Nhị Thiếu Lạnh Lùng, Trái Tim Đã Trao Cho Người Tình

Chương 55: Cảm Thấy Ghen Ty.




Buổi tối 3 người đi ra ngoài chơi ,cụ thể là lên thị trấn chơi ,chứ ở đây chẳng có gì chơi cả...

"Anh Thịnh anh định ở đây bao lâu vậy ."

" Chắc là vài ngày.".

" Chị ấy cũng vậy sao ."

" Um, chi ay con phai di hoc nua ."

"À ."

Du Phi gật đầu, về đây mà chỉ có được vài ngày thôi sao .Cảm thấy thời gian của người lớn đúng thật là ít ỏi mà..

10 phút sau thì cũng đến nơi .

" Đến rồi đó anh ."

" Ừm ,anh thấy mà ."

Cũng không có quá lớn ,Dục Thịnh cảm thấy rất bình thường, nhưng mà ở đây rất đồng trẻ con .

"Em muốn chơi trò gì."

"Em muốn chơi trò lái xe. ."

"Được, vậy anh chơi với em ."

"Dạ „"

"Chị ơi chơi chung với em đi ."

" Thôi chị không chơi đâu ,chị đi mua nước cho 2 người."

"Dạ ."

Cẩn Vy sau đó liền quay đầu rời đi ,cô nhớ ra 1 việc là cô chưa uống thuốc thì phải, từ trưa đến giờ đã quên mất tiêu.

Cô đi đến tiệm thuốc tây gần đây để mua thuốc tránh thai .

" Của cô đây."

" Cám ơn .."

Cẩn Vy cầm chai nước suối lên rồi uống cạn ,như vậy cũng đã xong ,và cũng không muốn ràng buộc đôi bên để làm gì cả .



Sau đó thì cô đi mua nước và đồ ăn cho 2 người họ ,tự nhiên trong người nó cứ uể oải khiến cho cô lười nữa ,bản thân chẳng muốn chơi cái gì hết.

Cần Vy mua xong thì lại ghế đá ngồi xuống .

[Alo con nghe dì ơi ..)

( Dì báo cho con tin mừng này ,con trai của bà Lưu Ý đã tỉnh dậy rồi đó ,khi nào con đi chơi về thì tranh thủ ghé thăm người ta. ]

( Dạ con biết rồi dì ,như vậy thì cũng mừng cho anh ta ..)

(Ừm ...)

May mắn thật đấy ,đây chính là tin tốt ở trong ngày đây mà.

" Chị ơi làm gì mà chị cười tươi thế."

" Có sao."

"Có mà ,anh Thịnh anh có thấy không, chị ấy đang rất vui đấy ."

"Ừm ."

" Du Phi em ngồi xuống ăn bánh đi ,đừng để ý đe và chị nữa ."

" Con gái đúng là khó hiểu mà ." Du Phi bĩu môi nhìn Cẩn Vy .

" Có chuyện gì à ."

"Ừm cũng có đấy, Lưu Đức tỉnh lại rồi ."

" Là cái tên đó sao ."

"Ừm ,anh ấy lớn tuổi hơn anh đấy ,anh phải gọi bằng anh ,anh ấy đã trên 25 tuổi rồi .".

" Gọi anh ngọt xớt vậy ."

"Ừm, anh ấy lớn tuổi hơn em mà."

" Lát nữa anh đưa Du Phi về nhà đi ,em sẽ đến bệnh viện thăm anh ấy ."

" Em đi 2 mình đến đó sao ."

"Ừm ."



" Vậy không được, anh sẽ đi cùng với em ."

"Nhưng mà Du Phi thì làm sao đây, thằng bé còn nhỏ không nên tới bệnh viện đâu ."

" Anh sẽ đưa nó về nhà an toàn, em bây giờ đợi anh ."

Có cần phải làm mọi chuyện cho nó cồng kềnh như vậy không chứ .

" Anh đưa em đi đâu thế, em đang ăn mà."

" Anh cho em hết đấy ,chúng ta lên xe rồi ăn luôn ."

" Anh Thịnh à, em mới đến thôi đấy ."

Và kết quả là Du Phi bị Dục Thịnh kéo lên xe ,anh gọi taxi đưa cả 2 về nhà, cũng may là nhà ở gần đây cho nên đi rất nhanh .

"Em đem về nhà ăn đi ,anh có chuyện gấp rồi ."

"Vâng, tạm biệt anh ."

" Ừm."

Khi anh đến công viên thì thấy Cẩn Vy vẫn đang ngồi chờ anh .

" Đi thôi ."

" Nhanh thật đấy ."

"Ừm."

Ngồi trên taxi Cẩn Vy cứ nhìn ra bên ngoài, trời bây giờ đã tối hơn lúc nãy rồi.

" Đến nơi rồi ."

" Vâng ."

Dục Thịnh trả tiền xe rồi đi xuống xe.

"Em đi đâu vậy ."

"Em đi mua ít trái cây và sữa ,anh đứng ở đây đi ."

"Ừm ."

Có cần phải quà cáp như thế không chứ ,dù sao mới tỉnh dậy cũng đâu có ăn uống được gì đâu ,là người từ cõi chết trở về mà ,chứ đâu có khoẻ mạnh như anh đâu mà vừa tỉnh dậy là có thể ăn liền được chứ .Tự nhiên lúc này cảm thấy bản thân có chút ganh tị với cái tên Lưu Đức đó quá đi ,mà từ khi nào bản thân của anh nó lại hẹp hòi như thế chứ ,chả nghĩ lại đi ganh tị với cái tên mà bản thân mình cũng biết mặt.