Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 59




Thật ra Tức Mặc Vô Bạch lần này có thể sống sót, hoàn toàn là nhờ Gia Hi đế.

Tình huống giống như vào thời khắc sắp phân định thắng thua trong cuộc đua ngựa thì Kiều Định Dạ bỗng nhiên giết con hắc mã dẫn đầu, hiển nhiên là vượt quá sự khống chế của Gia Hi đế.

Hắn không hi vọng lại xuất hiện một Tức Mặc Ngạn thứ hai, cho nên vừa dung túng cho hành vi của Kiều Định Dạ ở Mặc thành, nhưng cũng vừa dẫn Tức Mặc Vô Bạch đang ở trong ngục ra.

Cuộc nói chuyện đêm đó đã biểu hiện rõ quyết tâm, hắn cố ý loại trừ uy hiếp, Tức Mặc Vô Bạch toàn lực hỗ trợ.

Trong số đô hộ quân muốn ra tay với Tức Mặc Vô bạch có nội ứng Gia Hi đế cài vào, một đao kia mặc dù trông có vẻ xuống tay rất nặng, nhưng cũng không trúng chỗ hiểm.

Tức Mặc Vô Bạch được đưa về Trường An ngay trong đêm, mà phía Hình Việt thì được thả ra, bí mật dùng thi thể của một người vừa chết dịch dung thành Tức Mặc Vô Bạch.

Hình tiên sinh là kẻ lừa đảo kỹ thuật cao siêu nhưng gan thì bé, chuyện này để lại ám ảnh khó mà xóa đi trong lòng hắn, cho nên hắn đối với Tức Mặc Vô Bạch tràn đầy oán giận thật ra cũng có nguyên do.

Lúc Tức Mặc Vô Bạch kể đến chuyện này với Sư Vũ, yến tiệc đã sắp kết thúc.

Hình Việt bởi vì bị Đỗ Tuyền dẫn đi nên sợ giật thót, trước khi bọn họ tới thì sớm đã chạy mất dạng.

Chương đại nhân cùng tới với Tức Mặc Vô Bạch là người duy nhất biết sự tồn tại của Hình Việt, ở bên cạnh phối hợp diễn hết nửa ngày, bỗng thấy hắn hớt ha hớt hải chạy theo Đỗ Tuyền thì đã đoán được ít nhiều. Lại thấy Tức Mặc Vô Bạch sóng vai cùng Sư Vũ vào sảnh thì cũng hoàn toàn không chút kinh ngạc.

Những người khác cũng không phát hiện điểm gì khác lạ, cho rằng Thái thường thiếu khanh chỉ đi thay y phục mà thôi. Chẳng qua vừa ra ra ngoài thì lại cùng Sư Vũ xuất hiện, xem ra là có hơi “khéo” nha.

Vai chính ngày hôm nay là Sư Vũ, Tức Mặc Vô Bạch bởi vì hiện tại là Tây An Đô hộ phủ tạm nhiệm nên mới được phía trên ngang với nàng, hai người cũng mới có cơ hội âm thầm kể lại chuyện trước đây.

Cả ngày nay Sư Vũ đều cảm thấy tựa như giấc mơ, buổi sáng ngồi xe diễu hành, buổi tối gặp được Tức Mặc Vô Bạch, thời khắc này ngồi trong sảnh đường, ánh nến sáng rực, tiếng người huyên náo, nhưng lại càng cảm thấy mông lung. Không khỏi quay qua thường xuyên nhìn Tức Mặc Vô Bạch, lo lắng mọi thứ trước mắt chẳng qua là ảo ảnh.

Dù sao Tức Mặc Đàm vừa qua đời không lâu, chuyện chúc mừng tới lúc thì dừng, các quan viên không ở lại lâu liền ồ ạt cáo từ. Huống chi Sư Vũ và Tức Mặc Vô Bạch đều có vết thương, cũng cần tịnh dưỡng nhiều. Nhất là Sư Vũ, cả ngày vất vả, nét mặt sớm đã thấm mệt.

Tức Mặc Vô Bạch cùng nàng bước ra khỏi sảnh, thấp giọng hỏi: “Sao nghe thấy chuyện ta được cứu như thế nào mà nàng ngược lại không hề nói gì?”

Sư Vũ lắc đầu: “Không phải không nói gì, chỉ là cảm thấy chỉ thiếu chút nữa thôi, vạn phần hung hiểm. Trải qua biến cố này, ta mới biết mạng người như cỏ rác, thực sự yếu đuối.”

