Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 45




Sáng cơm nước xong mẹ Quý bèn kéo Quý Hạ lại góp ý xem bà nên mặc bộ nào. Cha Quý vừa chê bà chuyện bé xé ra to, quay đi quay lại đã đi mặc áo sơ mi và khoác cả áo lông.

Trước khi Giản Trầm Tinh xuất phát anh gọi điện thoại tới, cha mẹ Quý còn ngồi nghiêm chỉnh hơn khiến Quý Hạ buồn cười mà phải cố nhịn. Một lúc sau cô lại nhận được tin nhắn của Giản Trầm Tinh, nói anh đã tới dưới nhà rồi. Cô nhân lúc cha mẹ không chú ý bèn chuồn êm xuống dưới nhà.

Giản Trầm Tinh dọn đồ trong cốp xe ra. Quý Hạ tới giúp anh một tay: “Sao anh lại mặc thế này?”

Hôm nay anh ăn mặc rất trẻ trung, giày thể thao trắng, quần jeans lam nhạt, áo lông màu xám trắng cộng thêm một chiếc áo khoác ngắn màu xám nhạt, bảo anh là học sinh người ta cũng tin.

“Mẹ anh bảo mặc thế này đấy.” Anh cười nhạt rồi hôn lên gương mặt cô, “Liệu có hơi ấu trĩ không nhỉ?”

“Sao thế được.” Quý Hạ đóng cốp xe lại, ra hiệu anh theo sau mình, “Rất ấu trĩ mới đúng.”

Cả hai tay Giản Trầm Tinh đã cầm đầy đồ nên không thể “trả thù” cô được, bèn nói: “Em chờ đấy.”

Lúc tới cửa anh lại hơi căng thẳng, cứ hỏi cô liên túc: “Tóc anh có rối không?”

“Quần áo có nhăn không?” “Mặt anh có dính bẩn không?”

Quý Hạ cũng không đáp anh cho có lệ, cô nghiêm túc nhìn Giản Trầm Tinh từ đầu đến chân mới nhếch môi giơ ngón cái với anh.

Mẹ Quý là người mở cửa, bà thấy hai người họ bèn hô “Ôi trời”, rồi nhanh chóng chừa chỗ cho cả hai bước vào: “Mau vào nhà đi.”

Quý Hạ kéo anh vào nhà, cô cười giới thiệu: “Mẹ ơi, đây là Giản Trầm Tinh ạ.”

Giản Trầm Tinh cũng cười, anh khom người chào: “Cháu chào cô.”

“Chào cháu chào cháu,” Mẹ Quý cười tủm tỉm, “Người thật còn đẹp hơn trên ảnh nữa.”

Cha Quý nghe thấy tiếng cũng ra ngoài, ông mừng rỡ nhìn họ: “Đến rồi à?” Không cần Quý Hạ giới thiệu, Giản Trầm Tinh đã cúi mình chào tiếp: “Cháu chào chú ạ.”

“Chào cháu chào cháu. Đừng đứng nữa, vào nhà ngồi đi.”

“Phải đấy, Tiểu Giản mau vào ngồi đi.” Mẹ Quý nhận lấy đống đồ họ đang cầm, “Sao lại mua nhiều thế này? Cứ có lòng là được rồi.”

Giản Trầm Tinh chỉ cười mà không nói gì, sau khi để đồ xong bèn theo Quý Hạ tới chỗ huyền quan lấy dép lê.

Cha mẹ Quý có ấn tượng rất tốt về anh, lúc nói chuyện không hề vương mùi thuốc súng, coi như là cả khách cả chủ đều vui. Anh tới khá muộn, bởi vậy họ chỉ trò chuyện được một lát mẹ Quý đã đi chuẩn bị bữa trưa. Bà khác với Quý Hạ, lúc nấu cơm nhất định phải có người giúp, thế là bà gọi cha Quý vào phòng bếp để đôi uyên ương ngồi lại trong phòng khách.

Họ vừa đi Giản Trầm Tinh đã thở phào nhẹ nhõm, vai anh còn rũ hẳn xuống: “Anh cư xử vẫn được đấy chứ?”

