Từ hai ngày trước sinh nhật cho đến đúng ngày sinh nhật, trạng thái của Bùi Tiểu Thập luôn không mấy ổn định. Đôi khi đang xem phim, cậu đột ngột nằm gục xuống sofa, không nhúc nhích, hoặc cuộn tròn thành khối nhỏ co ro ở chân sofa. Tại những góc khuất mà Vạn Hạ Trình không nhìn thấy, thiếu niên bất thình lình ôm đầu, tự giật tóc. Nếu người nọ ở gần, cậu sẽ trốn vào phòng tắm, khóa cửa nhốt mình bên trong.
Đã có đôi lần Bùi Tiểu Thập buông lời sắc mỏng với hắn. Lúc đó, cậu bỗng dưng phát bệnh, dẫu đang ở trong vòng tay đối phương nhưng lại đẩy hắn ra rồi hét lớn: "Tôi hận anh!"
"Em ghét anh lắm!" Bùi Tiểu Thập bưng mặt, ngồi sụp xuống đất. Axit trong dạ dày đang trào ngược, cổ họng khàn đặc tới mức không thể thốt thành lời, nhưng vẫn cố dùng giọng mũi lặp đi lặp lại liên tục: "Hận anh! Hận anh! Hận anh! Tôi hận anh...."
Vạn Hạ Trình cũng ngồi xổm xuống đối diện, kéo cánh tay đang che mặt ra. "Cứ ghét cứ hận tôi đi. Là tôi khiến em trở nên thế này, tôi đáng hận."
Nói "ghét" là Bùi Tiểu Thập, nhưng cuối cùng người ôm chặt lấy hắn cũng là cậu. Gương mặt thiếu niên vặn vẹo vì đau khổ, nhưng không rơi nổi giọt nước mắt nào. Giọng nói tuyệt vọng như thể bên bờ tan vỡ.
"Tôi thành ra thế này, anh có thấy đau lòng chút nào không? Chắc là không rồi nhỉ? Bởi anh thấy tôi rất ngu ngốc, kiểu gì trong lòng anh cũng ráo hoảnh cho xem. Phải rồi, anh là Vạn Hạ Trình mà, làm sao có thể có cảm giác gì được. Dù hôm nay tôi có chết trước mặt anh, ngày mai anh cũng sẽ quên tôi thôi!"
Đây là lần đầu tiên Bùi Tiểu Thập nói những lời quá đáng như vậy với Vạn Hạ Trình. Thậm chí trước khi thốt ra, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có những suy nghĩ kiểu vậy. Có lẽ, một hạt giống đã vô tình bén rễ trong lòng từ khi nào chẳng hay, để rồi âm thầm nảy mầm thành sự tồn tại không thể phớt lờ, biến cậu từ trầm cảm thường thành một người bị cả trầm cảm và hưng cảm của rối loạn lưỡng cực.
Lảm nhảm một đoạn dài không có ý nghĩa như vậy, quả nhiên đối phương không đáp lại. Bùi Tiểu Thập ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt người nọ lạnh lẽo, không chút ấm áp.
"Tại sao không lên tiếng? Bị nói trúng tim đen rồi chứ gì?" Bùi Tiểu Thập ngã ngồi xuống đất, tựa như đầu óc không còn thuộc quyền kiểm soát của cơ thể nữa, từng câu từng chữ thốt ra đều như thành phẩm từ phản ứng tự nhiên. "Em không nên vì yêu mà bắt anh cũng phải yêu em... Anh chắc chắn nghĩ em giống hề lắm, rằng thằng nhóc này thật buồn cười..."
Im lặng hồi lâu, Vạn Hạ Trình mới mở lời: "Em có thật sự muốn thảo luận chuyện này không?"
Bùi Tiểu Thập khó nhọc nuốt nước bọt, cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay, lắc đầu đáp: "Không có thảo luận gì hết. Đầu em rối cả rồi, anh tránh xa em một chút đi."
Đây là chút ý thức vùng vẫy thoát ra được khỏi cơn hoảng loạn của Bùi Tiểu Thập, theo bản năng không muốn tổn thương người chủ nhân nó yêu nhất.
