Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga

Chương 28: Tai họa




Một ngày cuối xuân, ta bỗng được cho vời vào hầu hạ ở Điện Trường Xuân.

Lúc nghe Phạm Công công thông báo, ta phải hỏi lại mấy lần xem có nhầm lẫn ở đâu không! Không phải là từ mùa hè trước tới giờ ta không còn được vời vào đó, không còn được sủng ái nữa hay sao? Lê Hoàn cũng chính là lâu lắm rồi ta không được nhìn thấy mặt vậy. Thực ra thấy thì có thấy, nhưng chủ yếu là trong các buổi yến tiệc, thết đãi của triều đình. Cũng chỉ là có mặt cho có vậy. Vậy mà không phải là ta đã bị lãng quên rồi hay sao! Chắc là một sự nhầm lẫn nào ở đây chăng? Vừa ngồi kiệu đi vào Điện Trường Xuân vừa không khỏi băn khoăn như vậy.

Thì quả đúng là nhầm lẫn thật!

Ta vừa bước vào phòng, dưới ánh nến leo lét đã thấy Lê Hoàn đang nằm vật trên giường. Ta bước lại, ngồi ghé bên Long Sàng thì thấy nồng nặc mùi rượu. Có lẽ Lê Hoàn say rượu. Vừa thấy ta ngồi xuống bên cạnh, Lê Hoàn liền xoay người ôm chầm lấy ta, dụi đầu vào lòng ta rồi bảo:

- Phụng Càn Hoàng hậu! Trẫm nhớ nàng quá! Chúng ta đã lâu rồi không gặp. Hôm nay nàng nhất định phải trổ các ngón nghề của nàng để chiều Trẫm mới được!

Nghe đến đó ta chết lặng như tượng đá! Mà tê tái cả cõi lòng!

Nhớ Phụng Càn Hoàng hậu tại sao lại có thể gọi nhầm ta? Là do Lê Hoàn say quá mà nhầm, hay do người hậu kẻ hạ nghe không thủng mà nên nỗi ê chề thế này! Trong Cung vốn không phải rất chặt chẽ sao? Sao lại để xảy ra chuyện như thế? Sao cuộc đời cứ phải trêu người người ta như vậy? Lại cứ phải làm người ta đau lòng mới hả hay sao!

Mà Phụng Càn Hoàng hậu, nàng có món nghề gì mà Lê Hoàn mê mẩn, nên nỗi giờ đây ta phải dở khóc, dở cười thế này!

Đang nghĩ vậy thì đã lấy Lê Hoàn dụi khuôn mặt vào cổ ta, vào ngực ta nũng nịu như trẻ nhỏ:

- Nàng không nhớ Trẫm chút nào sao? Sao lại im lặng như vậy?

Giọng nói mềm nhũn cùng đôi mắt nhắm nghiền chứng tỏ Lê Hoàn đã uống rất nhiều. Ta nhất thời không biết mình nên làm gì đây? Nói rằng ta không phải là Phụng Càn Hoàng hậu rồi cáo lui về, hay cứ thế lờ đi, lấy danh nghĩa nàng ta mà hưởng ân sủng?

Đang đắn đo như vậy thì Lê Hoàn lại gào lên như một đứa trẻ giận dỗi:

- Nàng không nhớ Trẫm chút nào sao? Sao nàng lạnh lùng như vây!

Nói rồi nằm vật ra giường: Nàng làm ta đau lòng quá!

Ta không khỏi thấy lòng đau đớn, ê chề, nước mắt đã trực tuôn ra mà cố nuốt ngược trở lại, lấy giọng dịu dàng bảo:

- Có chứ! Thần thiếp nhớ Hoàng thượng! Cuối cùng cũng được gặp Người rồi!

Nói rồi cúi xuống nằm sấp trên vòm ngực của Lê Hoàn, lau vộ hai giọt nước mắt vào đó. Vòm ngực của người ta yêu! Vòm ngực của người không còn sủng ái ta nữa! Vòm ngực nửa thân quen, nửa xa lạ!

Lê Hoàn đưa tay ôm lấy ta rồi cười vang:

- Phải vậy chứ, phải vậy chứ! Hôm nay nàng nhất định phải chiều Trẫm mới được! Hahaha..

Ta vội trườn trên người Lê Hoàn, tiến lên để mặt đối mặt, rồi cúi xuống hôn.

