Ngày sinh nhật của Bùi Tiểu Thập chẳng khác gì ngày bình thường. Vạn Hạ Trình vốn không quan tâm đến sinh nhật của chính mình nên cậu thừa hiểu cái gọi là "ăn mừng sinh nhật" chẳng qua là một cách gọi dễ nghe hơn thay cho việc chăm sóc. Còn "qua sinh nhật" chính là thời hạn hắn đặt ra để rời đi. Vé máy bay về Thâm Quyến được đặt vào ngày 26, tức ngay sau sinh nhật một ngày.
"Anh Vạn, sau khi anh đi, có rất nhiều việc chờ em làm, tham gia lớp học diễn xuất này, còn thi bằng lái xe nữa. Sau này Vũ Hạo lại về làm việc cùng em, em cũng sẽ uống thuốc đúng giờ và đi khám thường xuyên, nên anh đừng lo." Bùi Tiểu Thập đã nói với Vạn Hạ Trình như vậy.
Những điều này Vạn Hạ Trình đều biết. Hai ngày trước, hắn đã âm thầm gọi điện hỏi Vũ Hạo, biết rằng dù Bùi Tiểu Thập khi bị bệnh có hơi cố chấp nhưng vẫn luôn tuân thủ đúng chỉ dẫn của bác sĩ, uống thuốc và tái khám đều đặn.
Bùi Tiểu Thập lúc nào cũng ngoan, trừ khi phát bệnh thỉnh thoảng bị mất kiểm soát, phần lớn thời gian còn lại cậu đều không muốn gây phiền toái cho ai.
Vào ngày sinh nhật, Bùi Tiểu Thập dậy từ sớm, mới 6 giờ đã bơi vài vòng dưới bể bơi khách sạn. Khi Vạn Hạ Trình tỉnh, đối phương đã thay quần áo và trở về phòng.
Hôm nay, hắn sẽ giúp cậu chuyển nhà. Họ trả lại căn đang thuê ở khu tái định cư, chuyển về căn hộ riêng mà thiếu niên đã mua ở Thượng Hải.
Việc này được thương lượng xong xuôi từ vài ngày trước, là Vạn Hạ Trình đề xướng. Ban đầu, Bùi Tiểu Thập không chịu, đến khi Vạn Hạ Trình nhắc lại lần nữa, cậu mới đồng ý.
Đúng 10 giờ sáng, người đàn ông lái xe chở Bùi Tiểu Thập tới. Vũ Hạo đã liên hệ với bên chuyển nhà đến trước đợi sẵn.
Việc thu dọn không tốn quá nhiều công sức. Đồ đạc bên trong chẳng có mấy, giúp cậu dễ dàng bỏ lại mọi thứ để nhảy từ nơi này sang nơi khác. Nhưng mọi gánh nặng và vướng bận trong lòng thì không dễ mất đi. Bất kể chạy tới đâu, tất cả đều giống đi vòng quanh trong cái lồng giam ký ức.
Nơi này đã lắp thang máy, không cần leo sáu bảy tầng như trước nữa. Nhưng thang máy chỉ dừng ở tầng sáu, nếu muốn lên sân thượng ở tầng bảy, vẫn phải leo thang bộ theo lối thoát hiểm.
Trước khi rời đi, Vạn Hạ Trình cùng Bùi Tiểu Thập lên đó một chuyến. Hắn phát hiện nơi lổn nhổn, gồ ghề đầy đường ống năm xưa giờ đã được cải tạo thành khu sinh hoạt chung. Nền bê tông thô ráp được lát gỗ, phòng nhỏ xây trái phép đã bị dỡ bỏ, thay bằng một khu vườn treo. Mấy vấn đề khác như điện nước đều đã giải quyết ổn thỏa.
Ngoại trừ phòng trọ bị xóa sổ, cảnh sắc mà Bùi Tiểu Thập tưởng tượng ra sau khi tu sửa đều trở thành hiện thực. Khắp nơi là hoa cỏ xanh ngát, những dây đèn chùm lấp lánh vắt ngang sân thượng. Hiện giờ đang là ban ngày nên chưa thể thấy rõ ánh đèn, song hắn biết khi đêm xuống, nơi đây sẽ rất đẹp.
