Trong Ngự thư phòng, Gia Hi đế ngồi sau án thư, trong tay cầm danh sách tài vật được trình lên, tâm trạng hồi lâu vẫn không thể bình ổn.
Tức Mặc Ngạn thật sự nhìn xa trông rộng, nhưng không thể không cảm thấy may mắn, mọi thứ hiện giờ đều nhập vào quốc khố, nhất là số binh khí hoàn hảo kia. Nếu mấy thứ này vẫn còn ở Mặc thành, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Hắn đặt danh sách sang một bên, ngước mắt nhìn người đang đứng trước mặt: “Tể tướng gửi tấu chương về, nói Mặc thành hiện giờ có trình có tự, mà ngôn luận phần lớn đều có lợi cho Sư Vũ, ngay cả thân phận vốn phải bị tru di cửu tộc cũng có thể tự mình bào chữa, thật sự là có bản lĩnh nhỉ.”
“Có thể tự mình bào chữa hay không, đều phải xem ý bệ hạ.”
Gia Hi đế bật cười: “Thế ngươi cho ta một lý do để cho phép nàng ấy tự mình bào chữa xem?”
“Mặc thành trông có vẻ phóng khoáng thật ra rất bài ngoại, thường xuyên thay đổi thành chủ sẽ dễ khiến bách tính kêu ca, khiến Tây Vực có cơ hội chen chân. Sự tồn tại của Sư Vũ có thể trấn định lòng quan dân, bệ hạ sao lại không tiếp tục dùng nàng cơ chứ? Dù sao Mặc thành hiện tại cũng chỉ là một tòa thành rỗng, cón gì phải lo lắng?”
Gia Hi đế nở nụ cười sảng khoái: “ Nói cũng đúng, chung quy Trẫm đã đợi được ngày này.”
Cùng với sự rời đi của lão tể tướng, dường như ngay cả ngày hạ cũng theo đó đi xa. Mặc dù Mặc thành vẫn náo nhiệt như trước, nhưng tin tức Thái thường thiếu khanh chết đi sống lại truyền khắp bốn phương, người nghe tin không ai không thấy kỳ lạ.
Về phần kẻ khởi xướng – Hình Việt, hắn bị Sư Vũ dọa, đã ngoan ngoãn trốn vào công thự, không dám ló mặt nữa.
Sau đó hắn làm bộ làm tịch ở trong công thự tìm vài người hỏi thăm, cho thấy bản thân đang điều tra thân thế Sư Vũ.
Đương nhiên không thể hi vọng hắn thật sự điều tra được gì, hắn tới đây là để tể tướng mau chóng áp giải Kiều Định Dạ về đô. Đã chọc Sư Vũ không vui thì còn như con thiêu thân lao vào nàng làm gì, không sợ bị nàng lột một lớp da xuống chắc.
Mấy ngày nay vừa hay Sư Vũ không có thời gian để ý hắn. Nàng xử lý hết toàn bộ chính sự Mặc thành một lượt, dùng danh nghĩa Quyền thành chủ hạ lệnh hủy bỏ tất cả mệnh lẹnh mà Kiều Định Dạ ban hành, cũng lần nữa bổ khuyết binh sĩ thủ thành, hạ lệnh canh gác nghiêm ngặt bốn cổng thành, người ngoài không được phép dễ dàng ra vào, đặc biệt là người Nhược Khương.
Gió đêm mùa thu quét qua vùng đất biên thùy, bầu trời Mặc thành âm u khiến lòng người hoảng hốt.
Sự nhiệt tình tám chuyện của chúng bách tính vẫn không hề thuyên giảm, gần đây lại bắt đầu thầm thảo luận quan hệ giữa Kiều Định Dạ và Sư Vũ, nghe đâu hai người ở trong phủ thành chủ tư thông với nhau, Sư Vũ còn bị muội muội ruột của Kiều Định Dạ tát, kể rất chi sinh động.
Mấy chuyện kiểu này hiển nhiên là càng có sức hấp dẫn hơn so với thân thế gì gì đó, dần dần mọi người đều đã quên bẵng quan hệ giữa Sư Vũ và Thi Tử Quang.