Ẩn ức!

Tái tê!

Mùi rượu nồng khó chịu!

Đám râu ria ở cằm và ở mép Lê Hoàn làm ta rất khó chủ động hôn trong khi Lê Hoàn đáp lại một cách hờ hững.

À giờ ta mới để ý, Lê Hoàn cũng để râu. Nhưng râu dài, chứ không ngắn và chĩa ra tua tủa như râu ria Đinh Bộ Lĩnh. Khi hôn Đinh Bộ Lĩnh, râu ria chọc vào mặt rất rát..

Thấy Lê Hoàn vẫn nằm đuỗn ra và đáp lại rất hờ hững, ta dừng lại rồi bảo:

- Hoang Thượng mệt rồi hay sao? Sao không đáp lại thần thiếp?

Lê Hoàn lúc đấy mới giật mình:

- Ta không có! Ta không có!

Nói rồi dùng hai bàn tay kéo mặt ta xuống và hôn. Nụ hôn lúc đầu rời rạc, nhấm nhẳng, như dỗi, như hờn. Một hồi thì tựa như những dỗi hờn đã bị nuốt hết vào trong, chỉ còn lại những say mê, cuồng nhiệt kéo dài. Một lúc sau, ta dùng tay, tự mình cởi Hoàng bào cho Lê Hoàn. Cởi đến đâu lại hôn lên chỗ đó. Có lúc lại cắn mạnh như muốn trút bao bực dọc lên chàng. Lê Hoàn thấy thế hết sức phấn khích, không thể nằm yên. Có lúc cong người lên định kéo ghì ta xuống thì ta ngăn lại. Xong xuôi ta lại dùng bàn tay mơn trớn khắp cơ thể chàng. Đến khi chàng không thể chờ thêm được nữa, ta bèn trèo lên hông chàng như cưỡi ngựa. Rồi chúng ta hòa vào nhau trong nhịp điệu của ái tình.

Đêm ấy, Lê Hoàn nghĩ ta là Phụng Càn Hoàng hậu, còn ta như trút mọi bực dọc, tủi hơn lên chàng. Thế mà thành ra hương lửa nồng đượm không biết bao nhiêu mà kể! Khi thì ta như cắn xé, vò nát chàng; lúc thì vuốt ve mơn trớn. Khi thì chàng âu yếm từng đường gân, thớ thịt trên cơ thể ta; lúc bế bổng ta lên, khi lại đè nghiến ta xuống như muốn nghiền nát ta ra thành trăm mảnh. Lúc thì chúng ta nhẹ nhàng chậm rãi. Lúc lại ào ào như vũ bão cuồng si! Có những khi ta đã thiếp ngủ đi rồi lại tỉnh dậy cùng chàng ái ân không biết mệt! Gà gáy canh bốn, canh năm rồi, vẫn mê dại cuốn chặt lấy nhau!

Đã lâu lắm rồi từ, từ ngày bên sông Càu Chày tới giờ, chúng ta mới lại có một đêm dài như vậy. Chúng ta như thể đã tan ra..

Sáng sớm hôm sau khi ta tỉnh dậy mặt trời đã lên cao bằng con xào. Lê Hoàn đã lên Điện thiết triều buổi sáng. Không biết là đi tự lúc nào.

Còn lại ta nằm một mình trên giường không khỏi có chút giật mình. Không biết sáng nay tỉnh dậy, rượu đã tan, mặt trời đã tỏ, nhìn thấy ta thì Lê Hoàn nghĩ gì? Nghĩ tới đó, tự tưởng tượng ra khuôn mặt ngỡ ngàng của Lê Hoàn, mà cảm thấy ê chề tăng lên gấp bội. Những sầu muộn dồn về như mưa bão ở trong lòng. Bao ân ái say nồng đêm qua bỗng chốc biến thành nỗi hổ thẹn. Ta cuốn mình vào trong chăn, cố lưu giữ những hơi ấm người còn phảng phất mà không kìm nổi nước mắt. Nằm khóc một lúc, rồi tự mình gạt nước mắt, lục cục ngồi dậy mặc xiêm y, trở về Hậu cung.

Sau đếm ấy cũng chẳng thấy ai bàn tán, nhắc nhỏm gì chuyện nhầm lẫn ấy. Lê Hoàn không cho vời ta vào nữa và dường như cũng không để ý tới việc này. Nên ta cũng quên lãng đi và dần bình tâm trở lại.



