Nhiên Tâm

Chương 35




Trong nháy mắt lúc nghe thấy tiếng chìa khóa, Tần Nghi phản ứng cực nhanh kéo áo phông của Kỷ Nhiên Tân xuống, Kỷ Nhiên Tân cũng trượt từ bàn ăn xuống đứng trên nền nhà, vạt áo phông rơi xuống che được hạ thân của cậu.

Cửa nhà mở ra, Thạch Mộng Lan xách theo vali xuất hiện ở cửa, nhìn thấy cả Tần Nghi và Kỷ Nhiên Tân cùng đứng trong phòng bếp thì hơi sửng sốt, bà hỏi: "Vẫn chưa ngủ à?"

Phòng khách và phòng bếp vốn cũng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng vệ sinh và phòng ngủ của Tần Nghi hắt ra.

Lúc này Thạch Mộng Lan sờ tay lên tường mò tìm công tắc bật đèn trần trong phòng khách lên, ánh đèn bất chợt phủ kín cả căn phòng.

Tần Nghi lập tức tiến lên xách vali giúp Thạch Mộng Lan, "Sao chỉ có mình dì quay về? Cha cháu đâu ạ?"

Thạch Mộng Lan bèn vội vàng nói: "Để dì xách là được, không nặng. Cha cháu chưa về ngay được, là dì không yên tâm để hai đứa ở nhà, nên một mình quay về trước."

Kỷ Nhiên Tân tận dụng lúc này quay về phòng mặc quần đùi lại rồi mới bước ra ngoài.

Thạch Mộng Lan không để ý tới điều này, bà còn đang nói chuyện cùng Tần Nghi, nói về bệnh tình của bác cả hắn, nói người ở bên đó nhiều lắm, bà cũng chẳng giúp được gì, nên cha Tần Nghi bèn bảo bà về trước, về cơm nước cho tụi nhỏ.

Kỷ Nhiên Tân bước tới, nhận lấy vali của Thạch Mộng Lan từ trong tay Tần Nghi, rồi cùng bà đi về phía phòng ngủ, Tần Nghi bèn yên lặng đứng lùi qua một bên, chờ sau khi hai người họ vào phòng, mới quay về phòng của mình.

Hai mẹ con cậu đã lâu không nói chuyện với nhau, Thạch Mộng Lan vừa thu dọn hành lý mang về, vừa hỏi Kỷ Nhiên Tân: "Chuyện ở bên này vẫn ổn chứ?" Bà sợ Kỷ Nhiên Tân và Tần Nghi ở chung không hợp.

Kỷ Nhiên Tân đứng dựa vào tường, "Đều ổn cả."

Thạch Mộng Lan gật đầu, "Vậy thì tốt, mẹ sợ con cảm thấy tủi thân." Một lúc sau bà lại nói thêm một câu, "Có chút tủi thân thì cố nhịn nhé, con và Tần Nghi cố gắng hòa hợp với nhau."

Kỷ Nhiên Tân hiểu ý của bà, "Con biết, chú Tần đối xử tốt với mẹ là được rồi. Qua thêm mấy năm nữa con tốt nghiệp xong thì sẽ ra ngoài."

Thạch Mộng Lan bước tới, xoa xoa đầu cậu.

Hai người nhỏ giọng trò chuyện thêm một lúc lâu nữa.

Lúc sau khi Kỷ Nhiên Tân trở về phòng, Tần Nghi đã tắt đèn đi ngủ.

Kỷ Nhiên Tân nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, trong bóng tối dò dẫm đi đến bên giường, khuỵu gối bò lên giường.

Cậu chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ đường viền cơ thể của Tần Nghi, nằm yên trên giường không nhúc nhích, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe rõ.

Kỷ Nhiên Tân bò tới bên cạnh gối đầu, tầm mắt dần dần thích ứng với bóng tối mới miễn cưỡng thấy rõ mặt của Tần Nghi, giọng cậu rất nhỏ gọi một tiếng: "Anh Nghi?"