Tầng thượng trước đây đã chật còn đầy rẫy ống nước nên hầu như cư dân chẳng ai lên phơi đồ. Bấy giờ, sau khi tu sửa, người ta đã quy hoạch một khu riêng để phơi đồ, số người lên cũng đông hơn.
Bùi Tiểu Thập đứng giữa sân, nhìn góc vườn thay thế cho căn phòng ngày xưa, tái hiện lại bố cục cùng cách bày trí cũ: đây là phòng khách, chỗ kia là phòng ngủ, còn kia là bếp...
Vạn Hạ Trình đứng bên lan can, nơi bản thân trước đây từng lặng lẽ ngắm nhìn xa xăm. Bùi Tiểu Thập bước tới, thử thăm dò bằng cách đưa tay ra, giả bộ đòi nắm tay.
Vạn Hạ Trình mở bàn tay, đan chặt năm ngón tay của cậu, ánh mắt vẫn dõi về phía những tòa nhà cao thấp trước mặt, rồi lên tiếng: "Cho dù tôi mãi mãi không thể yêu em như cách em yêu tôi, em vẫn chấp nhận sao?"
"Anh tốt nhất đừng giống em, vì cách em yêu một người là sai lầm..." Bùi Tiểu Thập cười nhạt, trong lòng nghĩ:
Em đã lún quá sâu rồi, chẳng thể thoát ra được nữa.
Nhìn về đằng xa, lần này Vạn Hạ Trình không nghĩ về ánh đèn rực rỡ chốn thành thị nữa, mà là mỗi lối nhỏ quanh co, lắt léo Bùi Tiểu Thập từng nhiều lần đi qua từ trung tâm thành phố về vùng ngoại ô heo hút này.
Hắn vốn dĩ không quá cần thứ mang danh "tình yêu," nhưng thiếu niên lại mang cả một trái tim tươi sống đang đập từng nhịp đến dâng tặng bằng hai tay cho hắn, kèm theo là ngọn lửa ấm áp giữa mùa đông, làn gió mát lạnh đêm hè và ánh bình minh trong đêm tối. Chính khi ấy, Vạn Hạ Trình nhận ra có "tình yêu" trong đời cũng không phải quá tệ.
Bùi Tiểu Thập trân trọng hắn, nên hắn cũng từng rất trân trọng cậu. Về điều này, giờ đây hắn không còn do dự nữa.
Năm đó, sau khi chuyển lên sân thượng, từ hè sang đông, phòng làm việc cuối cùng cũng đón nhận một cơ hội mới vào cuối năm. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, không lâu sau, mối quan hệ giữa họ đã bị nhà họ Bùi phát hiện.
Hồi ấy, hắn biết gia cảnh của thiếu niên, biết về Bùi Hoa Vĩnh, cũng như các thành viên khác trong gia đình cùng thân thế của cậu.
Trước đây, hắn từng đưa Bùi Tiểu Thập về nhà vài lần. Chỉ cần nhìn khu biệt thự cổ kính, bản thân cũng phần nào mường tượng ra được về bối cảnh của họ. Nhưng đến tận lúc này, hắn mới thực sự thấy được khoảng cách giữa hai người.
Ban đầu là quản gia đến phòng làm việc tìm một lần, kể rằng Chương Thu Phương đã tra ra được lịch trình của Bùi Tiểu Thập trong vài năm qua từ chỗ tài xế. Bà ta đã ép thiếu niên phải khai thật, sau đó chuyện đã đến tai Bùi Hoa Vĩnh.
Nhà họ Bùi bao đời nay chưa có thành viên nào là người đồng tính. Bùi Hoa Vĩnh không thể chấp nhận việc con trai ông ta là gay, lập tức ra lệnh cho hai người chia tay. Nhưng Bùi Tiểu Thập dĩ nhiên không đồng ý, vậy nên hiện tại đã bị gia đình cấm túc.