Đúng khi thấy thì phát hiện ra mình có mang.

Đó là vào một buổi chiều giữa tháng Năm. Cũng vào một buổi chiều hè. Nhưng năm nay mưa bão nhiều, nên ẩm ướt và ủ dột. Những cảm giác xáo trộn, nộn nạo trong người giống hệt như khi ta phát hiện mình mang thai Toàn Nhi trước đó. Ta cũng bị nôn ói liên tục và mệt mỏi nhiều. Những cảm giác khó chịu đến cùng cực này ta chỉ trải qua một lần duy nhất trong đời khi mang thai Toàn Nhi. Và giờ là lần thứ hai. Nên chẳng cần cho vời ngự y ta cũng đã đoán biết được.

Chẳng biết trời cao có dụng ý gì mà để ta vào hầu hạ ở Điện Trường Xuân trong cái đêm chớ trêu ấy. Chẳng biết trời cao định chơi trò gì mà mấy năm liền thì không sao, vậy mà đúng cái đêm ấy thôi nhụy hoa lại đậu quả. Để ta giờ đây dở khóc, dở cười thế này!

Nhớ năm xưa hay tin ta có mang Toàn Nhi thì mọi người vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu, mà giờ đây lòng rối như tơ vò.

Vui thì cũng có vui. Bởi thời gian gần đây Toàn Nhi đã lớn khôn, suốt ngày mải mê tập võ, luyện cung ở bên thành Tràng An, thư thoảng mới về thăm ta. Có được đứa con này ta cũng đỡ phần cô quạnh.

Nhưng mặt khác cũng không khỏi lo lắng và e ngại, bởi vì nó là con của Lê Hoàn. Là con của Đương kim Hoàng thượng. Giờ đây khi ta không được sủng ái nữa thì đứa con này sẽ như thế nào? Rồi đây cuộc chiến tranh quyền đoạt vị có cuốn nó theo hay không? Ta vốn dĩ đã định lánh đời mà ăn chay niệm Phật ở giữa chốn Hậu cung này, thì nay việc ta có thai Rồng có khiến cho những người khác nhòm ngó, đề phòng ta? Ai biết được rồi đây sẽ có chuyện gì!

Ta ước sao nó sẽ là một Công chúa. Có như thế cuộc đời nó may ra mới được bình an..

- Hoàng hậu vẫn nên cho truyền Ngự y tới bắt mạch cho chính xác chứ! Thêm nữa năm nay sức khỏe người cũng đã yếu hơn nhiều rồi, không còn như năm xưa nữa, cũng nên để Ngự y kê thuốc tẩm bổ, an thai chứ!

Lan Nhi bảo ta như vậy khi ta báo cho nàng biết chuyện mình có mang.

Ta ngồi trên ghế, dưới gốc cây lựu chậm dãi bảo:

- Có chính xác hay không một, hai tháng nữa sẽ biết rõ ngay, cần gì phải cho truyền Ngự ý! Rủi thay mà không phải, người ta lại nghĩ ta vin cớ này để nũng nịu nhằm lấy lòng Hoàng Thượng. Như thế thì có gì hay! Thêm nữa lúc này ta cũng không muốn cho Hoàng Thượng biết mình có mang.

Lan Nhi sửng sốt:

- Tại sao lại thế? Làm sao có thể giấu mãi được? Với cả sao Hoàng hậu phải làm vậy chứ?

- Không phải ta định giấu mãi. Chỉ là ta chưa muốn cho Hoàng thượng biết bây giờ mà thôi.

- Vậy Hoàng hậu định khi nào thì cho biết chứ!

- Ta cũng chưa biết nữa.. Mà cũng chưa muốn nghĩ tới chuyện đó! Thôi hãy mặc kệ mọi chuyện muốn đến đâu thì đến đi!

Lan Nhi thở dài đánh thượt một cái rồi lẩm bẩm:

- Những người không yêu nhau cũng khổ. Mà những người yêu nhau cũng khổ. Rốt cuộc không hiểu ái tình là cái thứ chi chi mà phức tạp vậy cơ chứ!

Nói rồi nàng ta phe phẩy cái quạt đi loăng quăng trong vườn, mặc kệ ta ngồi đó dưới gốc cây Lựu.

