Nhất Thoáng Kinh Hồng

Chương 1: Phản




Thành trì Thăng Vân - Tiểu Tiết năm Trường An thứ 4

Chiến loạn liên miên, tứ bề hỗn loạn. Tân đế bù nhìn, từ lâu đã không được lòng dân. Càng khiến tình hình trở nên phức tạp hơn.

Kính Thân vương dựa vào lí do đó, đem mình thành mồi lửa châm vào lòng dân, kích động trên dưới trong ngoài binh sĩ cùng hắn tạo phản. Nhờ vậy mà thu được không ít người về dưới trướng hắn.

Việc tạo phản vốn là việc đại nghịch bất đạo, trời đất bất dung. Ấy vậy mà thoắt cái, lại trở thành trừ gian diệt bạo, thay trời hành đạo.

Dân chúng bị đói khổ, bệnh tật, chiến tranh ép tới hồ đồ. Mụ mị nghe theo lời hứa gió bay của Kính vương, lại càng hăng hái hơn khi nghe Thận quận vương phân tích rõ lợi và hại, vậy nên mới có cảnh thành trì Thăng Vân, bị một đám người kéo vô đánh đổ. Dân đen kéo vào bên trong như đàn ong vỡ tổ, đập phá tấn công quan binh thủ thành.

Quan binh thủ thành đương nhiên là tuân theo quốc pháp, tuyệt đối không tha cho bất cứ kẻ nào tùy ý làm loạn ở quý thành, bất kể có là ai.

Nhưng mà sau khi đánh tới đánh lui, cuối cùng dân thường bị đánh chết chục người. Còn quan binh thì bị phản quân của Kính vương giết chết gần hết.

Vệ quân, cấm binh trong Thăng Vân Thành có bao nhiêu người cũng không thể địch lại nổi một đám hơn trăm tên Nguyên Sư hoàng cấp và chục tên Đế Cấp nguyên sư. Không rõ Kính vương từ đâu tìm ra một đám người thực lực cao cường như này. Nhưng rõ ràng là hôm nay hắn không có ý định tha cho bất kì kẻ nào...

Tuyết đã bắt đầu đổ xuống ngày một dày hơn. Trải lên từng tấc đất của Hoa An đế quốc một lớp thảm dày đến mắt cá chân.

Kim điện cao quý, đài ngọc cao tới mây xanh. Con đường đi tới chính điện dài thênh thang. Cảnh tượng xa hoa, cao quý không đâu sánh bằng này, chỉ trong hai ba canh giờ liền trở nên tan hoang, điêu tàn.

Khắp nơi vươn vãi máu tươi, mùi máu tanh nồng sộc vào sống mũi, xác của các vệ binh, cấm quân chất thành núi cao. Được phản binh gom lại, nhẫn tâm châm một mồi lửa, biến những người khắc trước còn sống trở thành lò lửa sưởi ấm cho kẻ đã giết chết mình.

Các cung nhân không kịp thoát thân đã bị phản binh bắt lại, từng người một bị đem ra ngoài xử lí. Thái giám thì bị giết chết tàn nhẫn, còn cung nữ thì bị đè lên tuyết trắng, bị những tên cầm thú đó thay phiên nhau lăng nhục, cưỡng bức cho đến chết. Tiếng khóc than thấu tận trời xanh trên cao.

Than ôi, tàn nhẫn làm sao!

Mạc hoàng đương nhiệm bấy giờ sớm đã hay tin, sớm đã biết sẽ có ngày này. Chính vì vậy khi cung nhân báo tin Kính vương tạo phản, sắc mặt của y vẫn không hề dao động. Càng không có động thái muốn tẩu thoát.

Y chọn ở lại nơi này, bám trụ tại đây cho đến hơi thở cuối cùng.

Dương tướng quân - người hầu hạ y từ nhỏ sốt sắng thúc dục.

"Chủ tử, người phải nhanh đi thôi. Người của Kính vương đã sắp tới đây rồi!"

Mạc hoàng vẫn không hề trả lời hắn. Vẫn ung dung cầm bút viết gì đó.

Dương tướng quân cùng hơn chục thủ hạ đồng loạt quỳ xuống đất. Khẩn thiết:

"Chủ tử!"

Bấy giờ, chủ tử của bọn họ đã đặt bút xuống. Y nhìn những thị vệ này, những người tận trung đến tận khắc cuối cùng mà mỉm cười mãn nguyện.

Mạc hoàng cúi mình, đỡ Dương tướng quân đứng dậy. Y điềm đạm nói.

"Thư Triết... Khoảng thời gian ngươi theo ta không hề ngắn. Chúng ta cũng xem như là chủ tớ thân thiết, ta từ lâu cũng đã xem ngươi là người nhà. Ngày hôm nay, ngươi không như bọn họ. Điên cuồng tháo chạy mà cùng ta ở lại đây. Tấm lòng trung nghĩa này của ngươi, ta vô cùng cảm kích"

Dương tướng quân rưng rưng:" đây vốn là việc mà ta nên làm mà, người hà tất phải..."

Mạc hoàng cười hiền, y đặt vào tay Dương tướng quân một tấm giấy nhỏ. Đề chữ Dịch Nhân trận. Nhân lúc hắn không đề phòng mà đưa tay lên thi triển trận pháp chuyển đổi.

"Chủ tử!" Dương tướng quân nhìn thấy trận pháp dưới chân thì kinh hoàng, đánh vào bức tường vô hình ngăn cách hắn với Mạc Hoàng. "Người đang làm gì vậy?"

Mạc hoàng đáp:" Ta biết ngươi lo cho ta. Ta biết nếu là ngươi, ngươi chắc chắn sẽ chiến đấu tới cùng để bảo vệ cho ta. Nhưng mà Thư Triết à, chẳng phải đệ đệ Thư Viễn đang đợi ngươi ở quân doanh phía Tây sao? Rồi chuyện ngươi phải cưới vợ sinh con, phải phục hưng Dương gia nữa chứ."

Dương tướng quân điên cuồng lắc đầu:" Không! Không! Ta không đi, ta không đi đâu cả! Chủ tử, người không được đưa ta đi! Ta ở lại với người!"

Trận pháp phát sáng, báo hiệu việc chuẩn bị đã hoàn thành. Mạc hoàng lùi ra sau, mắt phượng dịu dàng nhìn Dương tướng quân và thuộc hạ lần cuối. Câu cuối cùng của Mạc hoàng triệt để khiến Dương tướng quân vốn là đại trượng phu cứng rắn nhất cũng phải rơi lệ xót thương.

"Ngươi ở quê nhà vẫn còn đệ đệ đang đợi, ta thì không còn nhà để về, không còn ai nữa."

Dứt lời, pháp trận biến mất cùng những người kia. Mạc hoàng vừa thở phào nhẽ nhõm một mới ngay lập tức ho khàn một tiếng, đau đớn ôm ngực khụy xuống đất. Dòng máu đen len lỏi qua kẻ tay của y, nhỏ từng giọt xuống nền gạch lạnh lẽo của Điện Thờ thánh tổ.

Y cười khổ, tự giễu:" Chỉ là một pháp trận dịch chuyển, ta còn chật vật thế này... Thật là... Haha."

Mắt phượng của y hướng lên giếng trời phía trên, lặng lẽ nhìn những hoa tuyết chầm chậm rơi xuống.

Trời bên ngoài âm u tối mịt, mặt trời bị mây đen nuốt chửng. Vận mệnh của y bị bóp nát, số kiếp đã tận, vì vậy mà hà tất phải phản khán?