Sau đó, thiếu niên tìm được cơ hội trốn ra ngoài. Vì điện thoại và ví tiền đều bị tịch thu, cậu chỉ có thể khóc lóc xin dì giúp việc cho chút tiền đi đường, sau đó bắt xe đến tìm Vạn Hạ Trình.
Chọn đi taxi bởi vì trong lúc cố thoát khỏi căn phòng bị khóa trái, người nọ đã nhảy từ ban công tầng hai xuống khiến chân bị trật. Dì giúp việc xót xa nhìn mắt cá chân sưng to như cái bánh bao, đành mắt nhắm mắt mở để thiếu gia rời đi.
Cậu nhảy lò cò lên tầng bảy, sau lại được Vạn Hạ Trình cõng xuống trạm y tế gần đó. Khi tập tễnh lết từng bước ra ngoài, thiếu niên cố gắng vươn tay, muốn nắm tay người nọ, nhưng lần đầu tiên bị hắn hất ra.
Cậu lập tức suy sụp, xoay người chắn phía đối diện, níu tay hắn nức nở: "Anh... anh đừng giận em mà. Sau này em sẽ không làm vậy nữa..."
Chân cẳng bấy giờ không tiện. Chỉ cần đối phương ngoảnh đi chỗ khác, cậu lại phải rất vất vả mới vòng ra được trước mặt.
"Vậy ra đây là cách một cậu ấm nhà giàu chọn để cầu xin tình yêu từ tôi à?" Vạn Hạ Trình nắm lấy cổ tay đối phương. "Hôm nay nhảy từ tầng hai, vậy mai là tầng mấy? Tầng sáu? Tầng bảy? Hay tầng mười bảy?"
Nước mắt của Bùi Tiểu Thập khô lại trên mặt. Cậu nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút biểu cảm của Vạn Hạ Trình khi nói những lời đó, nhất thời không rõ liệu có phải đang nói trong cơn nóng giận hay không. Bởi vì Vạn Hạ Trình thường ngày rất ghét ai ăn nói lung tung đương lúc nóng giận.
"Anh đang giận lẫy đấy..." Bùi Tiêu Thập nâng tay chùi mặt, ấp úng nói: "Chính anh đã dặn không được giận quá mất khôn, nói vậy chỉ làm giảm hiệu quả giao tiếp..."
"Sao cũng được." Vạn Hạ Trình buông ra, xoay người bỏ đi.
Bước chân của đối phương rất rộng. Bùi Tiểu Thập không đuổi kịp, đành ngồi thụp xuống, bưng mặt khóc thành tiếng: "Vạn Hạ Trình... đợi em với, chân em đau quá."
Lúc nhảy từ tầng hai xuống, cậu không thấy gì. Khi nhảy lò cò lên tầng bảy cũng không đau, kể cả bị bác sĩ mạnh tay nắn lại xương cũng vậy. Nhưng giờ khắc bị Vạn Hạ Trình bỏ lại sau khi chạy trốn khỏi nhà, Bùi Tiểu Thập lại cảm thấy từ trái tim đến xương cốt đều đau đớn không thôi.
Cậu tưởng Vạn Hạ Trình không còn cần mình nữa. Nhưng đối phương vẫn quay lại, ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thể giết người. Hắn kéo cậu đứng lên, sau đó cúi xuống cõng lên lưng một lần nữa.
"Ba em có đến tìm anh không?" Bùi Tiểu Thập ghé đầu lên vai Vạn Hạ Trình, nức nở hỏi. "Nếu đến thì anh cũng đừng sợ. Chỉ cần chúng mình không chia tay, ông ấy cũng không làm gì được. Em chẳng sợ ông ấy đâu."
"Không đến."
Thực ra, từ trước đến giờ, Vạn Hạ Trình chưa từng gặp trực tiếp Bùi Hoa Vĩnh, cùng lắm là thấy trên báo hoặc TV, nên cũng không tính là nói dối.
