Có tiếng nức nở ngắn ngủi trào ra khỏi cổ họng Quý Hạ.
Đôi môi Giản Trầm Tinh mải miết truy đuổi cô, cho dù cô vặn mình tránh né thế nào anh cũng không chịu dừng lại. Anh nhấm nháp hai mảnh trai thịt, lại cắn nó nhè nhẹ, rồi sau đó chờ đúng khi cô tiết ra mật ngọt bèn thăm dò mà đâm lưỡi vào sâu trong h oa huy*t căng chặt, tìm tòi, quấy phá.
Xúc cảm khác hẳn khi dùng ngón tay hay dương v*t khiến Quý Hạ đột ngột hẩy hông lên, đôi tay cô bấu chặt lấy tóc Giản Trầm Tinh, chân cô treo lơ lưng, ngón chân cuộn tròn lại, chịu đựng những khoái cảm và kích thích anh mang lại hết đợt này sang đợt khác.
Khi anh rời đi, mật huyệt lại gắng hết sức giữ anh ở lại, Giản Trầm Tinh liếm môi: “Có phải bảo bối ăn vụng đường không, hử? Sao hai cái miệng đều ngọt vậy hả?”
“Em… Em không mà.”
“Không à? Hay tại vị giác của anh có vấn đề?” Anh hơi cong môi, lại cúi đầu xuống, “Thế thì thử lại một lần vậy.”
Lưỡi anh vừa trơn vừa linh hoạt, nó xuyên xuyên xỏ xỏ khiến vách trong của cô không ngừng co rút, lại bởi nhiều thần thất bại mà khó chịu mấp máy. Bắp đùi Quý Hạ càng giang rộng thêm, nhưng cô vẫn chưa thấy đủ, cơn ngứa ngáy dưới h oa huy*t dường như đang chiếm lấy cả cơ thể cô, thiêu cô đến độ miệng khô lưỡi khô, giống như con cá phải rời nguồn nước đang thoi thóp.
Đầu lưỡi Giản Trầm Tinh lại vào sâu hơn, nó nặng nề gạt đáy nụ hoa, đổi lấy là tiếng rên rỉ tựa khóc tựa không của Quý Hạ. Anh hư hỏng cực kì, chưa nói đến chuyện cứ để đầu lưỡi chuyển vòng trong ấy, mà còn nhét thêm hai ngón tay vào thành trong đang khát vọng được lấp đầy của cô, hoặc cong ngón tay hoặc đâm đâm, hoặc bắt chước dương v*t mà ra ra vào vào.
Quý Hạ nào chịu được sự trêu đùa ấy của anh, cho dù cô có cắn chặt môi cũng không kiềm được những tiếng rên rỉ quyến rũ rơi ra từ cổ họng. Tay cô không ngừng giơ lên rồi lại hạ xuống, đập thẳng vào gối mềm, Quý Hạ lặng lẽ khẩn cầu anh bằng ánh mắt. Anh dịch đầu gối quỳ lên trên, dương v*t không rõ đã thoát khỏi sự trói buộc của chiếc quần lót từ lúc nào kề ngay bên cửa huyệt, mà hai tay anh chống bên sườn Quý Hạ, anh nhìn thẳng vào
cô: “Đúng là ngọt thật.” Mới dứt lời, chưa hề dò hỏi ý cô đã để yên bờ môi còn dính đầy mật dịch mà hôn tới.
Quý Hạ cũng không nếm được “vị ngọt” mà anh nói. Trên thực tế, cô còn hơi nghi ngờ liệu mình còn ngẫm nghĩ bình thường được không. Cơn ngứa ngáy chạy từ h oa huy*t lên trên như muốn nhấm nuốt cả xương cốt con người ta, hơn nữa rượu vang đỏ tác dụng chậm cũng khiến cô hơi mơ màng chẳng biết hôm nay là hôm nào.
“Trầm Tinh… Ngứa, em ngứa quá…”
“Ngứa chỗ nào nhỉ?” Môi anh ung dung nhấm nháp từ mũi đến môi cô, “Nơi này hử? Hay là…” Rồi lại lướt qua cằm và cổ cô, dừng lại trước hai viên anh đào đang dựng đứng của Quý Hạ, “Nơi này?”
Quý Hạ chỉ biết lắc đầu: “Không phải, không phải, không phải!” Cô bị anh giày vò đến nỗi suýt bật khóc.
