Nhiên Tâm

Chương 34




Buổi chiều, Vu Phàn Văn chơi bài được một lúc thì nhận được điện thoại ở trong nhà, nên phải về sớm.

Trước khi Vu Phàn Văn đi, nói với Tần Nghi: "Nhớ rõ tối mai nhất định phải tới đó."

Tần Nghi nhìn theo gã không lên tiếng.

Dường như Vu Phàn Văn vô cùng sốt sắng, nhìn Tần Nghi cười đầy ẩn ý: "Nếu mày không tới tao sẽ coi như là mày sợ Tô Tịnh, không có tiền đồ."

Tần Nghi nói với gã: "Tùy mày."

Vu Phàn Văn cười cười khởi động ô tô.

Tần Nghi và Kỷ Nhiên Tân chậm rãi đi bộ trở về, tâm trạng Kỷ Nhiên Tân vốn đang phơi phới lúc này lại ỉu xìu xuống, cậu đi bên cạnh Tần Nghi, nghiêng mặt qua lén quan sát Tần Nghi một lúc, "Ngày mai muốn đi gặp bạn gái cũ à?"

Vẻ mặt Tần Nghi không thay đổi nói: "Gặp bạn học."

Kỷ Nhiên Tân nhận ra Tần Nghi không phủ nhận lời cậu nói, hai tay xỏ vào trong túi áo khoác của mình, nhìn lên bầu trời, đột nhiên hỏi một câu: "Bạn gái trước đây của anh đẹp hơn em không?"

Tần Nghi chậm rãi nói: "Cô ấy là nữ." Một lúc sau, hắn lại nói thêm: "Cậu cũng đã nói rồi, đều là chuyện trước đây."

Kỷ Nhiên Tân biết đây là một đề tài nhạy cảm, cậu đang thử lòng vòng thăm dò, trong lòng cũng không biết chính xác điểm mấu chốt của Tần Nghi rốt cục nằm ở đâu.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Kỷ Nhiên Tân có hơi bực bội, cậu đưa tay lên gảy gảy mái tóc bị gió thổi loạn.

Cái loại cảm xúc bực bội này vẫn cứ kéo dài đến tận buổi tối, Kỷ Nhiên Tân tắm xong, không mặc quần áo trực tiếp đứng trước gương, cậu giơ tay ra lau lau hơi nước trên mặt gương, rồi nhìn chính mình ở trong đó.

Cậu cứ im lặng đứng nhìn như vậy, một lúc lâu sau mới xoay người cầm quần áo mặc vào.

Lúc từ phòng vệ sinh đi ra, Kỷ Nhiên Tân nhìn thấy Tần Nghi vẫn còn đang đọc sách ở trong phòng.

Tần Nghi ngồi bên bàn học, trước mặt đang bày ra một quyển sách chuyên ngành, hơi cúi đầu tầm mắt rơi trên trang sách.

Kỷ Nhiên Tân bước vào, lại nhìn thấy quyển sách 《 Bạch Dạ Hành 》trên giá sách của Tần Nghi, cậu bèn nhớ tới bức ảnh được kẹp trong quyển sách đó.



Tần Nghi nghe thấy tiếng bước chân cũng không hề ngẩng đầu lên.

Kỷ Nhiên Tân đi thẳng đến bên cạnh bàn học, nhìn thấy trên bàn có một bao thuốc lá đã mở và cả bật lửa nữa, ngăn kéo bên dưới hơi mở, lộ ra cái gạt tàn Tần Nghi giấu ở trong đó.

Tần Nghi rất hiếm khi hút thuốc lá, bình thường hút thuốc đều là những lúc tâm trạng hắn đang bực bội.

Kỷ Nhiên Tân không biết Tần Nghi lúc này rốt cục vì sao mà bực bội, dù sao thì từ trên mặt hắn cũng không nhìn ra được cái gì, lý do đơn giản nhất có thể nghĩ đến chính là buổi tụ họp bạn học tối mai.

Ngón tay Tần Nghi lật một trang sách.

Kỷ Nhiên Tân vươn tay rút ra một điếu từ trong gói thuốc lá, vừa dùng bật lửa châm thuốc, vừa xoay người lại ngồi lên bàn học của Tần Nghi.

Cuối cùng Tần Nghi cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, hình như muốn nói gì đó, sau đó tầm mắt lại rơi trên cặp đùi của cậu, cả người hơi sững sờ.

Kỷ Nhiên Tân tắm xong đi ra chỉ mặc quần đùi và áo phông, chiếc áo phông vừa dài vừa rộng, che hết cả cặp mông của cậu. Lúc này cậu đang ngồi trên bàn, hai cái chân dài duỗi ra từ trong quần đùi, trắng nõn đung đưa trước mặt Tần Nghi.

Thật ra cậu cũng không hút thuốc nhiều lắm, hồi nhỏ theo Cù Hạo thử qua, nhưng không nghiện nên không đụng vào nhiều.

Rõ ràng mới theo Tần Nghi về nhà nghỉ lễ quốc khánh có hai ngày, nhưng giống như đã lâu lắm rồi không còn nghĩ tới Cù Hạo nữa.