"Tôi không nghĩ em giống hề, cũng không thấy em nực cười. Tôi không biết em định nghĩa tình yêu thế nào, nhưng nếu nói tôi từng có cảm giác gì đó tương tự như tình yêu với ai, thì người đó chỉ có thể là em. Em muốn nghe những gì? Muốn nghe tôi nói "Anh yêu em" sao? Tôi không nói vì tôi không có thói quen để lời yêu đầu môi, nhưng nếu em muốn, tôi có thể làm."
Vạn Hạ Trình biết những lời độc mồm độc miệng ban nãy xuất hiện vì bệnh lại tái phát. Hoặc có thể tám chín phần vì bệnh, nhưng luôn có một hai phần nhỏ đến từ tiềm thức của người nọ. Vì vậy, hắn không thể lơ là.
Người đàn ông vốn không thích bản thân bị trói buộc bởi bất cứ từ ngữ hay khái niệm nào. Nhưng một câu nói chỉ là hoạt động của môi trên và môi dưới. Nếu điều đó có thể giúp Bùi Tiểu Thập vui lên, hắn sẵn sàng bỏ qua những định nghĩa phức tạp của ái tình.
Bùi Tiểu Thập cúi đầu, ngơ ngác nhìn sàn nhà mấy chục giây mới phản ứng lại. Cậu kinh ngạc ngẩng lên, thần sắc thay đổi. Đôi mày vốn đang vặn vẹo đầy công kích bỗng giãn ra, nhưng lại chìm vào một trạng thái cực đoan khác, giống như ngây dại. Cậu ngồi dưới sàn thêm hai phút nữa, trước khi nhổm người dậy, hai đầu gối chạm đất, quỳ hai bước đến trước mặt hắn.
Cậu đặt tay lên vai hắn, cùng người trao ánh mắt một lúc. Sau đó, thiếu niên nghiêng người, áp tai mình gần sát miệng Vạn Hạ Trình, thì thầm: "Vậy... vậy thì anh nói nhỏ vào tai em thôi. Đừng nói to quá, lỡ người khác nghe được."
Trong phòng chẳng còn người thứ ba, dù có hét cũng không lớn được tới mức đó. Tất cả chỉ tại Bùi Tiểu Thập sợ rằng hạnh phúc này lớn quá, bản thân khó mà giữ nổi, nên đã dựng lên một hầm trú ẩn cho chính mình.
Vạn Hạ Trình phối hợp với cậu, giang tay ôm người trước mặt vào lòng, cúi xuống bên tai, hạ giọng theo ý cậu nói một lần nữa.
Phòng khách sạn cách âm rất tốt, vừa yên tĩnh vừa trống trải, chỉ nghe được tiếng nước nhỏ giọt thi thoảng vọng ra từ phòng tắm.
Vạn Hạ Trình nói: "Anh yêu em."
Còn nói: "Nhưng dù người em yêu không yêu em, em cũng không nên tự tổn thương chính mình."
Bùi Tiểu Thập nghe được câu đầu, đương nhiên cũng nghe rõ cả câu sau.
"Rồi em sẽ ổn. Trước đây, em luôn đổ tại bản thân không tốt, nhưng giờ em đã biết hận tôi." Hắn tiếp tục. "Hãy hận thêm một chút nữa. Thà em giết chết tôi, còn hơn là giết chính mình."
Bùi Tiểu Thập lập tức trợn tròn mắt, vội bịt miệng người đàn ông, trong chớp mắt đã tỉnh lại. Nghe mấy lời vừa rồi, tay chân cậu luống cuống: "Không được nói những lời như vậy! Em sẽ không giết ai cả, cũng không làm hại bản thân, càng không làm hại anh!"
Bùi Tiểu Thập có thể dồn mọi ý nghĩa xấu xa tồi tệ nhất lên chính mình, nhưng không chịu nổi khi nghe Vạn Hạ Trình nói những lời xúi quẩy như vậy.
Cậu chớp mắt liên hồi, giọng run rẩy: "Câu đầu tiên anh nói... Em muốn nghe lại."
Ý là muốn nghe Vạn Hạ Trình nói "Anh yêu em" thêm lần nữa.
Vạn Hạ Trình hạ mắt, ra hiệu miệng đang bị bịt kín. Bấy giờ Bùi Tiểu Thập mới giật mình, tựa như vừa chạm phải củ khoai nóng, vội rụt về giấu hết hung khí ra sau lưng. Ánh mắt cũng lảng sang chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn hắn nữa.