Tức Mặc Vô Bạch nhất thời có chút xúc động, ậm ừ không nói.

Hai người không dẫn theo tùy tùng, sóng vai đi về trước, tới hành lang yên tĩnh, Sư Vũ chợt hỏi: “Người trước đây ở trong thành tung tin đồn Kiều Định Dạ có ý đồ mưu phản là chàng ư?”

Tức Mặc Vô Bạch “ừ” một tiếng: “Quả thực là ta.”

Giọng Sư Vũ mang theo nghi hoặc: “Lẽ nào chàng sớm đã dự liệu được ta sẽ gài bẫy hắn tội danh mưu phản? Bằng không vì sao ta còn chưa xuống tay với hắn thì tin đồn này của chàng đã truyền ra rồi?”

Tức Mặc Vô Bạch dừng chân, nửa người khuất trong bóng tối, một bên vai tắm trong ánh trăng, lắc đầu: “Thực ra sở dĩ ta tung lời đồn như vậy là vì hi vọng nàng sẽ gán hắn tội danh mưu phản.”

Sư Vũ nhíu mày: “Chàng muốn ép ta giao tài sản tích cóp của Mặc thành ra?”

“Không sai.”

“Vì sao?”

Tức Mặc Vô Bạch nhích gần thêm một bước, bàn tay nâng mặt nàng: “Vì đại nghĩa, là không muốn Mặc thành có cơ hội tự lập, vì tư tình, là không muốn nàng bước trên con đường không thể quay lại. Đương nhiên, ta cũng không muốn để chuyện tốt của Tức Mặc Ngạn đạt thành, thế nào?”

Sư Vũ thoát khỏi tay hắn: “Như mong muốn của chàng, sau này Mặc thành khó mà sự thành.”

“Thế thì ta an tâm rồi.” Tức Mặc Vô Bạch cười, quay đầu sang, thấp giọng thì thầm: “Cũng không biết nàng nghĩ thế nào, thân thế của mình cũng không thèm quan tâm mà đi bảo vệ giấc mộng si của Tức Mặc Ngạn cho đến tận bây giờ. Ông ta chẳng qua chỉ nuôi dưỡng nàng, hà tất phải vì ước mơ viễn vông của ông ta mà đem tính mạng của mình ra đặt cược?”

Sư Vũ nói: “Có nhiều việc chàng không biết, Tức Mặc Ngạn không chỉ dưỡng dục ta, Thi Tử Quang mặc dù vốn là công thần, nhưng sau này quả thực cũng đã phạm phải đại tội tru di cửu tộc. Là Tức Mặc Ngạn bảo vệ tính mạng của hai mẹ con chúng ta. Ta ngay cả mặt mũi Thi Tử Quang cũng chưa từng gặp, đối với ông ta không có tình cảm, ngược lại ông ta còn tặng ta con đường chết, thế thì ta mang ơn đội nghĩa ơn nuôi ta dưỡng ta của Tức Mặc Ngạn có gì sai chứ?”

Tức Mặc Vô Bạch im lặng, lúc hắn biết được thân thế của Sư Vũ cũng hết sức kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu vì sao trước đây lại để ý chuyện bị chê cười là vũ nữ như vậy. Nàng không muốn bị đào ra mối quan hệ với Thi Tử Quang.

Nhắc tới chuyện cũ sẽ chỉ khiến người ta ưu thương. Tức Mặc Vô Bạch không nói gì nữa, lên tiếng gọi Đỗ Tuyền, cất bước ra khỏi hành lang, nói: “Hai ngày nữa ta còn phải đi Ninh Sóc một chuyến nên không ở lại phủ thành chủ, tới công thự ở là được, nàng tĩnh dưỡng cho tốt, hôm khác ta lại đến thăm nàng.”

Sư Vũ bước theo hai bước, không có lý do giữ lại, nhìn theo bóng dáng hắn từ từ rời đi dưới ánh trăng, mãi đến khi hòa mình vào màn đêm.

Về tới phòng, cả một ngày bận rộn mệt nhọc, cảm xúc trồi sụt, chẳng bao lâu nàng liền rơi vào giấc ngủ. Không ngờ tới nửa đêm, nàng chợt giật mình thức giấc, việc đầu tiên chính là nhớ lại Tức Mặc Vô Bạch liệu có phải đã thật sự quay về.

Kết quả suy nghĩ mấy lượt, trái lại cảm thấy khung cảnh cùng hai người gặp nhau, nói chuyện trước đây đều hệt như giấc mộng, rõ ràng chỉ là việc trước đó mấy canh giờ thôi mà.

