Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 85: Rời xa Sa La




Sa La nghe thấy tiếng cười của nàng mà cứng đờ, khuôn mặt hắn lộ ra thống khổ.

Lúc này hắn đã không phân biệt rõ, rốt cuộc là đầu đau hơn, hay là bởi vì Liễu Triêu Hoa cười mà lòng đau hơn?

Liễu Triêu Hoa ha hả cười nhẹ, từng tràng cười của nàng khiến cho Sa La thấy cảm giác đau đớn đến tê liệt trong đầu càng tăng lên, từng chút một tiến tới gần giới hạn chịu đựng của hắn.

“Đừng cười nữa!”, Sa La chịu đựng không được, che đầu, khó khăn gào lên một tiếng.

Tràng cười tựa như khẽ dừng lại một chút, sau đó nhỏ dần rồi biến thành im lặng, sau đó nữa là những tiếng khàn khàn như muốn giày vò lòng người. Liễu Triêu Hoa hai tay bám vào mép giường, khẽ cong người xuống, khóe mắt đỏ bừng lóe lên vẻ ướt át, đôi môi trắng bệch không còn chút máu của nàng khẽ hé mở, những tiếng nói không nên lời của nàng như thanh kiếm sắc bén thẳng tắp đâm vào lòng Sa La, khiến hắn đau đến mức ngay cả khí lực để rên một tiếng cũng không có.

Cảm giác đau đớn giống như thủy triều lan tràn đến tứ chi khiến hắn chỉ có thể bị động chịu đựng.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Sa La chỉ cảm thấy thời gian đau đớn cực kỳ kéo dài.

Đến khi cảm giác đau đơn trong đầu dần dần giảm đi, Sa La mới thở hổn hển mà từ từ thả tay xuống, ổn định lại tâm thần. Hắn ôm Liễu Triêu Hoa lúc này đang tựa vào bên giường nà ngây ngẩn rơi lệ vào trong ngực, dụi đầu vào hõm vai của nàng, tỏ vẻ hơi ủy khuất tựa như cầu xin sự thương xót mà nói: “Triêu Hoa, vừa rồi rất đau.”.

Giống như một con sư tử đực bị đau đến mức tròng mắt cũng đỏ lên, dụi cái đầu to lớn lông xù của mình vào ngực chủ nhân, vừa vẫy đuôi vừa chớp đôi mắt to ướt át tỏ vẻ ủy khuất, hận không thể học theo chú chó nhỏ yếu đuối mà làm nũng lăn lộn rồi sủa hai tiếng.

Như muốn ngầm nói với đối phương: “Nhìn đi, nhìn đi! Ta bị thương rồi, mau tới vỗ về ta…”.

Liễu Triêu Hoa bị Sa La dùng sức ôm chặt mà cảm thấy cả người khẽ cứng ngắc, mỗi một sợi lông tơ trên thân thể nàng đều như đang bài xích sự tiếp xúc của hắn. Nàng thử thăm dò mà giãy dụa một chút, chẳng những không thể thành công, ngược lại còn bị ôm chặt hơn, gần như sắp bị nghẹt thở.

Liễu Triêu Hoa mệt mỏi cười một tiếng, cảm giác yêu say đắm tràn đầy trong lòng mấy tháng qua, lúc này chỉ còn lại sự khó xử hóa thành tiếng thở dài bất đắc dĩ.

“Sa La…”, âm cuối của nàng lượn lờ mang theo vẻ chua xót tựa như một làn khói nhẹ từ từ phai nhạt đi.

Những vết thương trong lòng Sa La càng giống như bị ai đó rót nước muối mặn chát vào, đau đến mức cả người hắn chợt rụt lại. Nhất là khi thấy nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa khó xử của Liễu Triêu Hoa, cảm giác đau đớn trong lòng hắn không những không giảm đi, mà ngược lại cả trái tim còn bị nỗi sợ hãi bao phủ.

Đừng rời xa hắn, đừng đi, đừng dùng nụ cười như vậy mà nhìn hắn!