Trên đường về phòng trọ, Bùi Tiểu Thập nghiêng đầu, dựa vào vai Vạn Hạ Trình. Trước khi thiếp đi, cậu lẩm bẩm: "Anh Vạn ơi, em đói quá, muốn ăn cơm anh nấu."
Chuyện Bùi Tiểu Thập ở nhà tuyệt thực hai ngày, Vạn Hạ Trình không thể không biết. Hôm trước, lúc quản gia đến cũng nhắc qua. Kết quả là sáng sớm hôm nay, trước khi đi làm, hắn thấy một Bùi Tiểu Thập với cái chân bị thương đứng ở ngay trước cửa nhà mình.
Sau đó, Bùi Tiểu Thập vỗ ngực, nói may mà "Đêm An Giấc" còn tận hai tháng mới khởi quay, tức tháng Hai năm sau, nên chân vẫn kịp hồi phục.
Trước khi quản gia đến, hắn đã mất liên lạc với Bùi Tiểu Thập suốt mấy ngày. Lần cuối cùng họ nói chuyện là khi đối phương báo mình sắp vào đoàn phim "Đêm An Giấc". Hắn còn tưởng cậu đã đi quay phim, không ngờ lần tiếp theo nghe tin lại là qua lời của quản gia. Bấy giờ, hắn mới biết đến những chuyện không đáng để cậu phải gánh chịu một mình.
Hôm nay, Bùi Tiểu Thập nằm trên giường phòng trọ, sốt nhẹ suốt cả ngày. Vạn Hạ Trình không đến văn phòng, ở nhà chăm sóc cậu.
Bùi Tiểu Thập ngủ chập chờn không yên, nhiều lần bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc. Mỗi lần tỉnh dậy không thấy Vạn Hạ Trình bên cạnh, cậu lại xuống giường, xỏ dép đi tìm khắp nơi: phòng khách, nhà bếp, sân thượng. Bất kể ở đâu, cuối cùng cậu luôn tìm được hắn.
May mắn thay, Vạn Hạ Trình vẫn luôn ở bên cậu.
Chuyện Bùi Tiểu Thập nhảy lầu bỏ trốn rất nhanh đã đến tai nhà họ Bùi. Quản gia cũng đã tìm đến gần phòng trọ, nhưng vì nơi này quá hẻo lánh, ông không thể trực tiếp tìm được cậu, chỉ có thể gọi điện cho Bùi Tiểu Thập từ bên ngoài khu dân cư, đề nghị muốn đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra tổng quát để đề phòng họa hoằn.
Thấy thiếu niên nhất quyết không chịu đi cùng, ông không còn cách nào khác, đành trả điện thoại và ví tiền cho cậu.
Bùi Tiểu Thập nhận điện thoại, nhưng lại trả ví cùng toàn bộ tiền mặt và thẻ ngân hàng bên trong.
"Cháu có thể tự nuôi sống bản thân." Cậu đã nói với quản gia như vậy.
Nghề diễn viên vốn lắm rủi ro, muốn kiếm được nhiều tiền phải chấp nhận các loại nguy cơ cùng kiên nhẫn chờ đợi – Bộ phim chiếu mạng trước không thành công nên đến giờ thiếu niên vẫn chưa nhận được đồng thù lao nào.
Ở tình huống hiện tại, Bùi Tiểu Thập chỉ có thể kiếm tiền giống bao sinh viên khác: Làm thêm ở nhà ma vào cuối tuần, nhưng sau mấy ngày không dám ra đường vào ban đêm đã đổi công việc khác; hoặc lang thang trên các chuyến xe bus đường dài, hết vào nội thành lại ra ngoại ô, nhận mấy vai quần chúng trên các phim trường. Có lần quay phim đến tận sáng sớm, cậu được thêm 50 tệ tiền tăng ca, nhưng vì quá mệt mà đứng ngủ gật trong lớp rèn luyện buổi sáng, đập mạnh đầu vào cột nhà.