Mùa hè năm nay thật là kỳ lạ! Mưa bão nhiều, rất ảo não và thê lương.

Mùa hè ở nước Việt này vốn dĩ nóng nôi như đổ lửa, lại thêm cái không khí oi nồng, ẩm ướt, hết sức khó chịu. Vậy mà năm nay, chỉ nắng trong vòng nửa tháng đầu mùa, còn sau đó chủ yếu là mưa. Khi mưa ngừng thì trời cũng hểnh nắng một, hai ngày, nhưng đó cũng không phải là cái nắng nóng thường thấy của mùa hè.

Mà mưa thì lê thê.

Có khi kéo dài chục ngày tới cả nửa tháng liên tục. Mưa thối đất thối cát. Nhiều vùng dân cư ở Đạo Ái, Hoan Châu bị ngập lụt nặng, tình cảnh hết sức thê lương. Ngồi bó gối trong nhà nhìn mưa mãi, lòng cũng không khỏi thấy não nề.

Một ngày cuối tháng Sáu, sau một đợt mưa kéo dài chừng hơn mười ngày, buổi chiều trời bỗng hửng nắng. Ta bèn rủ Lan Nhi ra vườn đi dạo.

Khi này ta đã biết chính xác mình có mang. Đã gần ba tháng rồi, nên bụng đã có thể nhìn thấy được nếu để ý kỹ. Nhưng ngoài ta và Lan Nhi vẫn không ai biết việc này. Ta đã cố tình mặc áo khoác ngoài rộng, hơn nữa thời gian gần đây ta đã bị thiên hạ lãng quên rồi, không ai còn quan tâm, để ý đến ta nữa.

Mưa kéo dài, ngồi bó gối trong nhà rất là bức bí, lại thêm luẩn quẩn với cái ý nghĩ nửa muốn dấu diếm, nửa lo sợ, sớm muộn gì cũng phải báo cho Lê Hoàn việc ta mang bầu, nếu không sẽ rất khó xử về sau, khiến cho ta rất muốn ra ngoài đi dạo.

Mặc Lan Nhi can ngăn, rằng vừa mưa xong mà nắng lên thì rất độc, ta vẫn đi ra vườn.

Mưa nhiều khiến những khóm hoa thủy tiên hồng và trắng đã nở bung tự lúc nào. Loài hoa ưa ẩm này đã tranh thủ những ngày người ta lãng quên mình mà mọc lan khắp vườn. Giờ đây thì phủ một tấm thảm hoa trắng, hồng trên nền lá xanh mướt mát. Mùi hoa tuy không sắc rõ, nhưng dìu dịu thanh tao khắp khu vườn.

Đi dạo một hồi, đang ngồi nghỉ trên ghế đá thì chúng ta nhìn thấy một vú già đang lang thang trong vườn, tay cầm một chiếc giỏ nan, lần mò tìm kiếm gì đó quanh quất giữa các bụi cây. Vú già này không phải là người trong Dương cung, nên không khỏi khiến chúng ta ngạc nhiên. Chưa kịp gọi lại hỏi thì vú già nhìn thấy chúng ta đang ngồi bên ghế đã vội vàng chạy lại trình báo:

- Thần xin khấu kiến Hoàng hậu! Thần là người bên Diệu nữ Cung, đã xin phép với thị vệ ở đây cho thần đi loanh quanh tìm các cây cỏ dại trong vườn làm vị thuốc. Mong Hoàng hậu và cô nương đây chiếu cố!

- Vì sao phải đi kiếm thuốc vậy? Thuốc cho ai?

Người vú già nghe ta hỏi, dơm dớm nước mắt bảo:

Chính là kiếm cho Diệu cô nương thưa Hoàng hậu. Vì mang song thai nên sau khi sinh xong sức khỏe rất yếu. Năm nay thời tiết thất thường nên lại càng đau ốm liên miên. Diệu cô nương giờ đây chính là chỉ còn da bọc xương thôi vậy. Hết sức là đáng thương!

- Nếu vậy đã có Ngự y lo, tại sao nhà người phải lang thang kiếm cây cỏ như vậy.