Phía Trường An thẩm tra xử lý án của Kiều Định Dạ dường như hao tốn không ít thời gian, hiện tại đã tới hồi kết, nhưng cũng không ai nhắc tới chuyện thân phận của Sư Vũ, càng không ai truy vấn “Thái thường thiếu khanh” điều tra thế nào rồi.
Mãi tới tháng tám, Gia Hi đế dường như rốt cuộc nhớ tới Mặc thành, phái một đại thần tới Ninh Sóc tạm thời nhậm chức Tây An Đại đô hộ thuận đường mang theo thánh chỉ, vào lúc trời hãy còn chưa sáng, gõ cổng Mặc thành.
Tin tức lập tức truyền tới phủ thành chủ và công thự, Sư Vũ cùng Hình Việt đóng giả Thái thường thiếu khanh tức tốc tới cổng thành nghênh tiếp thánh chỉ.
Đầu phó sớm đã có bách tính tới hóng tình hình, lắc đầu cảm khái, Mặc thành đã không còn sự kiêu ngạo trước đây nữa rồi. Nếu là trước đây, nào tới lượt thành chủ đích thân xuất hiện ở cổng thành để lắng nghe mệnh lệnh hoàng đế đâu chứ.
Cảm khái thì cảm khái, nhưng người vẫn quỳ xuống, cung cung kính kính nghe chỉ.
Cấm quân chặn đường, trong xe một quan viên mang ủng cao bước xuống, đưa mắt liếc nhìn gáy của một loạt người đang cúi đầu, ở trên phố tuyên đọc thánh chỉ.
Gia Hi đế nhắc tới công trạng Sư Vũ minh oan bắt được hung phạm cho thành chủ Tức Mặc Đàm, cũn nhắc đến việc nàng khổ cực bình ổn Mặc thành, nhưng lại kiên quyết không hề đề cập đến thân phận của nàng, như cũ xem như không hề hay biết gì về chuyện này. Sau đó tuyên bố phong nàng làm thành chủ Mặc thành, tổng quản sự vụ lớn nhỏ của Mặc thành.
Sư Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, chợt nhìn sang Hình Việt bên cạnh.
Hình Việt dùng gương mặt của Tức Mặc Vô Bạch nhìn sang, tâm trạng hoảng loạn nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy Sư thành chủ?”
“Sao lại như vậy?”
Sư Vũ không hiểu, nếu như Tức Mặc Vô Bạch còn sống, sao có thể tới lượt nàng làm thành chủ? Nhưng nếu như Tức Mặc Vô Bạch đã chết, thì người âm thầm giúp đỡ nàng rốt cuộc là ai?
“Sư thành chủ, tiếp chỉ tạ ân đi. Sau này cô và ta là đồng liêu, vì bệ hạ phân ưu, vì quốc gia tận trung nhé.” Quan viên cứ đứng đó thực sự xấu hổ, đành phải nói vài câu đường hoàng, chru động giao thánh chỉ tới tay nàng.
Sư Vũ cúi đầu bái lạy, nâng tay nhận lấy, âm thanh ngỡ ngàng: “Vi thần tạ chủ long ân.”
Mặc thành cuối cùng nghênh đón tân nhiệm thành chủ đời thứ ba, hơn nữa còn là nữ thành chủ đầu tiên.
Chiếu theo lệ cũ, quan dân cùng vui, đại xá toàn thành, trang trọng diễu hành.
Phủ thành chủ vì để tiếp đãi quan viên lặn lội xa xôi tới đây cùng với “Thái thường thiếu khanh” đang tọa trấn nơi này, bận rộn mở tiệc chiêu đãi.
Trời còn chưa tối, hoàng hôn vẫn chưa tắt, trên người Sư Vũ mặc lễ phục tay rộng của thành chủ, đội mũ trang nghiêm, đứng dưới bậc thềm phủ thành chủ quan sát Mặc thành nhuộm trong ráng chiều.
Nơi này cuối cùng vẫn thuộc về nàng, đáng tiếc cảnh còn người mất.
“Sư thành chủ, nghe nói Người tìm ta?”
Sư Vũ quay lại, Đỗ Tuyền đứng sau lưng nàng, trang phục chỉnh tề, diện mạo sáng láng.