Liễu Triêu Hoa nhìn Sa La đang gắt gao ôm lấy mình, hơn nữa còn nhắm chặt hai mắt lại không chịu nhìn mình, dưới đáy lòng hơi do dự một chút rốt cuộc vẫn vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên khuôn mặt căng thẳng của hắn.

Sa La khẽ run lên, đôi mắt hắn hé ra một khe hở nhỏ để liếc nàng một cái thật nhanh, sau đó hắn liền nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

“Sa La.”, Liễu Triêu Hoa dùng giọng nói bình thản không một gợn sóng mà nghiêm túc gọi tên hắn.

Sa La càng ôm chặt nàng hơn một chút, sau đó mới chậm chạp mở mắt ra, đối diện với đôi mắt kiên định đầy vẻ lý trí của nàng.

“Sa La, ta có lời muốn nói.”.

Cả người Sa La lại run lên, hắn sợ nhất chính là bộ dạng giảng đạo lý nói sự thật này của Liễu Triêu Hoa, lông tơ trên lưng đều đang run rẩy tựa như muốn cảnh báo hắn: “Nguy hiểm! Nguy hiểm!”.

“Ta thích chàng, thật sự thích chàng. Nhưng mà, ta không thể nào xen vào giữa quan hệ của chàng và hoàng hậu. Vì đó không chỉ là sự không tôn trọng đối với hoàng hậu mà đối với ta càng là một loại vũ nhục.”, mặc dù cảm giác chua xót khó khăn từ đáy lòng dâng lên cổ họng làm

tiếng nói nàng khàn khàn, Liễu Triêu Hoa vẫn cố gắng kiềm chế giọng nói của mình, khiến nó lộ ra vẻ bình tĩnh và đầy lý trí cũng như kiên định.

Đôi mắt Sa La chợt trở nên sâu thẳm, hắn im lặng không lên tiếng nhìn Liễu Triêu Hoa như đang đợi lời nói tiếp theo của nàng.

Liễu Triêu Hoa nắm chặt hai bàn tay rồi lại chậm rãi buông lỏng: “Chàng và hoàng hậu vốn là một đôi, mặc dù ta vô tình chen vào giữa hai người nhưng cũng không thể nói là ta hoàn toàn không có lỗi. Cho nên…”.

Liễu Triêu Hoa hít một hơi thật sâu, cố gắng không để cho nỗi buồn khổ trong ngực tràn ra, ánh mắt nàng nhìn hắn vô cùng nghiêm túc và kiên định: “Cho nên, ta muốn ra đi. Trước khi chàng hiểu rõ ràng mọi chuyện thì đừng đến tìm ta.”.

Dưới đáy lòng Sa La hiểu được Liễu Triêu Hoa là muốn hắn chọn một trong hai, hắn ngước đôi mắt đen sâu thẳm, sâu không thấy đáy lên nhìn nàng một cái rồi nói: “Nàng có biết phù chú trên chân nàng là loại chú gì không?”.

Liễu Triêu Hoa hơi sửng sốt sau đó mới nói: “Tình chú.”.

Đôi mắt Sa La lại sâu hơn chút ít, tựa hồ có chút thâm ý làm cho người ta phát run. Phù chú trên đùi Liễu Triêu Hoa rõ ràng chính là truy hồn chú do hắn hạ, hắn không cho rằng phẩm chất của hắn bại hoại đến mức ngoại tình không thành, còn yểm loại phù chú như vậy lên người tiểu tình nhân để đời đời kiếp kiếp đuổi theo nàng.

Xét thấy mình có niềm tin mãnh liệt đối với đạo đức của bản thân, những tâm tư trong lòng Sa La xoay chuyển mấy lần, sau đó một suy đoán lóe lên trong đầu hắn, vậy mà lại không khác biệt so với chân tướng là bao.