“Nếu mà đều không phải thì,” Giản Trầm Tinh hạ người, ngực ép chặt bầu ngực đang phập phồng vì thở dốc của cô, anh ngậm lấy vành tai Quý Hạ, nói tiếp: “Vậy là h oa huy*t của bé ngoan ngứa, phải không?”
Quý Hạ ậm ừ mãi, cô đỏ mặt rồi “ừ” một tiếng thật nhỏ.
“Đừng vội mà, anh sẽ giúp em.” Anh nói cực kì hiên ngang lẫm liệt, nếu không tính đến giọng điệu và hành động của anh thì đúng là tấm gương tốt giúp người vui mình.
“Nhưng mà trước đó,” Giản Trầm Tinh lấy một chiếc áo mưa đặt vào tay Quý Hạ, “Bảo bối, đeo cái này vào cho anh.”
Quý Hạ ngồi dậy, phải mất vài lần cô mới xé được gói ấy ra, cô run run rẩy rẩy mà mặc “áo mưa” cho cậu bé của anh, trước kia cô cũng từng học cách đeo áo mưa trong quá trình hoạt động của câu lạc bộ nào đó, nhưng người thật và chuối tóm lại là cũng khác nhau. Quý Hạ thử vài lần vẫn không thành công, thậm chí cô còn lơ đãng chạm phải dục vọng của Giản Trầm Tinh khiến nó càng thêm hưng phấn mà nhảy lên.
Nhưng anh không giục giã mà chỉ sai cô: “Đúng vậy, lấy tay bóc nó ra… Ừm, giỏi lắm, đáng được khen.” Giản Trầm Tinh lại đẩy ngã cô một lần nữa, anh giật lấy một cái gối lót dưới eo cô, đè ngón tay vào cô bé của Quý Hạ, cười khẽ: “Hết lớp này đến lớp khác, đáng yêu thật đấy.”
Quý Hạ còn chưa kịp chú ý anh nói gì đã bị cơn va chạm mạnh bạo của anh soán hết sự tập trung. Anh thọc vào rất sâu, không màng vách trong đang đẩy ra mà cứ vậy tiến sâu vào trong, đến tận khi hai hòn ngọc dán vào bắp đùi cô.
“Nơi này của bảo bối,” Anh thoáng hẩy mông, “Chặt thật đấy.” Anh bắt đầu đưa đẩy, thong thả nhưng cũng rất sâu.
“Biết không bảo bối,” Anh nhìn cô đăm đăm, “Lần nào em cũng cắn làm anh sướng chết đi được.”
Quý Hạ lại cắn môi.
Giản Trầm Tinh giải cứu bờ môi dưới của cô bằng ngón trỏ của mình, sau đó anh bèn thăm dò vói nó vào miệng cô: “Ngoan, ngậm nó cho anh đi.” Cô ngậm cả ngón tay vào miệng, đầu lưỡi trong khoang miệng linh hoạt liếm láp từ đầu ngón tay đến từng khớp xương thật tỉ mỉ. Anh chỉ cần đâm ngón tay vào sâu thêm đôi chút cô đã nhắm mắt lắc lư đầu theo động tác của anh. Chỉ cần nghe tiếng nước ướt át ấy đã rõ bên trong kiều diễm thế nào, chưa nói đến những khi cô như cố tình rồi lại tựa vô ý mà hơi hé miệng, càng khiến anh thấy rõ ràng cảnh tượng đầu lưỡi thơm ấy quấn quýt lấy ngón tay mình ra sao.
Nhịp thở của anh bắt đầu rối loạn.
Giản Trầm Tinh vốn đang dần dần gia tốc rút ngón tay lại, anh cười khẽ: “Chết mất.” Sau đó siết lấy bờ eo cô, điên cuồng đong đưa bờ mông rắn chắc.
Cô bé của Quý Hạ vốn đang ướt át, dưới động tác của anh lại càng chảy ra nhiều mật dịch hơn, càng tiện cho anh thích làm gì thì làm. Anh thọc vào rút ra rất nhanh, nhanh đến mức vách trong của cô còn chưa kịp cảm thụ gì đã lại thét dài nghênh đón gậy th*t nóng rực tiến quân xâm phạm thêm một lần nữa.
Anh thở hổn hển, hỏi: “Còn ngứa không, hử, bảo bối?”
Cô nào thể trả lời được nữa, ngay cả những tiếng rên rỉ cũng đều bị những cú đâm của anh đâm tới tan tành ngắt quãng.