Nàng có chút bất ngờ; “Ta còn tưởng ngươi gặp chuyện, đang nghĩ trăm năm sau phải ăn nói thế nào với công tử nhà ngươi đấy.”
Đỗ Tuyền có phần xấu hổ: “Làm phiền Sư thành chủ nhọc lòng rồi.”
Sư Vũ thu lại ánh mắt: “Không sao là tốt, nếu ngươi không có nơi để đi, sau này đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
Túc Diên bỗng từ trong góc xông ra, hết sức kích động: “Giữ lại hắn làm gì chứ! Thành chủ. À! Thành chủ có một mình nô tỳ hầu hạ là được rồi mà!”
Đỗ Tuyền khinh khỉnh nhìn nàng ấy, lúc quay sang Sư Vũ thì lại mặt mày tươi cười: “Ý tốt của Sư thành chủ, Đỗ Tuyền không dám nhận. Thời gian này ta không có mặt là vì trở về Trường An một chuyến, lần này là đi theo Đại đô hộ tạm thời tới đây. Đúng rồi, Sư thành chủ sao người không đi gặp vị tân đại đô hộ này một lần?”
Thành kiến của Túc Diên với việc hắn muốn cướp chén cơm của mình khá lớn, không vui nói: “Gặp gì mà gặp? Cũng đâu phải chưa từng gặp đâu chứ? Hôm ấy tuyên đọc thánh chỉ, bách tính toàn thành cũng đều gặp rồi, chỉ có ngươi vẽ chuyện!”
Sư Vũ ngăn cản Túc Diên: “Tính tình này của em còn dữ dội hơn cả ta đấy.”
Túc Diên rụt cổ, lùi sang một bên.
Sư Vũ mỉm cười an ủi Đỗ Tuyền: “Ngươi nói đúng, Chương đại nhân đến thay mặt bệ hạ truyền chỉ, có lẽ còn có căn dặn khác, ta nên gặp một lần mới phải, ngài ấy hiện đang ở đâu?”
Nét mặt Đỗ Tuyền kỳ lạ, mỉm cười, đưa tay mời, dẫn nàng đi về trước.
Sư Vũ sợ Túc Diên lại cãi vã với hắn nên bảo nàng ấy đi chuẩn bị yến tiệc, còn mình thì đi theo Đỗ Tuyền xuyên qua hành lang đi về trước.
Tới bên dưới Xuy Tuyết Các, Đỗ Tuyền dừng bước, mời nàng đi lên.
Sư Vũ thuận theo cầu thang ngước mắt nhìn lên, khẽ nhíu mày. Vị Chương đại nhân này thực sự không cho rằng mình là người ngoài, ngay cả nơi này cũng tới.
Nhấc vạt áo bước lên cầu thang, hướng mắt nhìn xuống, chợt nhớ đến khung cảnh một năm trước ở trên lầu các cùng Tức Mặc Vô Bạch, không khỏi thầm thở dài.
Đẩy cửa vào trong, màn trướng nhẹ lay, tia nắng cuối cùng trong ngày chiếu xuống mặt đất, ánh nắng nghiêng nghiêng, kéo tới tận bên cửa sổ. Một người ngồi sau án, nho sam tay rộng trải trên đất, dáng vẻ yên tĩnh. Lướt nhìn sang, ngược sáng nên chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt người đó, trông hơi gầy yếu, mày cao mắt sáng, khóe miệng mang theo ý cười khe khẽ.
Sư Vũ trước đó cho rằng mình hoa mắt, giữa khung cảnh thế này cũng tựa như mộng cảnh. Tiếp theo nàng trở nên tức giận, cảm thấy Hình Việt thật sự là ngày càng táo tợn. Đã bảo còn dám giả mạo Tức Mặc Vô Bạch lần nữa sẽ lấy mạng hắn, thế nhưng hắn còn thật sự không sợ chết.
“Chương đại nhân đâu?”
“Nàng tới đây không phải để gặp ta ư?”
“Ta tới gặp Tây An Đại đô hộ tạm nhiệm.”
“Chính là ta.”
Sư Vũ ngược lại cũng kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn tự mình thừa nhận. Thé nhưng rất nhanh nàng đã cảm thấy không đúng, nhanh chân bước lên, cẩn thận quan sát hắn, càng thêm cho rằng mình đã xuất hiện ảo giác.
