như vô thức nhận ra, huyệt nhỏ đã ăn no đủ đến tận hai lần tinh túy ấy. Đến khi người mềm nhũn như nước, cổ họng khô khan mới được anh buông tha.
Bạch Nhược Đình không biết mình đã mê man chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, mà khi tỉnh lại thì hoàng hôn đã buông xuống. Cô thấy đầu mình đau nhức. Mà không chỉ đầu, hình như cả người đâu đâu cũng thấy đau. Mắt liếc nhìn qua cái gương tròn trên bàn, cô kinh ngạc đến mức đứng hình vài phút.
“Cổ… Cổ của mình…”
Cô hốt hoảng muốn nhanh chóng xuống giường, nhưng vừa di chuyển một chút thì xương cốt đã kêu lên răm rắp.
“Ây…”
Cửa phòng bất ngờ mở, Tiêu Tuấn cầm theo mâm đựng thức ăn bước vào.
“Đừng vội! Sợ em không xuống giường được, nên anh có mang thức ăn tới cho em rồi!”
Anh vừa nói vừa nheo mắt cười, trong ý tứ quan tâm kia lại có tới tận 9 phần là muốn trêu chọc. Bạch Nhược Đình nhìn anh một cái rất sắc, loay hoay một hồi lâu mới tìm thấy quần áo mà đứng dậy.
“Không cần. Em tự mình xuống ăn được!”
Cô vẫn không nhịn được tò mò, ngang qua cái gương trên bàn phải dừng lại nhìn xem. Đến khi thấy trên cổ mình toàn là vết hôn đỏ từ nhỏ tới lớn. Cô trố mắt, suýt nữa đã nổi cơn thịnh nộ mà ăn tươi nuốt sống anh.
“Tiêu Tuấn? Anh làm gì vậy hả? Em như vậy rồi làm sao ra ngoài đây?”
“Sao lại không thể?”
Bạch Nhược Đình há miệng ra muốn hơn thua với anh, nhưng căn bản là cô không thắng nổi. Vì những chuyện như thế này, anh vốn dĩ ngang ngược quá mức khiến cô chỉ có thể bó tay đầu hàng. Tiêu Tuấn bước đến, tiện tay theo thói quen kéo cô vào lòng mình rồi xoay lại, ôm cô từ phía sau.
“Em là tự nguyện ngửa cổ ra, tự nguyện dụ dỗ anh. Đình Đình! Chẳng có con thú nào lại bỏ qua miếng mồi ngon nằm ngay bên cạnh mình như vậy!”
Tiêu Tuấn thì thào bên tai cô, hơi thở vờn quanh như muốn khiến cô tan chảy.
“Rõ ràng em cũng rất thích mà? Phải vậy không?”
Bạch Nhược Đình thẹn quá hoá giận đẩy anh ra xa.
“Anh thôi đi! Không biết liêm sỉ!”
Cô nói rồi quay người bỏ đi vào nhà tắm, lúc đi quên lấy ít đồ liền vội ra ngoài tìm. Nào ngờ anh còn nhanh tay nhanh mắt hơn, lúc cô bước ra anh đã cầm trên tay, còn cẩn thận mang đến tận chỗ. Một người tươi cười, một người đứng hình như khúc gỗ.
“Tìm cái này ư? Quần lót của em đây!”