- Thần cũng là theo lời Thái y, hái thêm các cây cỏ trong vườn uống để bồi bổ thêm thôi. Hơn nữa Hoàng hậu không biết, chứ Diệu cô nương vì ốm đau không hầu hạ Hoàng thượng được nhiều, nên cũng đã giảm đi sáu, bảy phần sủng ái rồi. Bản thân lại không có chức vị gì, bổng lộc không nhiều nên cũng chịu nhiều thiệt thòi lắm.

Nói rồi vú già xin phép tiếp tục công việc. Lủi thủi kiếm cây cỏ gì đó trong vườn rồi đi mất lúc nào ta cũng không rõ.

Buổi chiều ngồi bên hiên nhà uống trà chờ cơm, nhớ lại cuộc gặp gỡ với vú già lúc chiều, nghĩ đến nàng Diệu, người con gái ta chưa từng gặp mặt, cũng cảm thấy có chút xót thương. Được yêu chiều sủng ái là thế, mà đến khi không còn giá trị nữa thì cũng đều là bị ra rìa hay sao? Nếu quả vậy thì thật quá buồn! Thân phận người con gái dù có xinh đẹp đến mấy cũng chỉ như một đóa phù dung, sớm nở tối tàn vậy!

Nghĩ thế rồi ta bảo Lan Nhi:

- Thúc thúc ta ở Ái châu vừa gửi ra cho một số sản vật địa phương, trong đó ta nhớ có ít hạt sen đầu mùa đã phơi khô, ta đã bảo bọn người hầu cất kỹ dùng dần. Nay em hãy lấy năm lạng mang sang tặng cho Diệu cô nương. Bảo người nhà ninh cháo cho nàng ăn thêm. Hạt sen giúp ngủ ngon lại có tác dụng bồi bổ cơ thể. Người ốm yếu ăn vào đều rất tốt. Nói ta gửi lời hỏi thăm và chúc nàng mau khỏe!

Lan Nhi đi xuống bếp một hồi thì xách lên một cái túi lụa màu đỏ đựng năm lạng hạt sen trong đó. Nàng đang định sai hầu nhỏ mang sang thì ta gạt đi, bảo:

- Thôi em hãy đi đi rồi hỏi thăm cho gãy gọn. Chứ bọn hầu nhỏ nó chỉ ào sang, rồi ăn nói lúng búng không ra ngọn ra ngành thì mất mặt.

Nàng xin vâng, liền mang đi.

Tất cả tai họa đều từ đấy mà ra. Dấu chếm hết cho cuộc đời ẩn dật êm đềm của ta, Lan Nhi cũng từ đó mà ra. Cũng chỉ tại ta nhẹ dạ, tin người. Cũng chỉ tại cái lòng thương xót người khác không biết suy xét của mình nữa!

Nhưng tất cả đã muộn rồi.

Tảng sáng ngày hôm sau, cả Hậu cung nhốn nháo vì nghe tin dữ: Nàng Diệu đã qua đời từ lúc nửa đêm. Lê Hoàn quá đau đớn vì cái chết của nàng đang điên cuồng bắt Đô hộ Phủ sĩ điều tra nguyên nhân, lại khóc lóc bên xác nàng không thiết ăn uống gì, không thèm cả thiết triều, bỏ mặc việc quốc gia đại sự.

Chao ơi nghe mà xót thương cho nàng! Sao kiếp hồng nhan chỉ ngắn ngủi có chừng ấy? Vừa được sủng ái đấy thôi, vừa hôm nào còn trốn dưới tàng hoa sen mà khúc khích vui vẻ bên cạnh Hoàng Đế, mà nay đã tan thành mây khói rồi. Hai đứa con nhỏ vừa sinh được tám, chín tháng, giờ thì thành bồ côi, bồ cút rồi. Vẫn biết là được Lê Hoàn yêu chiều, sẽ có trăm kẻ hầu người hạ. Nhưng không có mẹ ở trên đời vẫn thiệt thòi lắm thay!

Lúc đó ta chỉ ngồi ngẩn ngơ thương xót cho nàng, mà không nghĩ gì tới mình cả. Ta thật khờ khạo làm sao!

Nửa buổi sáng thì tin từ Diệu nữ cung lan ra rằng nàng Diệu chính là bị đầu độc!

Nghe mấy từ "đầu độc" ta không khỏi lạnh hết cả sống lưng. Nỗi kinh hoàng năm xưa chứng kiến cái chết của họ Đinh bỗng dưng trỗi dậy, trở về làm ta kinh hãi. Lại thêm một dự cảm bất an lờ mờ ở trong lòng, khiến ta như bị lửa đốt, không thể ngồi yên.

