Nhất Thoáng Kinh Hồng

Chương 2: Vô gián




Tiếng vó ngựa dồn dập tiến gần tới chính điện. Kính vương một thân chiến phục, hung binh kề tay. Hùng hùng hổ hổ đạp lên cửu thập ngọc vương lộ, là con đường duy nhất dẫn vào chính điện, nơi chỉ dành cho quốc chủ Đại Mạc.

Hắn tận hưởng cảm giác được bước đi trên vương lộ, thứ chỉ dành cho nhiều đời đế vương đi.

Kính vương cong miệng, nụ cười kéo cơ hồ muốn kéo tới tận mang tai. Hắn phấn khích, thoã mãn, hắn sung sướng vung tay ra hai bên, cười lớn.

"Ha ha ha! Giang sơn tứ hải, trời đất Hoa An. Từ bây giờ tất thảy đều là của Mạc Khánh Tự ta đây!"

Phản binh của hắn ở phía sau lưng, rầm rập quỳ xuống. Tung hô, đánh trống đến đinh tai nhức óc.

Hắn cười tới khô họng, mới nhớ sang bên cạnh còn một người nữa. Người đó từ đầu tới cuối, một lời cũng không nói. Hắn đã Lạnh lẽ theo sau Kính vương từ lúc hắn chuẩn bị lên kế hoạch đoạt ngôi nay. Phải nói kế hoạch thành công mĩ mãn, một phần cũng là nhờ người này.

Người này hướng đôi mắt vẩn đục nhìn về phía đại điện. Không chút cảm xúc, hắn chậm rãi bước từng bước đến gần đại điện phía trên.

Cách hắn bước đi, cách hắn phản ứng không khác gì một con rối gỗ vô tri.

Đôi mắt vô thần, câm lặng như hến, làn da tái nhợt kia. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng hắn là người chết mới đội mồ sống dậy cơ.

Cánh tay của hắn đưa ra sau hông, chầm chạp rút ra một thanh trường đao đã rỉ sét...

[...]

Mạc Khuynh Xuyên tỉnh dậy ở một nơi kì lạ sau một giấc ngủ dài miên man. Y ngơ ngác nhìn ngó, quan sát xung quanh. Kinh ngạc tự hỏi mình đang ở nơi nào? Và vì sao lại đến được đây?

Chiếc lá đỏ bị gió thổi rơi xuống cạnh y, vô tình khiến y nhìn thấy cảnh tượng khó coi trong tâm trí.

Y thấy lưỡi đao cùn rỉ sét, thấy máu tương văng tung toé...

Thấy bản thân chết rất thảm, dưới lưỡi đao của kẻ đó.

Xác y bị phanh thây, không còn nguyên vẹn. Cảm giác chân tay bị cắt rời bỗng chốc trở nên chân thật hơn. Y giật mình đưa tay sờ cổ.

Nhớ rồi, Đòn kết liễu y chính là một nhát chém ở ngay cổ.

Nhưng mà tại sao? Lại không có gì?

Mạc Khuynh Xuyên nhảy khỏi tảng đá, chạy đến bờ sông gần đó.

Bờ hồ vắng vẻ không một bóng người, bụi cỏ lau ven hồ thì cao tới đầu gối, đang rung rinh ngã theo hướng gió nhẹ. Tịch dương tĩnh mịch, âm thầm quan sát thiếu niên đang soi mình dưới mặt hồ.

Y không chỉ kinh ngạc vì vết chém đã biến mất. Mà còn vì hình bóng của mình đang in trên mặt nước.

Trên mặt nước, dung mạo mĩ miều, thanh tú của thiếu niên trẻ dần dần hiện ra. Y mặc một thân là bạch y, tóc mai thả xuông bị gió thổi tán loạn, đôi mắt to tròn long lanh chứa cả trời sao mở to vì kinh ngạc.

Trên cơ thể vốn theo trí nhớ đã bị phanh thây của y giờ hoàn toàn lành lạch, ngược lại còn cảm thấy như cải lão hoàn đồng, trẻ khoẻ hơn rất nhiều.

Y nâng hay cánh tay trắng nõn, thon gầy như thân tre lên.

"Gặp quỷ rồi." Y kinh hô.

Bỗng sau lưng truyền tới tiếng bước chân chậm rãi. Mạc Khuynh Xuyên đề phòng, hạ người nhìn nam nhân kì lạ vừa bước ra sau một thân cây to lớn.

Nam nhân đó, da trắng mắt xanh, tóc bạc mày trắng, Một thân thanh y, ung dung thong thả bước về phía Mạc Khuynh Xuyên. Sau lưng mang theo tiên khí mờ mờ ảo ảo, dáng vẻ thanh nhã như tiên nhân.

"Ngươi là ai?" Y hỏi.

Người kia ngữ điệu hoà nhã, không vội trả lời trước:" Đã tỉnh rồi sao? Ngươi tỉnh dậy đã lâu chưa?"

Mạc Khuynh Xuyên vẫn giữ nguyên câu hỏi cũ.

Vị kia ho khan một tiếng tự giới thiệu:" Bổn tôn Họ Can, cứ việc gọi ta là Can Ung."