“Cô bé của em đúng là động mất hồn mà, bé ngoan à.” Anh hãy còn trêu đùa cô bằng lời nói, “Anh chỉ muốn cắm mãi bên trong không ra thôi.” “Đừng nói nữa… Ưm…” Quý Hạ nghe anh nói thì vừa ngại vừa e dè, mật ngọt càng chảy nhiều hơn.
Nhưng làm gì có chuyện Giản Trầm Tinh chịu tha cho cô, anh vừa nói mấy lời chòng ghẹo, vừa giơ tay đè sát cô bé của cô nhân lúc nó cắn lấy gậy th*t của anh thật chặt.
Một tiếng rên rỉ của Quý Hạ còn giấu sâu trong cổ họng, cô lại lên tới đỉnh một lần nữa sau những lần ngọc hành của anh không ngừng cọ vào điểm mẫn cảm và những lần anh vẽ vòng vòng xung quanh cửa hoa. Ánh mắt cô hơi dại ra, đôi tay nắm chặt ráp trải giường, cô muốn thét lên nhưng dường như lại không kêu ra tiếng, cứ thế nín thở yên tĩnh để cơn khoái cảm chiếm giữ hết thảy tâm trí.
Sau mấy giây tưởng chừng ngắn ngủi nhưng lại thật dài lâu, cuối cùng cô cũng sảng khoái rên thành tiếng. Quý Hạ thở hổn hển, cô cứ liên tục kêu lên “Giản Trầm Tinh, Giản Trầm Tinh.”
Giảm Trầm Tinh chợt dừng lại, anh cứ để mặc ngọc hành chôn sâu trong cơ thể cô mà ôm chặt lấy eo Quý Hạ bế cô lên, nửa người trên của cả hai dán sát lấy nhau, hai đôi tay cũng ghì lấy nhau thật chặt.
Anh vỗ về lưng cô như đang dỗ dành trẻ nhỏ: “Được rồi, được rồi.”
Vốn Quý Hạ còn hơi nghi ngờ vì sao anh lại nói thế, cho đến khi cô nếm được nước mắt mặn chặt của mình.
Thế mà lúc nãy cô đã… Khóc?
Lúc đầu Quý Hạ thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ. Bị “làm” đến mức bật khóc cũng chẳng phải chuyện gì đáng để kiêu ngạo cả. Quý Hạ tức mình giận cá chém thớt mà cắn vai anh, thề phải cho anh một bài học để về sau anh khỏi được voi đòi tiên.
Giản Trầm Tinh ôm lưng cô, anh không nhịn cười nổi: “Em nhạy cảm quá đấy, cưng à.”
“Anh còn dám nói nữa hả!” Cô nhả ra, để lại dấu răng nhàn nhạt bên bả vai anh —— rốt cuộc cô cũng không nỡ dùng sức.
Giản Trầm Tinh nâng mặt cô lên, anh dịu dàng liếm sạch nước mắt Quý Hạ. “Anh xin lỗi, nhé?” Anh ném gối đầu sau một bên, ôm cô ngã xuống giường, thân mật mà kề sát làn da trần trụi của Quý Hạ, Giản Trầm Tinh thỏ thẻ bên tai cô, “Đều tại anh, khiến bé ngoan sung sướng quá ha.”
Bàn tay trắng nõn của Quý Hạ đập cái chát vào lưng anh.
Giản Trầm Tinh cười tới phóng túng: “Nhưng em đáng yêu quá đó, bảo bối à.” Nói xong, anh lại chậm rãi hẩy mông đưa đẩy, nhưng lại chậm hơn lúc trước nhiều.
Anh cứ thế chậm rãi đong đưa hông, trông cực kì lười nhác, chỉ là vẫn kề sát người cô, hơi thở quấn quýt lấy nhau. Đến tận khi anh cảm giác càng ngày càng mẫn cảm mới đưa vào rút ra nhanh hơn, thêm mấy lần nữa bèn bắn vào trong mật huyệt căng chặt kia.
“Mới nãy suýt nữa anh bị em khóc mềm cả người.” Anh quay người nằm nghiêng, ôm Quý Hạ vào lòng rồi giả đò oán giận.
Quý Hạ lại há miệng cắn anh.
“Được rồi được rồi, anh không nói nữa.” Anh cúi đầu hôn cô, trong đôi mắt lập lòe nụ cười và tình yêu.