Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 84: Côn lôn kính (2)




Phượng hoàng đực giễu võ giương oai nhưng không thấy đáp lại, rất là nhụt chí, dùng hai móng vuốt tùy ý cào cào lông trên lưng phượng hoàng cái, đợi lông trên lưng phượng hoàng cái đều bị cào hết, nó mới vô cùng thoải mái mà tỉ mỉ chải chuốt bộ lông của chính mình. Đến khi lông vũ đẹp đẽ toàn thân đều được chải chuốt xong, nó mới nhìn một lượt cả người để kiểm tra, cảm thấy hài lòng sau đó nhẹ nhàng giũ mình một cái, cúi đầu thấy bộ lông của phượng hoàng cái có vẻ hơi hỗn loạn, nó có chút bất mãn rũ lông xuống.

Vốn đã xấu xí, lại còn không chải lông, không phải là muốn làm cho bản thân càng xấu hay sao?

Phượng hoàng đực duyên dáng vươn ra đầu lưỡi phấn nộn của mình, liếm liếm lông của phượng hoàng cái bên dưới. Đợi đến khi toàn bộ đám lông rối loạn của phượng hoàng cái đều được liếm gọn gàng, phượng hoàng đực mới cúi đầu, dán mặt mình lên lưng đối phương, cọ cọ mấy cái, sau đó ngồi xổm người xuống trên người phượng hoàng cái mà nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Ban đêm qua đi, sáng sớm tinh mơ, phượng hoàng đực cao ngạo nhấc chân bay khỏi lưng của phượng hoàng cái, phượng hoàng cái lại im lặng một mình đợi ở trên cây ngô đồng.

Ngày qua ngày, năm qua năm, không biết bao nhiêu năm tháng dằng dặc qua đi, cuộc sống cứ như vậy trôi qua so với nước chảy còn đơn điệu buồn tẻ hơn…

Phượng hoàng đực mỗi ngày đều theo thường lệ mà ra ngoài, đúng giờ lại quay về, mà phượng hoàng cái mỗi ngày đều lẳng lặng nhìn đối phương rời đi, rồi lại lạnh nhạt nghênh đón nó trở về.

Vốn là cuộc sống có thể cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua không có điểm cuối, thế nhưng vào một ngày cũng chẳng quan trọng lắm, cũng là một vị thần tiên chẳng quan trọng lắm đi ngang qua, “không cẩn thận” mà bỏ lại một thứ đồ vật, dẫn đến một hậu quả vô cùng nghiêm trọng…

Ti trưởng phụ trách nhân duyên trên thiên giới, một ngày nọ uống say khướt “tình cờ” đi qua Phượng hoàng cốc. Lão đứng ở trên đụn mây, lảo đảo như muốn ngã mà bay qua chỗ cây ngô đồng của phượng hoàng cái, sau đó không cẩn thận mà cả người xiêu vẹo một cái, một vật nhỏ từ trong ống tay áo phất phơ của lão bay ra ngoài, loảng xoảng một tiếng rơi ở trước mặt phượng hoàng cái.

Lão nhân mặt đỏ bừng tựa như không hề phát hiện ra, dùng hai tay bám vào đụn mây, chật vật leo lên, say bí tỉ mà cưỡi mây nhanh chóng bay đi.

Phượng hoàng cái nhìn thấy thứ gì đó rơi trước mặt, vốn là muốn gọi lão nhân mặt đỏ kia lại, nhưng khi nó ngậm cái gương nhỏ kia ngẩng đầu lên, cái lão nhân rõ ràng là sức lực không bao nhiêu, thần trí lại mơ hồ kia, vậy mà chớp mắt đã biến mất ở chân trời.

Phượng hoàng cái có chút buồn bực, từ từ đặt cái gương nhỏ ở trước người. Nó mới vừa định nâng mắt lên, lại bị thứ trong gương hấp dẫn, con ngươi mang theo một chút ngạc nhiên liền nhìn cái gương đến không chớp mắt.

Côn Lôn kính đặt ở trước mặt phượng hoàng cái, trong gương biển mây dào dạt, cuộn lên như thủy triều. Khi tầm mắt của phượng hoàng cái tập trung nhìn vào nó, mặt gương bắt đầu nổi lên gợn sóng lăn tăn, biển mây cuồn cuộn trắng xóa dần dần phiêu tán ra, trên mặt kính dần dần xuất hiện cảnh tượng ở nhân gian hồng trần, ban đầu còn mờ ảo một lúc sau liền rõ nét.

Đó là một vùng thôn quê hoang vu, một người thiếu nữ yếu đuối, quần áo xộc xệch ngã xuống ở trước mấy cái thi thể, một tên đàn ông thô bạo túm lấy tóc của nàng, mấy tên khác đang sờ mó lung tung trên người nàng, còn xé rách y phục của nàng.