Suy nghĩ lại một chút việc năm đó bản thân bị nàng quạt một phát mà ngã lăn trên mặt đất, cái loại chuyện mất hết thể diện trước toàn bộ lớn nhỏ ở phượng hoàng cốc có thể khiến cho hắn tức đến nghẹt thở này…

Sa La lạnh lùng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Nếu nàng đã muốn đi, thì ta đây sẽ để nàng được như ý.”.

Liễu Triêu Hoa hơi sửng sốt, trong tim nàng cảm thấy đau nhói sau đó một cảm xúc vừa phức tạp vừa khó hiểu chợt dâng lên trong lòng, nàng cố gắng khiến mình lộ ra vẻ rất bình tĩnh mà gật đầu.

Sa La vung tay áo lên, Côn Lôn kính trên mặt đất liền tự động bay vào trong tay áo của hắn. Hắn đứng cạnh cửa sổ đưa lưng về phía nàng, cả người đều toát ra hơi thở xa cách lạnh như băng, hắn lạnh giọng gọi Hắc Miêu tiến vào.

Hắc Miêu nhón chân, rón rén đi vào.

Thân là yêu thú như nó, vừa vào một khắc liền cảm giác được không khí trong phòng lạnh lẽo đến kỳ lạ. Hắc Miêu cúi đầu, tỏ ra càng cung kính hơn so với lúc bình thường mà nói: “Điện hạ?”.

Sa La rút tay vào trong tay áo, gắt gao nắm chặt hai tay, trong lòng hắn tự cảnh cáo chính mình, ngàn vạn lần không thể quay đầu lại nhìn nàng, ngàn vạn lần phải kiềm chế cơn giận của mình, ngàn vạn lần không thể động thủ hành hạ nàng, nếu không chỉ cần nàng bỏ chạy lần nữa sẽ là thêm một ngàn năm.

“Liễu Triêu Hoa, chờ ta lừa nàng quay về phượng hoàng cốc rồi, để xem ta làm sao xử lý nàng!”, hắn thầm nghĩ như vậy, bề ngoài lại lạnh lùng nói: “Để nàng đi.”.

Trong lòng Hắc Miêu rơi lộp bộp một chút, mặc dù kinh ngạc, nhưng nó vẫn đáp một tiếng “Vâng”. Phải biết rằng thân là một thuộc hạ tốt, tuyệt đối không phải là hiểu được việc hỏi tại sao, mà là hiểu được việc không hỏi gì cả.

Hắc Miêu bước đến trước mặt Liễu Triêu Hoa, hóa thành nguyên hình một con mèo thật lớn, nó thấp giọng nói: “Vương phi, mời ngồi lên lưng ta.”.

Liễu Triêu Hoa theo bản năng nhìn thoáng qua Sa La bên kia, thấy hắn không tỏ vẻ phản đối cũng không tỏ vẻ đồng ý với cách gọi “vương phi” của Hắc Miêu mà ngược lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, đáy lòng cảm thấy chua xót, nàng khó khăn một nụ cười với Hắc Miêu: “Đa tạ.”.

Hắc Miêu thật nhanh cúi đầu, yên lặng ngồi xổm trước mặt nàng, Liễu Triêu Hoa bám vào lớp lông đen bóng của nó mà bò lên.

“Điện hạ, thuộc hạ đi đây.”, dứt lời thân thể Hắc Miêu nhẹ nhàng vọt lên, liền nhảy ra khỏi cửa phòng.

Liễu Triêu Hoa vẫn nhìn bóng lưng của Sa La, cho đến tận lúc cuối cùng, hắn vẫn không quay đầu liếc nhìn nàng một cái, ngay cả động tác hơi nghiêng đầu kia cũng lộ ra vẻ vô cùng không chân thật.

Hắc Miêu cõng Liễu Triêu Hoa rất nhanh đã nhảy đến dưới gốc cây thông thiên, vừa đến nơi nàng lại phát hiện Liễu Triêu Dương đã đứng bên cạnh tam đầu xà, đeo bọc quần áo, đẩy một cái xe lăn khác lạ đang đợi mình.