Nhưng đến khi Vạn Hạ Trình chuẩn bị nói, Bùi Tiểu Thập lại giơ tay bịt tai mình: "Thôi, đừng nói bây giờ, để dành sau này lúc nào em muốn nghe thì anh hãy nói..."
Đám lục bình dưới đáy lòng Bùi Tiểu Thập vì nhất cử nhất động của đối phương mà dập dềnh bấp bênh. Một câu "anh yêu em" vừa nãy đã suýt làm xáo trộn cả thế giới trong cậu. Chỉ đôi giây lát, thiếu niên không thể chịu đựng thêm bất cứ niềm hạnh phúc lớn lao thứ hai nào nữa. Dược liệu quý giá như vậy nên được cất đi, để những lúc thật sự cần mới lấy ra dùng.
Nhưng liệu Vạn Hạ Trình có thật sự yêu cậu không? Tiếng yêu này giống với thứ tình yêu mà anh từng nói trước đây, hay chỉ vì cậu phát bệnh nên mới yếu lòng an ủi? Niềm vui ngắn ngủi chỉ kéo dài trong thoáng chốc, bản thân lại bắt đầu để tâm đến mấy tiểu tiết vụn vặt.
Vì thế, cậu ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ, nếu em muốn anh nói gì anh cũng nói à?"
Vạn Hạ Trình đáp: "Không, tôi chỉ nói những gì tôi muốn nói."
Sự lý trí của Vạn Hạ Trình lúc này lại trở thành điểm tựa vững chắc, đỡ lấy một Bùi Tiểu Thập đang chới với. Cuối cùng, thiếu niên yên lòng cất câu "Anh yêu em" vào sâu trong túi, dù tự hiểu chỉ một câu "Anh yêu em" không đồng nghĩa đi kèm với việc xác định một mối quan hệ, càng không đảm bảo hai người sẽ bên nhau mãi mãi.
Bùi Tiểu Thập lắc đầu, tự nhủ không được nghĩ lung tung nữa, phải cố gắng kéo mình ra khỏi vũng lầy này. Cậu cảm thấy những gì bản thân nhận được từ người nọ đã là quá nhiều.
Mai là sinh nhật của Bùi Tiểu Thập. Vì tinh thần cậu đang không ổn, Vạn Hạ Trình đã ở bên cạnh chăm sóc không rời, bất kể là ngày hay đêm. Thỉnh thoảng nhàn rỗi, hai người lại ân ái với nhau. Bởi vì thiếu niên luôn sẵn lòng, hắn càng phải chú ý đến tình trạng của cậu hơn. Có đôi ba lần, Bùi Tiểu Thập chỉ muốn giữ người đàn ông bên cạnh mình, không nhất thiết phải làm chuyện đó. Thế là Vạn Hạ Trình bọc cậu trong chăn rồi ôm lấy, vì có thể với thiếu niên, hai chuyện này chẳng khác gì nhau.
Nhiều lần Bùi Tiểu Thập muốn tự nhấp, xong lại cào lưng đòi anh làm, đòi anh chủ động đẩy hông rồi lại ôm chặt cứng không cho đối phương nhúc nhích, như thể làm vậy thì có thể giữ hắn mãi mãi trong cơ thể mình.
Những điều vì cố chấp mà không thể nói ra, hoặc chẳng cách nào thốt lên, Bùi Tiểu Thập chỉ muốn ôm trọn tất cả vào khoảnh khắc này, dùng cách đó để làm nhoè những ranh giới vốn không nên mơ hồ, tìm chút thỏa mãn nhờ tự dối rằng —
Vạn Hạ Trình là của riêng mình.
Dẫu chỉ sống đến hôm nay thôi cũng quá đủ.
Vạn Hạ Trình lật thiếu niên thành tư thế quỳ sấp, đè xuống từ đằng sau, lấy tay bịt miệng không để cậu có cơ hội nghĩ ngợi lung tung nữa. Người đàn ông siết chặt cằm đối phương, nghiêng người ghé sát mặt, nói: "Em nói đúng. Nếu em chết, tôi sẽ ngay lập tức quên em, nên nếu muốn tôi nhớ mãi thì hãy sống cho thật tốt."