Phượng hoàng cái nhăn mặt nhíu mày, nó quả thật không thể tưởng tượng nổi nữ tử trần gian lại yếu đuối như vậy, ở thiên thượng, hoàn toàn không có một con điểu đực nào dám xâm phạm đến oai phong của nó.

[ Dĩ nhiên, ngoại trừ Phượng vương -_- ]

Phượng hoàng cái vốn là không muốn xem, rốt cuộc cảnh tượng trong gương đột nhiên thay đổi, một thiếu niên anh tuấn vô song, tuấn mỹ phi phàm, võ công cao cường bỗng nhiên cầm kiếm xông ra, cho mấy tên đàn ông kia mỗi người mỗi kiếm mà giết sạch.

Nữ tử yếu đuối xinh đẹp dùng hai tay ôm ngực, hai mắt đẫm nước mờ mịt nhìn thoáng qua người thiếu niên tuấn mỹ vừa cứu mình kia, nàng có vẻ xấu hổ không thôi, nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, nhắm vào thân cây mà lao đầu tới. Kết quả bị thiếu niên tuấn mỹ một phen kéo vào trong ngực, gắt gao ôm lấy.

Nữ tử mỹ lệ yếu đuối quay đầu lại, bi thương gọi một tiếng: “Biểu ca, muội đã không còn trong sạch, huynh để muội chết đi!”.

Trên khuôn mặt của thiếu niên tuấn mỹ lộ ra vẻ thương yêu, vô cùng đau lòng mà nhìn nàng, hắn nghẹn ngào nói: “Biểu muội, ta không quan tâm! Ta sẽ cưới muội, ta sẽ hết lòng yêu muội!”, dứt lời liền hôn xuống thật sâu.

Nhìn đến đây phượng hoàng cái trong lòng tràn đầy khiếp sợ cùng kinh ngạc, đây, đây, đây là đang làm gì vậy? Tại sao nó lại cảm thấy vô cùng xấu hổ chứ?

Phượng hoàng cái lập tức quăng chiếc gương ra xa đến bên cạnh rìa của tổ chim, chỉ cảm thấy sau khi xem cảnh tượng hai người dùng miệng mà thân mật kia, trong lòng nó tràn đầy bất an, trong đầu mặc dù mơ hồ muốn gạt bỏ hình ảnh đó, nhưng trong lòng lại giống như là có một cái chân mèo cào cào, cả trái tim nó đều đang kêu gào, muốn xem muốn xem…

Lúc này, phượng hoàng cái còn không biết trên thế giới có một thứ gọi là kịch cẩu huyết thiên lôi, làm cho toàn bộ những bà nội trợ và những nữ nhân nhàm chán đều mê muội sâu sắc.

Hiện tại trong đầu nó đều là hình ảnh người nam tử nhân gian thật dịu dàng, thật biết quan tâm kia. Một cái nhíu mày, một nét cười dịu dàng như vậy, khiến cho nó thân là thần điểu bao nhiêu năm, đã cô đơn buồn chán bấy nhiêu năm lập tức khắc cốt ghi tâm.

Cuối cùng vẫn không nén được sự hiếu kỳ trong lòng, phượng hoàng cái len lén liếc nhìn cái gương bị chính mình quăng ra thật xa kia một cái, rồi lặng lẽ vươn ra móng vuốt nhặt nó trở lại. Phượng hoàng cái vô cùng ham thích vùi đầu vào chuyện tình yêu nồng nhiệt mà gian nan của đôi nam nữ kia, nó cảm thấy vạn phần thú vị, xem đến thập phần say sưa. Nhất là nhìn thấy đôi nam nữ kia vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng thành thân, nó lại càng thêm vui mừng đến quên hết tất cả.

Ngay cả đến giờ phượng hoàng đực trở về nhà, từ phía chân trời gọi rất nhiều tiếng, nó cũng không hề nghe thấy, mãi đến khi toàn thân bị bao phủ bởi một mảng bóng râm, nó mới đột nhiên bừng tỉnh.

Phượng hoàng cái ưu nhã ung dung ngẩng đầu, vô cùng bình tĩnh lại thản nhiên vươn móng vuốt ra lặng lẽ giấu cái gương nhỏ kia ở dưới thân.

Phượng hoàng đực rất bất mãn, vô cùng bất mãn, nặng nề đáp xuống ở trên người phượng hoàng cái, dùng móng vuốt cào cào lông trên lưng của nó, cảm giác đau nhói liền truyền đến đáy lòng của phượng hoàng cái.

Phượng hoàng cái trước giờ đều không cảm thấy việc này có gì không tốt hoặc là không đúng, nhưng vừa mới xem qua một nam tử dịu dàng săn sóc như vậy, ở trong lòng phượng hoàng cái lặng lẽ đem phượng hoàng đực ra để so sánh.

Kết quả…

Đúng là cao thấp khác biệt…

Con phượng hoàng xấu xa này trước giờ đều không biết quan tâm đến nó, mỗi lần về nhà liền đè lên người nó mà ngủ.