Mạc Khuynh Xuyên vẫn chưa buông bỏ phòng bị, tiếp tục chất vấn:" Không hỏi tên ngươi, mau trả lời ta, ngươi rút cuộc là kẻ nào, tại sao lại đưa ta tới đây?"

Can Ung bật cười thành tiếng, chỉ tay vào

cổ mình. Mạc Khuynh Xuyên nhìn ra ý của hắn, liền đưa tay sờ lên cổ..

Trên cổ y trống không, một cảm giác bất an ập tới khi nhận ra có điểm khác lạ.

"Nhẫn của ta?"

Mạc Khuynh Xuyên kinh hô.

"Đâu mất rồi?"

Y sờ soạng khắp người mình. Tìm kiếm chiếc nhẫn ngọc mà y đã luồng qua sợi chỉ đỏ đeo trên cổ xuống bao nhiêu năm nay. Mạc Khuynh Xuyên vừa trải qua cảm giác chết đi, nay lại biết được chiếc nhẫn ngọc quý giá của mình không cánh mà bay, càng khiến tâm trạng thiếu niên nọ càng thêm hoảng loạn.

Như nhận thấy đều gì bất thường. Mạc Khuynh Xuyên chuyển ánh mắt sang kẻ đáng nghi kia. Tra hỏi:

"Là ngươi lấy có phải không?!"

Can Ung nhún vai một cái, triệt để chọc Mạc Khuynh Xuyên phẫn nộ. Y như mèo con giận giữ, hướng về phía kẻ kia xù lông gầm gừ.

"Mau trả!"

"Đó là đồ của mẫu thân ta!"

Can Ung bấy giờ cười to.

"Haha, chỉ là tạm thời thôi. Đợi khi nào ngươi tỉnh lại, ta lập tức trở lại nguyên trạng cho ngươi mang theo."

Mạc Khuynh Xuyên "..."

Can Ung nhẫn nại giải thích:" Thời gian qua, được nguyên khí của ngươi bồi dưỡng, ta mới miễn cưỡng lấy lại hình dạng này đây."

Dứt câu, Can Ung vung tay. Dưới mặt hồ trồi lên một ngọn cây đào khổng lồ. Kéo theo cả một gò đất chầm chậm hiện ra sau mặt nước. Hắn lại vung tay, rễ cây đào kia nhô lên, tự uốn nắn bản thân thành một cặp ghế và một cái bàn. Can Ung ngồi xuống trước, ngay sau đó liền đưa tay mời.

"Hay ngồi xuống đi, ân nhân của ta."

Mạc Khuynh Xuyên làm vẻ khó hiểu, y chưa từng gặp Can Ung. Vậy mà hắn lại gọi y là ân nhân. Tuy trong lòng tuy đang chần chừ, nhưng cũng tự thấy bản thân không có lý do nào để từ chối. Chính vì vậy mà đồng ý ngồi xuống đối diện Can Ung. Ngồi nghe hắn giải thích.

Can Ung thiên sinh chính là một trong thập nhị tôn thánh thượng cổ, là một trong những đại cường giả đầu tiên thuở lập quốc. Từng cùng thánh đạo Mạc Hoàng chinh chiến, vào sinh ra tử.

Trước kia có nhiệm vụ phò trợ Thánh Đạo Mạc hoàng, là cận thần đắc lực dưới trướng ngài. Không ngờ vì bị kẻ thù bày mưu tính kế, dẫn tới cảnh chết thảm.

Xác thịt không còn toàn thây, đến cả hồn linh cũng bị phân tán thành nhiều mảnh hồn nhỏ, lang thang vô định trong nhân gian suốt mấy nghìn năm.

Tình cờ ngày đó, mảnh hồn linh của Can Ung bị tiếng cổ cầm thu hút. Hắn đi theo âm đàn kia, tiến vào Thẩm phủ. Nơi có vị tiểu thư họ Thẩm Phù Lan đang độc tấu cổ cầm.

Thẩm Phù Lan nhìn thấy trước mặt có một đốm sáng trắng. Như đã rất quen thuộc với việc này, nàng mỉm cười. Nụ cười hàm xuân phong ấm áp của nàng vô tình đánh thức Can Ung, kẻ đã ngủ suốt hàng trăm năm

"Ngươi cần ta giúp đỡ không?"

Sau này, sau khi gom đủ tất cả mảnh hồn linh của Can Ung về lại một chỗ. Thẩm Phù Lan đã dùng một chiếc nhẫn ngọc làm nơi trú ngụ cho Can Ung. Đồng thời bằng lòng hàng ngày rót nguyên khí vào bên trong chiếc nhẫn. Giúp hắn sớm lấy lại thần trí của mình.

Người dịu dàng, lại vô cùng nhân hậu đó. Chính là mẫu phi của Mạc Khuynh Xuyên, người đang đứng trước mặt Can Ung đây. Can Ung kể xong chuyện xưa, lập tức cung kính quỳ xuống.

"Cung nghênh thiếu chủ, niết bàn tái sinh, mệnh trường mênh mang."