Ba ngày sau, tối, lúc ta đang chuẩn bị đi ngủ thì tai họa ập xuống. Ập xuống đầu ta!

Dù đã có dự cảm lờ mờ một điều gì đó không lành đang chờ mình, mà đến lúc nó xảy ra vẫn không khỏi ngỡ ngàng.

Lúc đó trời mưa rất to. Mưa như trút nước từ trên trời xuống. Chúng ta vừa tắm xong, Lan Nhi đang cho ta thay quần áo ngủ để chuẩn bị lên giường thì người ở Đô hộ Phủ sĩ ập vào.

Ta còn đang ngơ ngác thì ngài Phó sĩ sư, sau khi thi lễ liền đọc một Thông báo rằng, Diệu cô nương chính là bị hạ độc chết. Nguyên nhân được xác định là có thạch tín trong canh sen hầm mà Diệu cô nương ăn. Bởi vậy tất cả người liên quan gồm đầu bếp, thị nữ thân cận, kẻ hầu, người hạ đều đã bị giam cầm. Ta chính là người đã ban cho Diệu cô nương hạt sen, nên cũng sẽ bị giam lỏng ở Lãnh cung chờ điều tra.

Tất cả diễn biến sau đó ta không còn nhớ gì nữa. Chỉ biết rằng tối hôm đó chúng ta đã phải đội mưa sang ngủ ở Lãnh cung, dưới sự canh phòng cẩn mật của cấm vệ quân Triều đình.

Lãnh cung thực chất là dãy nhà kho cũ, được cải tạo lại, trang bị một số đồ dùng cần thiết, chuyên dùng để giam giữ các Hoàng hậu, Phi tần, hầu gái mắc lỗi.

Phòng ta và Lan Nhi ở là dãy phòng dành riêng cho các Hoàng hậu nên cũng được chuẩn bị khá tươm tất. Nhưng dù thế nào cũng không tránh khỏi hôi hám và tối tăm do rất lâu không có người ở. Nhiều nơi mạng nhện còn chăng đầy, trông không khác gì ngôi nhà ma. May mà có cấm vệ quân vẫn canh phòng cẩn mật ở xung quanh, ta nghe bước chân đi qua đi lại và tiếng kiếm đao của họ cọ sát lanh canh vào nhau nên cũng bớt sợ phần nào.

Thì ra là như vậy! Tất cả những chuyện này, từ lâu lắm rồi, như tấm mạng của một con nhện độc khổng lồ đã được đan dệt khéo léo xung quanh ta. Đến khi ta tỉnh ra, thì ta đã như một con bướm nằm chính giữa mạng nhện rồi. Tơ nhện bám tứ phía xung quanh khiến ta không thể nhúc nhích, cử động được, chứ đừng nói là vẫy vùng, quẫy đạp. Ta cứ nằm yên mà chờ chết thôi! "Dương Hoàng hậu vốn là tình xưa nghĩa cũ của Hoàng thượng mà được mang về cung và phong Hậu. Do lớn tuổi, nhan sắc ngày một tàn phai, nhất là khi có Diệu cô nương thì Dương hậu càng bị ghẻ lạnh. Ghen tức với Diệu cô nương, Dương Hoàng hậu từ lâu đã tìm cách hãm hại nàng. Đến khi Diệu cô nương sinh hai Hoàng tử, Dương hậu càng như hóa điên. Thấy Diệu cô nương đau ốm, thì Dương hậu bèn cho người mang quà sang ban cho Diệu cô nương. Không ngờ trong đó có độc. Thế là nàng Diệu nữ qua đời.

Nhưng Dương Hoàng hậu cũng tàn đời rồi!"

Nghĩ đến đó ta cứ ngồi bên chiếc bàn sơn đen xì cười ha ha một mình. Lan Nhi đang loay hoay dọn dẹp, phủi mạng nhện và bụi quanh giường để chuẩn bị cho ta đi ngủ chạy vội lại, hoảng hốt:

- Hoàng hậu, người làm sao vậy! Mau bình tĩnh lại đi! Hoàng hậu đâu có gì phải lo sợ chứ! Nhất định chúng ta sẽ được minh oan thôi! Sáng mai, hoặc cùng lắm là đôi, ba ngày nữa, Đô hộ Phủ sĩ tìm ra thủ phạm, Hoàng hậu lại được hồi Cung thôi!