“Được lắm. Căn bản là anh có căng thẳng gì đâu.” Quý Hạ nắm lấy tay anh mới phát hiện tay anh đã mướt mồ hôi. Cô ngừng một lát, ngửa đầu hỏi: “Có muốn tham quan phòng ngủ của em không?”

“Cầu mà không được.” Anh mỉm cười gật đầu.

Phòng ngủ của cô nhìn qua thì tưởng sạch sẽ đấy, nhưng nếu xem kỹ sẽ thấy rất nhiều thứ đặt bừa cạnh nhau, may mà trông khôn lôi thôi lắm. Giản Trầm Tinh hứng khởi ngó giá sách của cô, hỏi: “Em có nhật ký không?” “Nhật ký gì cơ?” Cô thấy hơi kỳ lạ, vì vẻ mặt anh rõ là có thâm ý gì đó. “Ừm…” Anh khoanh tay lại rồi búng ngón tay, “Anh nghe nói nhiều nữ sinh sẽ viết chuyện yêu thầm của mình vào trong nhật ký…”

“Ai yêu thầm anh chứ!” Quý Hạ trừng Giản Trầm Tinh, thấy anh cười với vẻ “em giấu đầu lòi đuôi rồi nhé” mới bối rối ngoảnh đầu đi, “Em bận học lắm, làm gì có thời gian viết nhật ký chứ.”

“Thôi được rồi.” Anh tiếc nuối nhìn ra chỗ khác, quay ra ngồi bên mép giường và dang tay ra với cô, “Bé ngoan à, lại đây.”

Quý Hạ ngồi lên đùi Giản Trầm Tinh, chủ động ôm và dâng anh một nụ hôn.

Hai người lẳng lặng trao nhau một nụ hôn dài dịu dàng.

Quý Hạ cụng trán mình vào trán anh, thì thào: “Hôm nay anh thế này giống hồi cấp ba thật đấy.”

“Chỉ giống quần áo thôi mà.” Giản Trầm Tinh dịu dàng đáp, anh hỏi ngược lại cô, “Em yêu này, em thích ai hơn? Giản Trầm Tinh của hiện tại hay Giản Trầm Tinh thời cấp ba?”

“Anh ấu trĩ thế hả?” Quý Hạ véo tai anh.

“Anh muốn biết.” Tuy anh mỉm cười nhưng đôi mắt rõ nghiêm túc.

“Nếu bắt buộc phải chọn thì,” Quý Hạ ngồi thẳng lưng, đôi mắt cô lấp lánh nụ cười, cô nhìn anh chăm chú, “Em nghĩ, em của thời cấp ba sẽ thích anh của thời cấp ba, còn em của hiện tại hiển nhiên thích anh của bây giờ rồi.” “Nói hay lắm.” Giản Trầm Tinh nhếch miệng, lại bắt đầu chiếm lấy đôi môi cô.

Vì nay là ngày giao thừa nên anh cũng không ở lại lâu, sau khi ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát đã quay về nhà. Dẫu thế trước khi đi anh còn giúp nhà cô dán câu đối.

Cha mẹ Quý rất vừa lòng về anh, từ ngôn từ cử chỉ đã biết anh được dạy dỗ chu đáo, thế nhưng ——

“Con gái này, ba thấy hai đứa chưa định kết hôn ngay à? Ba thì không lo, các con cứ hưởng thụ tình yêu trước đi đã.” Sau khi Giản Trầm Tinh đi họ đóng cửa nói chuyện, do không cần phải trốn tránh ai nữa nên cha Quý nói thẳng cho cô biết thái độ của ông và mẹ Quý.

Từ trước đến nay cha mẹ Quý giáo dục cô theo kiểu rất cởi mở, mỗi lần phải quyết định họ đều thương lượng trước với Quý Hạ, rất hiếm khi ép cô phải làm thế này thế nọ, nên từ nhỏ Quý Hạ đã học được cách xem xét ý kiến của cha mẹ, và lần này cũng thế. Huống chi cô và Giản Trầm Tinh thực ra cũng chưa từng thảo luận về chuyện kết hôn.

“Con biết rồi ạ.” Cô gật đầu với cha mẹ, giả vờ dỗi, “Bọn con chẳng vội vàng như mọi người nghĩ đâu nhé.”

Cha Quý bóp mũi cô, cười nói: “Đứa nào vội vàng đứa đấy biết chứ.”