Tần Nghi không có động tĩnh gì.

Kỷ Nhiên Tân bèn nằm xuống, kéo chăn qua đắp trên người mình.



Lúc này Tần Nghi bỗng trở mình đưa lưng về phía cậu.

Kỷ Nhiên Tân lại lên tiếng, nói: "Buổi tụ tập bạn học ngày mai anh có đi không?"

Cậu vốn tưởng rằng Tần Nghi sẽ không trả lời, kết quả Tần Nghi lại đột ngột phun ra một chữ: "Đi." Giọng điệu bình thản mà kiên định, giống như từ đầu đến cuối chưa từng cân nhắc qua lựa chọn không đi.

Kỷ Nhiên Tân cũng trở mình quay lưng về phía Tần Nghi, hơi cong người lại, vòng tay ôm ở trước ngực nhỏ giọng nói: "Ồ".

Chiều mùng 3, Tần Nghi thay quần áo ở trong phòng, còn Kỷ Nhiên Tân thì ngồi ngoài ghế sô pha chơi game trên điện thoại di động.

Cậu khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, sống lưng thẳng tắp, trông như đang ngồi thiền hay là tập yoga vậy.

Điện thoại di động của Tần Nghi để trên bàn trà, đột nhiên vang lên một tiếng, màn hình tối đen chợt sáng lên.

Kỷ Nhiên Tân ngước mắt lên liếc qua, nhìn thấy là tin nhắn của Vu Phàn Văn gửi tới, Vu Phàn Văn giống như sợ Tần Nghi không tới, lại nhắn lại thời gian và địa điểm ăn tối cho hắn.

Màn hình nhanh chóng tối đen lại, cơ thể Kỷ Nhiên Tân hơi ngửa ra sau, ngồi trên ghế sô pha duỗi một chân ra, dùng ngón chân ấn một cái lên di động của Tần Nghi, làm màn hình di động của hắn lại sáng lên lần nữa.

Lúc này Tần Nghi bước ra khỏi phòng, Kỷ Nhiên Tân rút chân mình về, tiếp tục ngồi khoanh chân chơi game.

Tần Nghi liếc cậu một cái, rồi đi về phía phòng bếp trước.

Thạch Mộng Lan đang chuẩn bị cơm tối, tối nay chỉ có bà và Kỷ Nhiên Tân, nên nấu toàn những món mà Kỷ Nhiên Tân thích ăn.

Tần Nghi chào Thạch Mộng Lan một tiếng, nói rằng mình chuẩn bị ra ngoài.

Thạch Mộng Lan lau tay vào tạp dề, dặn dò hắn chú ý xe cộ trên đường.

Sau đó Tần Nghi lại đi tới bên cạnh bàn trà trong phòng khách, cúi người lấy điện thoại di động của mình đang đặt trên bàn trà.

Kỷ Nhiên Tân ngước mắt lên nhìn hắn.

Tần Nghi vẫn ăn mặc quần áo như mọi ngày, chẳng qua hôm nay nhiệt độ hạ xuống một chút, nên bên ngoài có khoác thêm một chiếc áo khoác màu trắng rộng rãi, trông rất giống học sinh.

Kỷ Nhiên Tân nhìn anh cười, "Đi đấy à?"

Tần Nghi gật đầu, cất điện thoại di động vào túi quần, giơ tay vén ống tay áo của áo khoác lên.

Kỷ Nhiên Tân nói: "Đi thong thả."

Tần Nghi vươn tay ra muốn xoa tóc Kỷ Nhiên Tân một cái.



Kết quả không ngờ là Kỷ Nhiên Tân lại nghiêng đầu tránh đi, cậu vẫn mỉm cười, nói với Tần Nghi: "Nhanh đi đi, không lại trễ bây giờ."

Tần Nghi lẳng lặng nhìn cậu một lúc, "Tôi đi đây."