Nàng không còn buồn ngủ, cuối cùng dứt khoát khoác áo xuống giường, cưỡi ngựa ra khỏi phủ.

Thương thế của Tức Mặc Vô Bạch cũng xem như không quá mức nghiêm trọng, gần đây đã kết vảy, ngứa vô cùng, hàng ngày đều dậy rất sớm. Hắn khoác áo buộc đai, kéo mở cửa phòng, trời vừa hửng sáng, tiết thu mát mẻ, nhưng cơn gió Mặc thành lúc hừng đông một cũng không hề ôn hòa.

Tầm nhìn bỗng chuyển, thế nhưng trông thấy Sư Vũ đứng ở cột trụ ngay cửa, người mặc thường phục, khoác áo choàng, tóc vẫn chưa búi, cũng không trang điểm, thoạt nhìn dường như đã tới từ rất lâu.

“Ơ, sao nàng sáng sớm đã tới đây?”

Nét mặt Sư Vũ thả lỏng: “Ta đến xem thử liệu có phải chàng đã thật sự trở lại.”

Tức Mặc Vô Bạch trước tiên sửng sốt, kế đó thì cười to: “Ta nói tối qua nàng gặp ta cảm xúc bình thường, còn khâm phục nàng bình tĩnh tự nhiên, thì ra nàng tới hiện tại mới bắt đầu kích động à.”

Sư Vũ mím môi, quay đầu bỏ đi. Hắn vội tiến lên vài bước kéo nàng, sợ kinh động tiểu lại và Đỗ Tuyền nên dứt khoát kéo nàng vào phòng, khép cửa lại.

“Thừa nhận quan tâm tới ta khó thế sao?”

Sư Vũ bị hắn chặn cửa, nhìn gương mặt cười cười kia cảm thấy hết sức ngứa mắt, nhướn mày liếc mắt, sóng mắt đong đưa, xinh đẹp vô cùng: “Vốn dĩ không hề quan tâm đến vậy.”

“Thế sao nàng còn nói đến xem liệu có phải ta đã thật sự trở lại?”

“Ta chỉ là tới xử lý chính vụ, thuận tiện ngó xem chàng mà thôi, dù sao chàng cũng là hiền chất của ta mà.”

“Aizz, xem ra muốn nàng thừa nhận đúng là đời này vô vọng rồi.” Tức Mặc Vô Bạch nói rồi mổ một cái lên môi nàng, lúc tách ra nét mặt cợt nhả.

Sư Vũ giữ cằm hắn, hôn ngược lại hắn.

Tức Mặc Vô Bạch kinh ngạc, chợt thu lại nụ cười trên mặt, mắt không hề chớp nhìn nàng.

Sư Vũ dịu dàng cười: “Thân là chủ một thành, ở Mặc thành chỉ có ta khinh bạc người khác, chàng còn cho rằng là chàng được hời?”

Tức Mặc Vô Bạch vỗ ót: “Cô cô quả thật phong thái như xưa, bội phục, bội phục.”

Ngoài cửa chợt có tiếng bước chân, Đỗ Tuyền người còn chưa tới cửa nhưng đã bắt đầu gọi Tức Mặc Vô Bạch, nói là đưa thuốc tới.

Sư Vũ nhân cơ hội muốn đẩy Tức Mặc Vô Bạch ra, nhưng vẫn bị hắn giam chặt như cũ. Trên mặt hắn không hề có ý cười đùa, vùi đầu vào vai nàng, dịu dàng tình tứ: “Ta quay lại rồi, an tâm.”

Hắn biết vừa rồi Sư Vũ nói như vậy không phải giả vờ đưa đẩy, cũng không phải tán tỉnh ve vãn, càng không phải thích còn vờ vĩnh, trong lòng ít nhiều vẫn là vì chưa buong bỏ được chuyện A Chiêm.

Sư Vũ im lặng hồi lâu, đưa tay ôm lấy lưng hắn, mặt vùi vào lồng ngực rộng lớn thở phào một tiếng.

Phía triều đình rất nhanh đã truyền tới tin tức, án của Kiều Định Dạ căn bản đã có quyết định. Căn cơ hắn chưa vững, trên mình lắm tội lại liên quan phản nghịch, người trong triều dám cầu tình thay hắn lác đác vài mống, hiện giờ tội chết chắc chắn chạy không thoát, xem ra là chuyện diệt cửu tộc.