Nói rồi vẫn thấy ta ngồi đó cười, nàng tưởng ta hóa điên rồi, bèn chạy lại rờ vào trán ta. Ta gạt tay nàng ra bảo:

- Ta vẫn hoàn toàn khỏe mạnh và tỉnh táo, em không cần phải lo! Hãy dọn giường nhanh lên, ta mệt lắm rồi. Ta muốn đi ngủ!

Cái nàng ngốc nghếch này! Đã đẩy ta vào tận đây được mà lại để ta trở về Dương cung hay sao? Cuộc đời ta sau này, nếu không chết là may, còn không phải sống chờ chết ở trốn này không chừng. Chứ lại có thể trở về Dương cung mà sống cuộc đời thanh nhàn nữa hay sao!

Ta, từ khi bước chân về đất Hoa Lư này, cả khi làm vợ lẽ họ Đinh cho tới khi được phong làm Hoàng hậu của Lê Hoàn, ta luôn tâm niệm không tranh giành, nguyện sống một cuộc đời bình lặng. Thế mà sao vẫn không tránh khỏi tai ương thế này! Vẫn biết rằng mượn tay ta để tiêu diệt Diệu cô nương là kẻ nào đó đã cùng một lúc nhổ được hai cái gai trong mắt. Nhưng vì sao lại là ta? Diệu cô nương thì rõ rồi, sự yêu chiều của Lê Hoàn dành cho mẹ con nàng làm người ta khó chịu, và sự yêu chiều đó cuối cùng đã dẫn đến cái chết của chính nàng. Bị kịch cuộc đời nàng thực ra không quá bất ngờ. Nhưng còn ta, một bà Hoàng hậu đã bị thất sủng, vốn không giao du với ai, đến nay ngay cả việc ta có mang cũng vẫn chỉ là ta và Lan Nhi biết. Vậy thì kẻ đó, kẻ chủ mưu đã đứng sau tất cả mọi việc, đã nhìn thấy nguy cơ gì ở ta, tại sao phải gắp lửa bỏ tay người?

Mà ai? Ai đã làm việc này? Đó mới thực sự là vấn đề! Ta vốn biết mình đã bị thất sủng, thêm nữa bản thân không thể so sánh với sắc đẹp và tuổi trẻ của các nàng, ngay từ khi trở lại Hoa Lư này đã hết sức thu mình, ít giao du bên ngoài. Chỉ những bữa yến tiệc chiêu đãi của Triều đình không thể vắng mặt ta mới xuất hiện, còn lại những dịp thông thường cáo được, ta đều kiếm cớ ở nhà. Việc giáp mặt các nàng rất ít, đếm trên đầu ngón tay được. Vậy mà vẫn có thể đắc tội với các nàng được hay sao?

Ai? Thuận Thánh Hoàng hậu là cháu của Hồng Hiến Thái sư, nay con trai nàng lại đã được phong làm Thái tử. Vị trí của nàng ở Hoa Lư còn ai có thể làm lung lay được hay sao? Không phải nàng chính là giờ đây, chỉ dưới có Đương kim Hoàng Đế mà trên cả vạn người hay sao?

Phụng Càn Hoàng hậu cũng đã sinh được Hoàng tử rồi. Tuy Thái tử thì chỉ có một, nhưng nàng rất được Lê Hoàn yêu chiều, lại có bệ đỡ vững chắc là Thái Úy Phạm Cự Lượng, thì giàu sang phú quý, ở Hoa Lư này ai còn có thể vượt được nàng?

Trịnh Quốc và Phạm Hoàng hậu, vốn dĩ thân phận cũng không có gì đáng chú ý. Các nàng cũng khá ẩn mình, ít giao du như ta vậy? Phải chăng sự khép kín của các nàng chính là để che đậy nhưng âm mưu, chờ thời cơ lật ngược thế cờ? Giả cứ cho là như thế, thì giờ sao đây? Diệu cô nương chết rồi, ta thì cũng đã coi như bỏ, vậy còn Thuận Thánh và Phụng càn Hoàng hậu, các nàng có thể loại trừ được hay không?

Rốt cuộc suy đi nghĩ lại, ta cũng không hiểu vì sao mình trở thành con tốt trên bàn cờ.