Mùng hai Tết tuyết rơi dày, cả hai đều bận ở nhà ứng phó khách khứa tới chúc Tết nên cũng chẳng liên hệ mấy. Đến tận lúc ăn cơm tối xong Giản Trầm Tinh mới gọi tới: “Em yêu à, mai bọn anh họp lớp, em muốn đi với anh không?”
Quý Hạ hơi do dự: “Họp lớp… Dẫn người nhà theo có ổn không?”
“Không sao đâu,” Anh cười, “Em không chỉ là người nhà mà còn là bạn cùng trường của bọn anh mà.”
Quý Hạ bị anh thuyết phục.
Lớp anh họp vào giữa trưa, buổi sáng cha mẹ Quý đã ra ngoài nên lúc Giản Trầm Tinh tới đón Quý Hạ nhà chỉ còn mình cô. Biết thế mặt anh dịu đi hẳn, tỏ vẻ không bị áp lực nữa. Cô đã chờ anh từ lâu, ôm tay anh xuống dưới nhà.
Hai người tới không sớm cũng không muộn, phòng chỉ rải rác vài người, mọi người thấy họ đi vào bèn sôi nổi đứng dậy chào: “Dẫn người nhà theo tí tự đi uống rượu phạt đi nhé.”
“Hồi xưa mấy người có quy định này đâu.” Giản Trầm Tinh bật cười, anh kéo Quý Hạ lại giới thiệu với họ, “Đây là Quý Hạ, đàn em bên khoa văn của chúng ta, kém mình một lớp đấy.”
Quý Hạ nghe lời chào họ: “Chào đàn anh, chào đàn chị.”
“Chào đàn em. Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi, chớ lo thiếu chỗ ngồi nhé.”
Về sau lục tục cũng tới thêm vài người nữa, Quý Hạ đếm sơ qua, tổng cộng chỉ có ba mươi người. Nói thực ra cơ hồ Quý Hạ ngồi ăn cơm với toàn người lạ, may mà Giản Trầm Tinh không chỉ chú ý nói chuyện với mỗi bạn bè, chứ không cô sẽ xấu hổ lắm.
Là người duy nhất dẫn người nhà theo, Giản Trầm Tinh bị các bạn cùng lớp trêu ghẹo và “mời rượu” suốt. Vốn anh định lấy cớ lái xe, ai ngờ Quý Hạ bất cẩn nói lỡ mình cũng lái xe được, thế nên các bạn càng mời ác hơn, có thể nói là ai ai cũng đồng tâm hiệp lực mà trao anh danh hiệu “người chiến thắng” của lần họp lớp này.
Sau khi tan cuộc họ cùng nhau xuống lầu, thực tế không hề xảy ra chuyện tranh nhau trả tiền, một quý cô —— hình như là lớp phó học tập —— đã thanh toán. Giản Trầm Tinh vốn dĩ đã uống rượu đến say mèm bị khí lạnh phả vào mặt lập tức tỉnh táo lại, sau khi tạm biệt các bạn anh hắn ôm lấy Quý Hạ hỏi: “Nơi này cách trường Thất Trung không xa, em muốn tới đó không?”
Sau khi tốt nghiệp cấp ba số lần Quý Hạ quay về trường cũ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cũng không phải vì lý do gì khác, chỉ là Thất Trung thuộc dạng trường nội trú, việc ra vào cổng trường bị quản lý rất nghiêm khắc. Bởi vậy cô chẳng hy vọng gì nhiều, nhưng nghĩ tới đó một chuyến để anh hóng mát tỉnh rượu chút ít thì cũng gật đầu.
Tuy rằng đã vào kỳ nghỉ đông nhưng vẫn có bảo vệ trong trường. Giản Trầm Tinh lại gõ gõ cửa, ông bảo vệ kéo cánh cửa thủy tinh ra, giọng điệu không được thoải mái lắm: “Gì đấy?”
“Ông ạ, bọn cháu là học sinh cũ của trường Thất Trung, muốn vào thăm trường cũ ạ.” Giản Trầm Tinh cười giải thích nói, Quý Hạ đứng cạnh gật đầu liên tục.
Ông bảo vệ nghi ngờ nhìn họ, giọng đã dịu đi nhiều: “Học sinh Thất Trung mà không biết quy định nghỉ đông của trường à?”
“Biết ạ,” Quý Hạ đáp, “Bọn cháu tới thử vận may thôi, ông châm chước cho bọn cháu được không ạ?”
“Không được.” Bảo vệ là người rất nguyên tắc, “Trường học quy định không ai được vào trường. Hơn nữa trời này chỉ toàn gió là gió, có gì đâu mà thăm?”