Không chỉ có vậy, còn hơi một chút liền thích thú túm lấy lông vũ vốn đã không được đẹp lắm của nó, càng quá đáng hơn là, mỗi ngày về nhà đều ở trước mặt nó mà khoe khoang bộ lông vũ đẹp đẽ kia!

Mỗi ngày, mỗi ngày đều như vậy mà kích thích nó.

Một chút bất mãn dưới đáy lòng phượng hoàng cái đột nhiên phình to, hiện tại nó nhìn lại phượng hoàng đực quả thật cảm thấy không thuận mắt chút nào.

Phượng hoàng cái không chút suy nghĩ vung cánh hất phượng hoàng đực đang ở trên đầu mình xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương lúc này đang vô cùng kinh ngạc, rồi thản nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, quả thật là nó không muốn nhìn phượng hoàng đực nhiều thêm một giây.

Phượng hoàng đực trong lòng thấp thỏm, thật cẩn thận bay tới đứng ở phía xa xa một bên của cái tổ.

Móng vuốt nhỏ dài bước từng bước nhỏ, từ từ dán lại gần bên người phượng hoàng cái.

“Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Phượng hoàng cái chỉ cảm thấy lời nói của phượng hoàng đực khiến cho lửa giận của nó dâng cao, đã qua bao nhiêu vạn năm rồi, bây giờ mới quan tâm đến việc nó có không thoải mái hay không!

Phượng hoàng cái lạnh lùng dịch chuyển cả người, giũ giũ lông, ngồi xổm xuống ở một chỗ cách xa phượng hoàng đực.

Vẻ mặt của phượng hoàng đực hơi nhăn nhó, nó danh đôi cánh bay tới.

“Bằng không chúng ta đẻ một quả trứng đi!”, trong lòng phượng hoàng đực cẩn thận thăm dò…

Phượng hoàng cái hôm nay cảm thấy nữ uy của mình không thể bị xâm phạm, nó liền dùng sức vung cánh một cái quạt cho phượng hoàng đực còn chưa kịp bay đến trước mặt ngã lăn ra đất.

Phượng hoàng cốc ríu rít trong phút chốc, sau đó liền trở nên yên tĩnh…

Tất cả chim chóc xung quanh cây ngô đồng đều kinh ngạc rồi đồng loạt xoay đi, dùng cánh đè đám chim non đang không ngừng muốn ló đầu ra quan sát, nhao nhao đưa lưng về phía phượng hoàng đực, tất cả đều làm như không nhìn thấy gì.

Phượng hoàng đực…

Gốc cây đột ngột xuất hiện kim quang chói lọi mang theo nộ khí bức người!

Hình ảnh trong Côn Lôn kính chợt bị méo mó, tựa như sóng gợn trên mặt nước mà phai nhạt đi.

Loảng xoảng một tiếng, Côn Lôn kính trong tay Sa La rơi xuống đất, hắn dùng hai tay ôm đầu, có thứ gì đó khiến đầu của hắn đau như bị nứt ra.

Liễu Triêu Hoa bình thản nhìn hắn, nếu như không phải là trên khuôn mặt nàng đọng lại nước mắt ướt đẫm, vẻ mặt như vậy thật giống như là đang nhìn một người qua đường không liên quan.

“Sa La, đến bây giờ ta mới biết, thì ra chàng chính là phượng vương.”, nụ cười yếu ớt mang theo vẻ thê lương chậm rãi tràn ra trên môi Liễu Triêu Hoa, tiếng “Sa La” kia, nếu nói là gọi tên hắn, không bằng nói là tiếng thở dài bất đắc dĩ phát ra từ sâu trong đáy lòng nàng.

Sa La hai tay gắt gao ôm lấy đầu mình, gân xanh trên trán hắn nổi lên, trong cổ họng khàn khàn phát ra từng tiếng rên rỉ đau đớn đến cực hạn.

Hắn lúc này, đã không đủ sức đáp lại lời của Liễu Triêu Hoa, đôi mắt giống như bảo thạch màu đen thỉnh thoảng nhìn về phía nàng, cũng đầy vẻ rối rắm phức tạp.

Còn có một chút tựa như là yêu thương và khẩn cầu.

Liễu Triêu Hoa nhìn hắn đau đầu như muốn nứt ra, bộ dáng hận không thể đập vào tường mà cười ha hả.

Cười đến mức nước mắt từ khóe mắt cũng chảy ra, cười đến mức lục phủ ngũ tạng cũng đau đớn như bị xé toạc, cười đến trái tim tắc nghẹn, tựa như ngay sau đó một khắc liền muốn nghẹt thở.

Sa La nghe thấy tiếng cười của nàng mà cứng đờ, vẻ mặt hắn lộ ra thống khổ.

Lúc này hắn đã không phân biệt rõ, rốt cuộc là đầu đau hơn, hay là bởi vì Liễu Triêu Hoa cười mà lòng đau hơn?