Trong lòng Liễu Triêu Hoa chợt đau nhói, nàng quay đầu lại nhìn quang cảnh ngọn núi cao nhất được sáu ngọn núi vây quanh một cái.

Lúc này, thật sự phải nói lời từ biệt rồi…

Liễu Triêu Dương nhìn thấy khóe mắt Liễu Triêu Hoa đỏ lên thì im lặng không lên tiếng đi tới vỗ vỗ sau lưng muội muội, nắm đầu vai nàng mà cười lớn nói: “Đi thôi đi thôi, những nam nhân thối kia không đáng để quý trọng.”.

Liễu Triêu Hoa yếu ớt cười một chút, Đại Đầu và Nhị Đầu rất lưu luyến mà phun đầu lưỡi về phía này: “Vương phi, đừng đi mà.”.

Liễu Triêu Hoa chẳng còn tâm trí để đáp lại, Hắc Miêu bên dưới liền nói: “Điện hạ đã ra lệnh, các ngươi còn không mau mở cửa!”.

Đại đầu, Nhị đầu ủy khuất nhìn nó một cái, đôi mắt rắn to lớn nháy nháy, lóe lên vẻ gợn sóng long lanh, chúng có chút bất đắc dĩ mở rễ cây thông thiên ra.

Lúc đường hầm sâu thẳm kia lại một lần nữa hiện ra trước mặt Liễu Triêu Hoa, nàng lại sinh ra cảm giác tựa như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Nàng nhớ có một câu nói gọi là: “Bất phá bất lập, bất xá bất đắc”(1).

(1) “Không phá đi thì không xây mới được, không buông tha thì không đạt được.”

Vốn là hiểu không thấu, hôm nay lại chợt rõ ràng.

Cho dù lại phải chịu gian khổ hơn nữa, lại khó khăn hơn nữa, nàng cũng muốn vứt bỏ quá khứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống.

Liễu Triêu Hoa ngồi lên xe lăn do Liễu Triêu Dương đẩy tới, lại nhìn Thất Phong một cái, trong lòng khẽ nói thầm với nơi này, với Sa La, với những hồi ức có hắn của nàng, “tạm biệt”…

Xe lăn được chậm rãi đẩy đi, Liễu Triêu Hoa tựa hồ có thể cảm giác được đọng lại sau lưng mình một tầm mắt như có như không. Bàn tay nàng nắm tay vịn của xe lăn khẽ căng thẳng, Liễu Triêu Hoa hít một hơi thật sâu, nói với Liễu Triêu Dương ở phía sau: “Nhanh đi thôi.”.

Đại đầu và Nhị đầu nhìn cây thông thiên đang dần dần khép lại mà có chút khổ sở nói: “Tâm tình của điện hạ lúc này nhất định là không tốt.”.

“Chúng ta phải cẩn thận, không thể để bị bắt lỗi.”, Nhị đầu tỏ vẻ lo lắng.

Tam đầu lạnh lùng nói: “Nàng có thể sẽ quay lại.”.

Đại đầu và Nhị đầu đồng loạt nhìn về phía nó, trong mắt chúng tràn đầy ngạc nhiên: “Tại sao?”.

Tam đầu lạnh lùng nhìn bọn chúng một cái: “Trực giác.”.

Đại đầu giơ chóp đuôi lên gãi đầu tỏ vẻ nghi hoặc: “Quái lạ, đó không phải thứ đồ chơi mà chỉ nữ nhân mới có sao?”.

Tầm mắt bén nhọn kèm theo cái đuôi hung hăng đập xuống, Đại đầu bị đánh một phát ngã bẹp xuống đất, Tam đầu cười lạnh: “Ngươi quên là chúng ta có chung một cái đuôi sao?”.

Nhị đầu liếc nhìn ca ca bị ngã xuống đất mà âm thầm cảm thấy may mắn, may là nó phản ứng chậm hơn, những lời này còn chưa kịp nói ra thì đã bị Đại đầu giành nói trước.