“Mày nói cái gì? Nói lại tao nghe? Mày nói cái gì hả?”
Tiêu Tuấn vừa nghe Tư Bằng nhắc đến người mẹ đã mất của mình thì liền mất kiểm soát. Anh tóm lấy cổ áo của hắn, đôi mắt đỏ ngầu vương đầy tơ máu. Năm đó khi chạy đến bên đồi trời mưa tầm tã, anh vẫn luôn ám ảnh khi nhìn thấy bà nằm lạnh người trên đất. Miêu Ngọc Châu chính miệng nói rằng đã sát hại mẹ anh mới có kết cục thảm. Hai năm sau, Tư Bằng lại một lần nữa khơi gợi quá khứ đáng quên ấy. Nhưng lẽ nào, chuyện năm xưa lại không phải như vậy?
Bạch Nhược Đình cũng cảm thấy thái độ của hắn lúc này rất khác, nhìn Tiêu Tuấn như vậy khiến hắn như thoả mãn vô cùng. Cô biết anh rất kích động, nhưng lúc này có làm thế nào cũng chỉ khiến cho hắn thêm đắc ý.
“Tư Bằng! Anh nói như vậy là sao?”
Hắn nhìn cô, từ cười khinh bỉ trong ánh mắt liền có tia ấm áp dịu dàng. Chỉ trong một động thái ấy, phút chốc khiến cô thấy lạnh sống lưng. Hắn đã thay đổi, thật sự thay đổi đến mức khiến cô khiếp sợ.
“Có trách là trách bà ta biết quá nhiều chuyện, vẫn là nên đoàn tụ cùng cha mày nhanh một chút. Miêu Ngọc Châu thương tình bà ta dù gì cũng từng là bạn tâm giao, chỉ khiến bà ta kích động.”
Năm đó mẹ của Tiêu Tuấn nằm trên đất quả thật vẫn có thể cứu chữa nếu được đưa đến bệnh viện kịp thời. Trước khi trời đổ mưa to, Tư Bằng một mình đến đồi đã gặp bà ở đó. Đối mặt với người từng dốc sức để con trai mình có được tình yêu, trong mắt hắn trở nên quá đỗi tầm thường. Hắn căm thù Tiêu Tuấn bao nhiêu, thì cũng muốn mẹ anh phải trả giá bấy nhiêu.
Trời nổi mây đen, gió rít lên từng cơn lạnh buốt. Tư Bằng từ từ đi đến cúi đầu nhìn mẹ của anh đang cầu cứu thảm thiết.
“Cứu… Cứu mạng…”
Bà đương nhiên nhận ra, hắn chính là vệ sĩ riêng của Bạch Nhược Đình nên mới hết mực cầu cứu. Chỉ tiếc là lúc ấy, hắn đã không làm như vậy. Chậm rãi ngồi xuống nhìn bà đang dần bị rút cạn hơi thở, lòng hắn lại thoả mãn một cách kì lạ. Nỗi đau thấu trời này, Tiêu Tuấn vẫn là nên nếm trải sớm một chút, lâu một chút. Hắn lắc đầu tỏ vẻ tiếc thương, nhếch môi cười nói.
“Tạm biệt! Tiêu phu nhân!”
Hoá ra năm ấy, người thật sự lấy đi mạng sống của Tiêu phu nhân không hoàn toàn là Miêu Ngọc Châu, mà chính là Tư Bằng. Tiêu Tuấn lúc này mới vỡ lẽ ra sự thật, toàn thân như bị trời váng. Anh buông lỏng tay nắm cổ áo của Tư Bằng, hốc mắt đỏ như chứa lửa. Đến bây giờ khi nhớ lại, lần làm anh đau nhất vẫn là lần anh nhìn Bạch Nhược Đình rơi xuống vách đá, ngày mà anh đau nhất vẫn là ngày anh mất mẹ.
Tiêu Tuấn nhìn Tư Bằng, sóng mũi cay xè khiến anh dù đang giống như dã thú thì cũng chỉ là một con thú bị thương, lặng lẽ rơi lệ. Anh nghiến răng, đột nhiên lên nòng súng.
“Thằng khốn nạn! Tao phải bắn chết mày!”
“Tiêu Tuấn! Đừng!”
Bạch Nhược Đình ra sức ngăn cản. Cô hiểu anh hận Tư Bằng tận xương tủy, nhưng không muốn anh vì thế mà tay nhúng máu tươi. Hắn đã sai, anh cũng không thể vì hắn mà trở thành con người tội lỗi.
“Tránh ra! Hôm nay anh phải chính tay giết nó, anh phải giết nó!”
Tư Bằng không biết từ “chết” mà Tiêu Tuấn nói rốt cuộc viết như thế nào, hắn không những không sợ còn cố tình khiêu khích anh.
“Giết? Mày muốn giết tao? Mày nghĩ mày có thể sao?”
“Tao phải đem mày tuẫn táng cùng mẹ tao, phải để mày đền tội. Mày phải đền tội.”
Tiêu Tuấn hoàn toàn mất khả năng khống chết cảm xúc, chỉ nghĩ đến chuyện khiến Tư Bằng chết không toàn thây. Bạch Nhược Đình biết mình không đủ sức ngăn anh, thế là bất ngờ giật lấy khẩu súng trên tay anh nhắm về phía Tư Bằng. Cô lớn tiếng nói.
“Đủ rồi!”
Cả anh và hắn đều kinh ngạc đến mức không còn cảm xúc gì trên mặt mà đứng yên tại chỗ. Bạch Nhược Đình siết chặt báng súng nhìn hắn, lạnh lùng nói.
“Bác ấy chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, cũng chưa từng hãm hại bất kì ai. Nếu như tôi sớm biết người khiến bác ấy ra đi là anh, thì người một phát bắn chết anh, không chỉ có mỗi mình anh ấy.”
Tư Bằng sau vài giây sững sốt, mới chậm rãi phản ứng được rằng hoá ra tình cảm giữa hắn và Bạch Nhược Đình đã không thể tiến triển nay lại càng tệ hơn. Ở giữa họ, là một cái hố đen quá lớn, chôn vùi hết thảy những hồi ức tốt đẹp trước kia khi hắn còn ở Bạch gia.
“Nói về lí do bất hạnh để trở nên lầm lỗi, anh nghĩ tôi không có sao? Bản thân tưởng chừng như được sống trong nhung lụa làm thiên kim đại tiểu thư, kết quả cuối cùng lại không rõ xuất thân mình từ đâu, mình là ai? Tôi biến thành quân cờ bị lợi dụng trên bàn cờ của thù hận vì tình yêu. Anh nhìn đi! Nếu được lựa chọn, tôi sẽ chọn mình thành ra như vậy ư?”
Bạch Nhược Đình vẫn giữ nguyên tư thế chỉa súng vào đầu Tư Bằng.
“Những người lần lượt bị anh hãm hại đến thân tàn ma dại, đến mức không còn rõ bản thân là ai, chẳng phải cũng giống như anh bây giờ sao? Bên ngoài hào nhoáng, nhưng bên trong lại thối rữa chẳng ra gì.”