Có đôi khi Quý Hạ sẽ hơi ảo não về thói quen thích ngủ mà không mặc đồ lót của mình.
“Có đôi khi” này thường xuất hiện vào buổi sáng, khi mà mỗi lần cô tỉnh dậy ban sáng lại bị thứ dục vọng cương cứng của anh chĩa thẳng vào cô bé của mình.
Hoặc như bây giờ, sau một đêm tình nồng.
Hai người tỉnh hơi trễ so với giờ làm việc, Quý Hạ vốn tính ngủ tiếp giấc nữa nhưng không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này: cô bị anh cởi quần lót, dương v*t cắm vào mật huyệt gây sóng tạo gió.
Hai người nằm nghiêng. Ngực Giản Trầm Tinh dán sát bờ lưng mềm mại của cô, anh vòng tay qua cánh tay cô mà xoa nắn hai bầu ngực mềm mại của Quý Hạ, một chân xen giữa hai chân cô khiến Quý Hạ không khép chân lại nổi, mà gậy th*t sẫm màu thì đong đưa giữa hai chân cô.
Quý Hạ ngửa đầu, cô rên rỉ như một bé mèo: “Đừng, đừng… Đừng có ở chỗ đó…”
Giản Trầm Tinh lại càng thêm hăng, đầu lưỡi anh lưu luyến ở hõm vai cô, ẩm ướt, mập mờ. Hung khí dữ tợn của anh không chút thương hương tiếc ngọc mà chà đạp h oa huy*t đáng thương dính đầy nước mắt của cô, làm hại nơi thần bí ấy chảy ra càng nhiều chất lỏng trong suốt hơn.
“Đúng là do lâu lắm rồi không “làm”.” Hơi thở anh phả vào tai cô, “Bé ngoan lại nhiệt tình như thế, báo hại anh không dừng lại được.” “Ưm… Anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng… Ưm… Sâu quá…”
“Em xem, là thế này đấy. Bên dưới cắn anh chặt vậy mà còn cứ nói mấy lời như thế để quyến rũ anh.”
Quý Hạ không dám đáp lại anh.
Giản Trầm Tinh nâng một chân Quý Hạ lên giạng ra thêm nữa, anh lên hết tốc lực mà đâm sâu vào mật huyệt của cô. Bụng nhỏ của anh không ngừng va chạm phải đôi gò bồng đào của cô, nơi trắng nõn ấy dần dần ửng lên màu phấn hồng.
Nếu như bây giờ có người bước vào từ cửa thì có thể thấy rõ toàn bộ khung cảnh kiều diễm này —— từ vẻ mặt sung sướng đến cực độ của một đôi nam nữ, cho đến gậy th*t đang ra ra vào vào ở nơi thần bí của người con gái. Dẫu là lơ đãng nhìn qua cũng có thể thấy h oa huy*t đỏ rực dính đầy sương sớm tích cực phun ra nuốt vào gậy th*t thô dài thế nào, cũng thấy rõ được cảnh gậy th*t ấy lôi ra từng sợi từng sợi mật hoa một, chất chồng nó ngoài cửa mình mà sủi bọt.
Trận tình dục lúc sáng sớm này cũng không kéo dài quá lâu, Giản Trầm Tinh không nể nang gì mà nghiền điểm mẫn cảm của cô liên hồi, chẳng mấy chốc đã kéo cả hai lên tới chín tầng mây.
“Giản Trầm Tinh.” Quý Hạ mở miệng mới nhận ra giọng mình hơi khàn khàn, cô dỗi: “Sao đột nhiên anh lại… Nói nhiều thế chứ.”
“Anh nghe nói,” Tay anh vẫn còn lưu luyến trước ngực cô, “Lúc làm tình dirty talk có vẻ tình thú hơn. Em thấy sao?”
“Em… Em không thấy gì hết.”
“Thật hả?” Anh lại kề sát bên người cô, “Nhưng mà anh nhận thấy, mỗi lần anh nói mấy lời đó em sẽ chảy nhiều nước hơn này. Còn sẽ kẹp thật chặt, ví dụ như… như bây giờ.”
“Anh… Đừng nói nữa!” Quý Hạ lại đỏ mặt, bởi vì cô bé của cô quả thực… Anh cười đến nỗi ngực rung rung, “Không được rồi, anh phải rút ra nhanh thôi.” Anh thoáng lùi về sau, rút dương v*t ra khỏi cô bé của cô rồi xuống giường đi ném bao cao su.