Gia đình không làm gì được Bùi Tiểu Thập, nhưng lại có thể chèn ép Vạn Hạ Trình bằng cách nhiều lần cướp khách của hắn với giá thấp hơn thị trường, khiến studio liên tiếp hụt mất vài hợp đồng lớn. Với doanh nghiệp lớn, khoản lỗ này không đáng là bao, song lại là một đòn chí mạng cho một phòng làm việc nhỏ vừa thành lập, đã đầu tư toàn bộ tâm huyết vào từng đơn hàng.
Tháng hai năm sau, Bùi thị đã kéo được Dương Dục, đối tác duy nhất của Vạn Hạ Trình lúc bấy giờ.
Người nọ tuyên bố rút vốn, hắn phải tiến hành kiểm kê tài sản, trả lại những gì thuộc về Dương Dục — có thể nói là gần như toàn bộ.
Hôm đó là thứ sáu, đáng ra tan làm là có thể gặp Bùi Tiểu Thập vừa đi học về, nhưng Vạn Hạ Trình không lập tức lên tầng. Ngược lại, hắn ngồi rất lâu trên băng ghế dưới tầng chung cư.
Thanh niên biết chuyện này không liên quan đến đối phương. Sau khi thoát ly khỏi nhà họ Bùi, cậu đã tự lập kiếm sống, ngay cả Tết cũng cùng hắn co ro trong căn nhà tồi tàn lạnh lẽo này. Từ một công tử nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, giờ đây nhắm mắt cậu cũng biết tính toán từng đồng. Từ việc bị lừa mất vài nghìn tệ mà chẳng mảy may đoái hoài đến đi bộ 2 km ra trạm tàu điện để tiết kiệm vài đồng tiền xe. Từ việc nhận vai diễn bản thân thích, nay đến vai quần chúng cậu cũng nhận, chung quy lại đều vì tiền. Bùi Tiểu Thập không làm sai gì cả.
Tuần sau cậu sẽ vào đoàn phim "Đêm An Giấc". Trước khi khởi quay, diễn viên có thể nhận trước 30% thù lao, đủ để họ đổi sang một nơi lớn hơn. Vạn Hạ Trình mãi không thể quên ánh mắt sáng lấp lánh của đối phương khi nhắc đến điều này.
Bùi Tiểu Thập không làm gì sai, nhưng cũng chẳng chọn đúng đường.
Vậy thế nào mới gọi là đúng đắn? Chia tay sao? Rồi quên hết những năm tháng đã trải qua cùng nhau, giả như đối phương chưa từng tồn tại trong cuộc sống của mình?
Vạn Hạ Trình hoàn toàn có thể rời khỏi Thượng Hải và bắt đầu lại từ đầu, sẽ không để mây mù bao phủ mãi. Chỉ là, đột nhiên hắn không biết phải làm gì với Bùi Tiểu Thập.
Việc còn do dự chứng tỏ lúc ấy bản thân chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay. Miễn trong lòng nảy ra một chút ý niệm đó, người nọ hoàn toàn có thể nhanh chóng đưa ra quyết định.
Vạn Hạ Trình ngồi từ 8 giờ đến 10 giờ tối, ngẩng đầu là thấy được ánh đèn trên tầng cao nhất. Hắn biết Bùi Tiểu Thập đang đợi mình ở nhà, nhưng bản thân cứ chần chừ chưa lên lầu.
Hắn nhớ lại hồi thơ ấu, nhớ những lần hiếm hoi theo Hứa Thục Anh về Vân Thành. Tất cả người thân đều tránh đứa nhỏ đó như tránh tà, như thể chỉ cần lại gần một chút sẽ bị bắt chịu trách nhiệm với thằng mồ côi này.
Nhưng khi lớn lên, lại có một người như Bùi Tiểu Thập, bất chấp mọi khó khăn vẫn muốn ôm chặt lấy hắn.
Cũng vì vậy, lần đầu tiên trong đời, Vạn Hạ Trình có khao khát giữ chặt một điều gì đó.