Lúc này Tức Mặc Vô Bạch đã ở Ninh Sóc. Trước đây hắn giả chết, dưỡng thương được một nửa thì đã bị phái tới Ninh Sóc thu thập chứng cứ. Mấy tội danh hối lộ cùng ức hiếp bách tính của Kiều Định Dạ có thật có giả, đều từ tay hắn mà ra.

Cho nên nói chỉ cần bệ hạ muốn ngươi chết, không sợ không có tội danh.

Lần này hắn tới Ninh Sóc, nhiệm vụ chủ yếu là thanh tẩy Tây An Đô hộ phủ, đem những thuộc hạ nòng cốt cùng tâm phúc của Kiều Định Dạ đổi thành người do hoàng đế chỉ định.

Gia quyến của Kiều Định Dạ đã bị triều định phái người tới trông giữ nghiêm ngặt, Tức Mặc Vô Bạch đi gặp, tìm kiếm một vòng, thế nhưng lại không trông thấy Kiều Nguyệt Linh.

Hắn không biết chuyện Kiều Nguyệt Linh tự mình bỏ đi, đúng lúc nghe được lời đồn Sư Vũ và Kiều Định Dạ tư thông nên bị tát, có chút muốn hỏi thử Sư Vũ, nhưng lại sợ nàng hiểu lầm mình mình để ý việc nàng dùng sắc dụ hoặc, vì lợi ích toàn cục, đành phải từ bỏ.

Ninh Sóc cũng không thái bình, đại khái là có mưu đồ trả thù, Tức Mặc Vô Bạch trước lúc trời tối ra khỏi thành hành sự, thế nhưng lại đụng phải một đám sát thủ là lính đánh thuê Sa Đà.

Song phương chiến đấu kịch liệt, bỗng thấy Cát Bôn dẫn theo người xuất hiện, giết đối phương không còn một ai.

Không phải nói chứ, thật sự là sạch sành sanh.

Hoàng hôn buông xuống, Tức Mặc Vô Bạch đứng cạnh xe, quét mắt qua đống thi thể trên đất, máu tươi đầm đìa dưới ánh nắng chiều vạn phần diễm lệ. Hắn nhìn Cát Bôn: “Cát hiệu úy đây là tới hủy diệt à?”

Cát Bôn ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì không, “Không phải Thiếu khanh đại nhân cho rằng ta đặc biệt đến cứu ngài đấy chứ? À không đúng, hiện giờ nên gọi một tiếng Đại đô hộ, mặc dù ngài là tạm nhiệm.” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “tạm nhiệm”, liếc nhìn thi thể trên đất: “Đám người này đều là hung thủ sát hại tiền thành chủ, thành chủ từng dặn, gặp liền giết, một kẻ cũng không giữ lại.”

Đúng thực là tác phong của Sư Vũ.

Tức Mặc Vô Bạch nhìn sau lưng hắn: “Nhưng ta tóm lại cảm thấy ngươi vẫn còn chuyện khác đó.” Cát Bôn dẫn tới là một đội kỵ binh, nhưng lại có thêm một cỗ xe ngựa: “Nhìn phương hướng, Cát hiệu úy đây là tới từ Trung Nguyên nhỉ? Trong xe chở ai vậy?”

Cát Bôn từ trước tới giờ trong lòng luôn bài xích hắn, vẻ mặt lạnh lùng: “Ta tới tiêu diệt sát thủ Sa Đà.”

Tức Mặc Vô Bạch bĩu môi: “Được thôi, ngươi đã không muốn nhiều lời, vậy ta sẽ không hỏi nhiều, dù sao ngươi ngang qua Ninh Sóc vẫn phải bị kiểm tra, đây là quy củ gần đây.”

Ánh mắt Cát Bôn lóe lên, hất cằm: “Thế thì ta nói ngươi biết, người trong xe là khách của thành chủ chúng ta, nếu ngươi không sợ thành chủ tức giận thì cứ thoải mái xét!”

Tức Mặc Vô Bạch sờ sờ mũi: “Ta thật sự sợ nàng sẽ giận. Hay là vầy đi, ngươi cứ làm việc của ngươi, ta cũng không tra, ta trực tiếp tới Mặc thành xem thử là được.”

Cát Bôn tức tối trừng mắt với hắn, suýt nữa thì phát hỏa, nhưng nhớ lại trước lúc lên đường Sư Vũ đặc biệt nhấn mạnh phải gắng sức hành sự một cách khiêm tốn hết mức có thể, càng không thể ở dọc đường thu hút quá nhiều chú ý, nên chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, thúc ngựa lên đường.