Quý Hạ nhìn theo bóng anh, chăm chú trông theo bờ vai và lưng vững chãi của Giản Trầm Tinh, bờ mông rắn chắc của anh, đôi chân thon dài của anh, và cả “vật trang sức” giữa hai chân anh.
“Em muốn tắm không?” Anh nửa quỳ bên mép giường, thoải mái cho cô xem cơ thể trần truồng của mình.
“Anh tắm trước đi.” Cô lười không muốn động đậy gì cả.
Giản Trầm Tinh hôn trán cô, anh giải thích: “Nếu không phải do phòng tắm chật quá anh cũng chẳng ngại tắm chung với em đâu.” Anh nói xong bèn tới tủ quần áo lấy một bộ đồ sạch sẽ rồi vào phòng tắm.
“Chờ lát nữa em có muốn xuống dưới kia chạy bộ với anh không?” Lúc ăn sáng Giản Trầm Tinh hỏi cô.
“Không muốn, em mệt lắm.”
“Vậy sau này em chạy bộ buổi sáng với anh đi. Em cần rèn luyện thêm.” Quý Hạ nghi ngờ nhìn anh: “Anh chạy bộ buổi sáng á? Sao đó giờ em chưa từng thấy vậy?”
“Giờ anh đang đề nghị đấy thôi?” Anh cười tủm tỉm, chẳng hề tỏ ra xấu hổ vì bị lộ tẩy chút nào.
Cô vẫn lắc đầu: “Nhưng mà em không dậy nổi. Hơn nữa sáng sớm bầu không khí không tốt đâu, không bằng anh đổi thành chạy bộ ban đêm đi.” “Nhìn tụi mình đi,” Anh thở dài, “Hoàn toàn bỏ xó truyền thống tốt đẹp của trường Thất Trung rồi.” Anh đang nhắc đến truyền thống chạy bộ mỗi buổi sáng của trường Thất Trung.
“À nhắc đến cái này,” Quý Hạ nghĩ lại chuyện cũ bèn bật cười, “Hồi bọn em học lớp 12, giáo viên dạy Địa của bọn em tìm hiệu trưởng chống đồi nhiều lần lắm, thầy ấy bảo đừng để học sinh chạy bộ vào sáng sớm nữa, nhất là sáng mùa đông, vì sương mù quá nghiêm trọng không tốt cho đường hô hấp. Nên về sau bọn em bèn đổi thành chạy bộ vào giờ truy bài.”
“Gì cơ?” Anh tỏ ra rất bất mãn, “Vì sao bọn anh chạy ba năm cũng không ai chống đối hộ chứ?”
“Để anh nhớ kĩ truyền thống tốt đẹp chứ sao.” Cô cười khanh khách, suýt chút nữa thì bị sặc sữa đậu nành.
“Em uống chậm thôi.” Anh lau sữa đậu nành bắn vào cằm cô.
Quý Hạ khụ khụ hai tiếng rồi lại kể chuyện cho anh nghe: “Có lần bạn lớp A5 may lắm, bạn ấy nhặt được một tờ giấy nghỉ phép còn trống, từ đó trải qua cuộc sống thảnh thơi hạnh phúc, bọn em hâm mộ gần chết, đi đường toàn cúi đầu, sợ bất cẩn sẽ dẫm phải giấy nghỉ phép quý giá.”
Trường Thất Trung có cả một tổ giám sát việc chạy bộ buổi sáng, thông thường là các bạn lớp khác tới kiểm tra, vừa chạy còn vừa đếm sĩ số, nếu vắng không phép, hoặc quá nhiều bạn xin nghỉ sẽ trừ điểm thi đua của lớp, mà điểm thi đua lại liên quan đến việc xét tiền thưởng của giáo viên chủ nhiệm. Nên chủ nhiệm lớp nào cũng cực kì nghiêm, giấy xin nghỉ thành đồ hiếm, nói là kim bài miễn tử cũng chẳng quá lời.
“Ngốc thật.” Anh đẩy đĩa trứng rán sang phía cô, “Xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mũ đỏ là được rồi mà.”
—— Thành viên tổ giám sát đội mũ đỏ, nên được gọi như thế.
Quý Hạ trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ anh sẽ đưa ra cách giải quyết đơn giản trực tiếp như thế: “Đừng nói là anh đã từng làm thế nhé?”
“Làm gì có? Anh khác em nhé, anh thích vận động lắm đấy.” Quý Hạ lập tức lườm anh một cái.