“Hầy, lâu ngày không gặp, phu nhân vậy mà không nhận ra vi phu rồi.” Hắn đứng dậy bước lên trước.
Sư Vũ nhấc tay sờ mặt hắn, cuối cùng đã tìm được chút cảm giác chân thực.
“Thật sự là chàng?”
“Phải.”
“Tức Mặc Vô Bạch?”
“Là ta, cô cô.” Tức Mặc Vô Bạch buồn cười nhìn nàng.
Sư Vũ nhất thời ngẩn người, hồi lâu vẫn không lên tiếng. Tức Mặc Vô Bạch thuận thế ôm nàng vào lòng, hiếm khi thùy mị được thế này, tâm tư an định.
Cảm xúc của Sư Vũ cuối cùng đã hoàn toàn trở nên trấn tĩnh, bỗng đẩy hắn ra, mở miệng liền chất vấn: “Chàng đợi ở đây làm gì? Lại tính cùng Hình Việt giở trò gì?”
Tức Mặc Vô Bạch liên tục xua tay: “Chuyện này đơn thuần là hiểu lầm, ta chỉ bảo hắn tới Mặc thành trước để ổn định tình hình, nào biết hắn lại bị nàng dọa rồi trút giận lên ta chứ. Hiện giờ sống chết không muốn cùng trao đổi thân phận, giờ vẫn đang ngồi trong sảnh cùng mọi người cười đùa vui vẻ. Ta ngay cả cơ hội gặp nàng cũng không có, chỉ có thể xa xa tránh tới đây, bằng không bị người khác bắt gặp có hai Tức Mặc Vô Bạch, há chẳng phải quá đáng sợ rồi ư?”
Trên mặt Sư Vũ lại xuất hiện nụ cười quen thuộc, dịu dàng tựa như hóa thành nước: “Đáng đời.”
“………”
Nàng bước tới cửa, trông thấy Đỗ Tuyền đứng đó, hừ lạnh nói: “Ta chưa từng tận mắt thấy công tử nhà ngươi gặp nạn, lúc đầu có chút không tin hắn thật sự đã chết, là ngươi luôn miệng nói hắn không còn. Chờ ta tin rồi, ngươi lại cố ý không nói với ta tin hắn còn sống, chủ tớ hai người thật sự được lắm.”
Đỗ Tuyền cười ngượng: “Sư thành chủ đừng hiểu lầm, lúc đó ta thật sự cho rằng công tử nhà ta qua đời rồi, quay về Trường An mới biết người còn sống mà. Chẳng qua hôm nay….đúng thực là cố ý …”
Tức Mặc Vô Bạch phụ họa: “Chuyện này kể ra dài lắm, xác thực không trách được Đỗ Tuyền, sau này ta sẽ giải thích cho nàng.”
Sư Vũ bĩu môi, vẫy vẫy tay với Đỗ Tuyền: “Hôm nay ta tiếp nhận chức thành chủ, toàn thành đại xá, nên không truy cứu nữa. Giờ ngươi đi nói với Hình Việt, bảo hắn quy củ một chút, giờ ta và công tử nhà ngươi đi yến tiệc gặp khách khứa.”
Đỗ Tuyền như được đại xá, vội vàng chạy đi bắt nạt Hình Việt.
Sư Vũ quay qua liếc nhìn Tức Mặc Vô Bạch: “Đi thôi.”
Tức Mặc Vô Bạch cất bước theo nàng: “Ta hiện tại thực sự không tiện xuất hiện cùng nàng, dù sao lúc đó chuyện thành thân mọi người đều biết, chi bằng nàng tới sảnh trước đi, ta tới muộn một bước.”
Sư Vũ đi tới dưới bậc thang, dừng cạnh bụi hoa: “Nên nói gì mọi người sớm đã nói đủ rồi, vốn có tránh cũng tránh không được, chàng hà tất còn giả vờ quan tâm?”
Tức Mặc Vô Bạch mừng rỡ gật đầu: “Cũng đúng, nếu như nàng đã tiếp nhận sự thật này, vậy ta cũng an tâm, xem như suýt nữa mất mạng cũng đáng.”
“…………”