Trong đầu Kỷ Nhiên Tân ngổn ngang một đống cảm xúc hỗn độn, cậu muốn hỏi Tần Nghi xem rốt cục thì tối mai có muốn đi hay không, nhưng sau đó vẫn không thể bật ra được. Cậu nhìn Tần Nghi đang ngẩn người, bèn thả dép lê trên chân xuống, duỗi chân mình về phía giữa hai chân Tần Nghi.

Lúc vừa mới chạm vào, Tần Nghi lại đột nhiên đưa tay ra túm được chân của Kỷ Nhiên Tân.

Kỷ Nhiên Tân vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, cái chân vẫn cố giãy giụa muốn chạm vào hạ thân của Tần Nghi.

Tần Nghi nắm chặt chân cậu lại, dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn chân của Kỷ Nhiên Tân.

Kỷ Nhiên Tân không nhịn được "a" lên một tiếng, cố gắng muốn rút chân về, nhưng lần này Tần Nghi không chịu thả, tiếp tục túm lấy chân cậu gãi vào lòng bàn chân.

Kỷ Nhiên Tân giãy giụa cả người, như chú cá hấp hối nằm trên thớt, người ngửa ra sau đập phải màn hình đặt trên bàn, cậu dùng cùi chỏ chống trên mặt bàn, vừa cười lại vừa khổ sở cầu xin: "Không muốn không muốn, anh Nghi em sai rồi!"

Tần Nghi không buông cậu ra ngay, mà lẳng lặng nắm cổ chân cậu, gãi gãi lòng bàn chân cậu.



Ngực Kỷ Nhiên Tân phập phồng dữ dội, vẫn cố gắng thử rút chân về, đến tận lúc Tần Nghi buông tay ra, thì cả người cậu đã không còn chút sức nào yếu ớt nằm trên bàn học, cổ áo lệch sang một bên, viền mắt ửng hồng thở hổn hển nhìn Tần Nghi.

Tần Nghi đứng lên nhìn cậu, dường như trong mắt lóe lên ý cười: "Tôi đi tắm."

Kỷ Nhiên Tân vẫn nằm lỳ ở trên bàn học, hai cái chân dài buông xuống bên cạnh bàn, môi cậu hơi hé ra, đợi đến khi Tần Nghi rời khỏi phòng, mới chống người ngồi dậy, nhìn thuốc lá trong tay đã cháy hết hơn nửa điếu.

Hơi thở của cậu dần dần ổn định lại, đưa thuốc lá lên miệng ngậm, rồi hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu tìm gạt tàn.

Ngăn kéo ở ngay phía dưới chỗ cậu đang ngồi, bị đôi chân của cậu chặn lại, cậu co một chân đạp lên mép bàn, vươn tay từ giữa hai chân đem thuốc lá luồn vào khe hở của ngăn kéo đã kéo ra một nửa để gảy tàn thuốc vào.

Phòng vệ sinh vang lên tiếng nước.

Kỷ Nhiên Tân cong tấm lưng có chút gầy gò, ôm lấy một chân mình, ngồi trên bàn học của Tần Nghi hút hết điếu thuốc.

Sau đó cậu vẫn đạp một chân trên bàn, hơi rướn thẳng cần cổ, nghiêng đầu qua nghe ngóng âm thanh trong phòng vệ sinh.

Đợi tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại, Kỷ Nhiên Tân nhảy xuống khỏi bàn học, bắt đầu tự nói với bản thân: "Kệ đi, tối nay cứ ngủ được với ảnh trước đã." Cậu vừa nói, vừa đem cả quần đùi lẫn quần lót tụt xuống ném lên trên giường, chỉ để lại chiếc áo phông rộng che được cặp mông, bước ra bên ngoài.

Ngay khi Tần Nghi vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, Kỷ Nhiên Tân đột nhiên nhào đến ôm lấy cổ hắn gặm môi hắn, sau đó cả người Kỷ Nhiên Tân đều treo trên người hắn.

Tần Nghi còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã theo bản năng đưa tay ra đón, nơi ngón tay chạm vào chính là làn da mát mẻ, cả người sững lại.

Kỷ Nhiên Tân bám trên người Tần Nghi, cảm giác được Tần Nghi hơi lui đầu về phía sau muốn tránh ra, bèn đưa tay ôm chặt lấy mặt Tần Nghi không cho hắn né.

Tần Nghi tiếp nhận môi lưỡi tấn công mãnh liệt của Kỷ Nhiên Tân, lòng bàn tay đỡ lấy bờ mông trơn bóng mềm mại của cậu, chỉ có thể ôm cậu bước về phía trước, đặt cậu lên bàn ăn trong phòng ăn.

Kỷ Nhiên Tân ngồi xuống, ngẩng đầu cười hì hì nói với Tần Nghi: "Anh Nghi đừng sợ mà."

Tần Nghi nhìn cậu, hơi thở cũng có chút nặng nề.

Kỷ Nhiên Tân túm lấy vạt áo phông kéo lên, để lộ toàn bộ cơ thể, tiếp tục nói: "Đêm nay ai sợ sau này bị bệnh liệt dương!"

Tần Nghi liếm liếm khóe môi, lúc vừa định nói chuyện, cửa lớn ở phòng khách đột nhiên vang lên tiếng chìa khóa mở cửa.