Hai người thấy ông có vẻ kiên quyết cũng đành từ bỏ, sau khi cảm ơn xong lại quay về chỗ đỗ xe. Cha mẹ hai bên đều không ở nhà, giờ muốn sang đâu cũng khó, chỉ sợ đang giữa chừng cha mẹ đối phương đột nhiên về nhà, thế thì xấu hổ lắm.
Cuối cùng Giản Trầm Tinh vẫn là người quyết định trước: “Tới nhà em trước đi, anh nghỉ nhờ một lát, đợi tỉnh rượu rồi về vậy.”
Vì thế hai người lại quay về nhà Quý Hạ.
Giản Trầm Tinh vẫn còn tạm coi là tỉnh táo, nhưng đầu óc đã hơi choáng váng, ánh mắt hơi lơ ngơ và luôn miệng kêu khát.
Quý Hạ để anh nằm yên trên giường mình rồi quay về phòng khách đun nước. Nước mới sôi không lạnh ngay được, cô lại cầm ly nước ra ban công đổ qua đổ lại một lúc rồi tự uống thử, thấy nước đã vừa mới bưng vào phòng ngủ.
Giản Trầm Tinh vẫn đang nằm trên giường, anh mở to mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà, trông hơi ngốc ngốc khiến Quý Hạ phải phì cười.
Cô tới bên mép giường đưa cốc nước cho anh: “Nào, uống nước thôi.”
Giản Trầm Tinh ngồi dậy cầm ly nước, lẩm bẩm “Sao cứ cảm giác như anh đang nằm viện vậy” mới uống sạch cốc nước. Anh đặt cái ly lên tủ cạnh đầu giường, cầm chặt lấy cổ tay Quý Hạ kéo cô ngồi lên giường, rồi nghiêng mình hôn cô.
“Anh muốn ngủ một lát không?” Quý Hạ nhẹ nhàng vỗ về gương mặt hơi ửng hồng của anh, nói nhỏ.
“Ừm, anh hơi đau đầu.” Anh nói thật.
“Vậy anh ngủ đi, một tiếng nữa em tới gọi anh nhé?”
Giản Trầm Tinh gật gật đầu rồi lại nằm lên giường. Quý Hạ rót chén nước đặt trên tủ cạnh giường rồi quay về phòng khách xem TV.
Tuy đã ngủ một tiếng nhưng Quý Hạ thấy anh vẫn có vẻ choáng, không yên lòng để anh lái xe bèn quyết định lái xe đưa anh về. Có lẽ vì rượu mà Giản Trầm Tinh hơi chậm chạp, Quý Hạ thay quần áo xong xuôi, ngồi ngoài phòng khách đợi một lát mới thấy anh ra khỏi phòng ngủ. Cũng muộn rồi nên hai người không trì hoãn thêm nữa mà đi luôn.
Hai nhà cách nhau không xa lắm, đi xe chỉ mất tầm nửa tiếng. Quý Hạ lên lầu cùng anh, xác nhận anh đã về đúng nhà mình rồi mới yên tâm bắt xe quay về. Cô lăn đi lộn lại hồi lâu như thế nhưng ba mẹ vẫn chưa về nhà.
Sau khi hỏi ý kiến mẫu hậu, cô bèn đi rửa tay rồi vo gạo nấu cháo, sau đó mới về phòng ngủ thay đồ. Lúc thay đồ xong đứng dậy, đột nhiên cô lại thấy một lá thư trên bàn, ngoài phong bì ghi tên cô.
Quý Hạ tò mò mở thư, lấy lá thư trong phong bì ra ——
Thân gửi bạn Quý Hạ.Chào bạn, mình là Giản Trầm Tinh lớp 12A5. Mình thích bạn, hy vọng bạn có thể xem xét làm người yêu mình.Xin bạn cứ yên tâm, tụi mình yêu sớm sẽ không ảnh hưởng tới chuyện học tập đâu. Nếu bạn đồng ý, ngày mai hãy mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng nhé.Chờ lời hồi đáp từ bạn,Giản Trầm Tinh.Quý Hạ cầm lá thư bật cười thành tiếng, cô lẩm bẩm: “Viết thư tình thế này mà theo đuổi được người khác chỉ có kỳ tích thôi.”
Cô cất lá thư vào trong phong bì, cẩn thận kẹp vào sách rồi lục tủ quần áo xem có chiếc áo sơ mi trắng nào không. Quý Hạ tự chụp mình, gửi tin nhắn cho anh: “Đàn anh, anh thấy mai em mặc áo này có được không?”
Giản Trầm Tinh lập tức trả lời: “Đẹp lắm bạn gái à.”
Đôi người yêu “gà bông” mới ra lò bất giác cùng bật cười trước màn hình điện thoại.