Chờ Tần Nghi ra ngoài rồi, Kỷ Nhiên Tân mới từ ghế sô pha đứng dậy, nhảy qua ghế sô pha đi tới trước cửa sổ, đứng bên cạnh ô cửa ngó ra bên ngoài, thấy sắc trời âm u mây đen dày đặc, hình như là muốn mưa.

"Mây đen phủ kín đỉnh đầu, không thích hợp tụ tập bạn học, tình cũ gặp lại." Kỷ Nhiên Tân lầm bầm tự nói một mình.

Bữa cơm tụ tập bạn học tối nay được sắp xếp ở một nhà hàng buffet trong thị trấn, phòng ăn không đến 50 người, phòng vừa lớn lại rộng rãi, rất thích hợp cho một nhóm học sinh tụ tập.

Mặc dù bạn học cả lớp không đến đủ hết, nhưng vẫn có hơn 30 người, có người đã đến từ rất sớm chiếm chỗ, lúc Tần Nghi đến nơi thì đã gần như đông đủ rồi.

Mặc kệ Tần Nghi có xuất hiện ở đám đông nào thì vẫn luôn là người nổi bật, mà Tô Tịnh bạn gái cũ của hắn cũng là một người như vậy.

Lúc mới bước vào phòng, Tần Nghi vừa nhìn thoáng qua đã thấy Tô Tịnh đang ngồi trong đám bạn học cũ.

Tô Tịnh gầy hơn so với thời cấp ba, mái tóc dài hơi xoăn xõa nhẹ trên bả vai, mặc một chiếc đầm dài màu nhạt, gương mặt trang điểm nhã nhặn, đó là những năm tháng tươi đẹp chuyển mình từ một thiếu nữ thành một người phụ nữ.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Nghi, mỉm cười rồi khẽ gật đầu.

Người bên cạnh Tô Tịnh lập tức đứng dậy nhường lại chỗ đó cho Tần Nghi.

Tần Nghi không từ chối, bước lại trực tiếp ngồi xuống, dù sao lần này hắn tới đây, chính là để gặp Tô Tịnh.

Hai người ngay lập tức trở thành tâm điểm trong tầm ngắm của mọi người, thậm chí bọn họ còn không kịp chào hỏi nhau một tiếng.

Đợi khi sự quan tâm ầm ĩ náo loạn cùng những ánh mắt nhìn chằm chằm nhạt dần đi, Tô Tịnh cuối cùng cũng có thời gian nói được câu đầu tiên với Tần Nghi: "Tần Nghi, tớ về rồi."

Ăn xong bữa tối, Kỷ Nhiên Tân chủ động giúp mẹ xuống bếp rửa chén bát, thu dọn xong đi ra cũng đã hơn 7 giờ.

Thạch Mộng Lan ngồi trên ghế sô pha phòng khách xem TV, đối với khoảng thời gian chỉ có hai mẹ con với nhau này cảm thấy rất thoải mái.

Kỷ Nhiên Tân lại hơi lơ đễnh, cậu nhìn chằm chằm màn hình TV nhưng cũng không hiểu trong đó đang chiếu cái gì, mới ngồi không lâu thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng mưa tí tách rơi.

Thạch Mộng Lan ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, "Ôi, trời mưa rồi."

Kỷ Nhiên Tân đứng dậy, nói: "Con đi mang ô cho anh Nghi." Nói xong cậu bước nhanh ra cửa thay giày, cầm lấy một chiếc ô để dựa bên cạnh tường định đi ra ngoài.

Thạch Mộng Lan có chút kinh ngạc, "Gọi điện thoại cho anh trước đi! Không biết anh đã ăn tối xong chưa nữa?"

Kỷ Nhiên Tân nhanh chóng đáp lại: "Con gọi cho anh ngay đây." Nói xong thì giơ tay đóng cửa nhà lại, chạy một mạch xuống cầu thang.