Bên trong bội sức vốn là cái không gian hư ảo, một mảnh u tối, nhìn như vô ngần. Trên thực tế chỉ có một loại cảm giác có thể nhận biết được, cũng không có ý nghĩa thực tế.
Nhưng mà lúc này không gian đã đủ hiện hóa, do không gian rộng lớn vô ngần đó được thu nhỏ, vốn ra ý thức được nơi đi qua, số liệu phản hồi nói cho Mạc Ngôn, không gian này tồn tại chân thật.
Nhưng nó không phải là chỗ khiến cho Mạc Ngôn giật mình nhất, điều khiến hắn thực sự kinh ngạc thậm chí là có chút lo sợ chính là không thấy Tả Đạo Nhân!
Đương nhiên, Tả đạo của Tả Đạo Nhân chân chính chính là lão nhân ông ta sống ở vài ngàn năm về trước con lưu lại hình ảnh cho đệ tử.
Vốn dĩ là tiến vào không gian có thể nghe được lão nhân ngồi trên bàn đó thao thao bất tuyệt, nói chuyện trời đất nhưng bây giờ nới đó cũng hoàn toàn vắng vẻ.
Thời khắc này, ít nhiều trong lòng Mặc Ngôn đều có chút lo sợ, nghi ngờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Không thấy lão nhân, đi thẳng một đoạn đường rồi tự mình đi ra.
Hắn biết có một ngày bội sức sẽ biến hóa nhưng chưa bao giờ nghĩ lại biến hóa nhanh đến mức như vậy, hơn nữa lần đầu tiên phát sinh biến hóa đã làm mất Tả Đạo Nhân…
Thật là gặp quỷ, cái này gọi là chuyện gì đây?
Trong lòng hắn có chút mù mờ, đứng ở đó sửng sốt suốt nửa ngày sau đó mới phát hiện không gian phía đông cố nhiên có một cái cửa sổ.
Cửa sổ này thanh lịch theo phong cách cổ xưa, song cửa giống như đá, giống như gỗ nhìn không ra một chất liệu gì cụ thể. Mặt trên có cành cây xanh bán víu mang theo sức sống dào dạt.
Mạc Ngôn động lòng, khu động khiến ý thức của ta tiến lên, muốn nhìn đến tột cùng.
Nhưng tâm niệm vừa động, thì ý thức của mình đã phát sinh biến hóa, thế nhưng không hề có dấu hiệu co rút trở lại…
Không tiến được vào toàn bộ không gian ý thức, gần như chỉ được một bộ phận mà theo ý thức của ta co lại, ý thức tâm linh của Mạc Ngôn bắt đầu rục rịch như dòng nước tiến vào trong không gian của bội sức.
Vẻn vẹn có thế không đủ để khiến cho Mạc Ngôn kinh ngạc, để cho hắn giật mình thế nhưng ngay lúc đó cũng bắt đầu hư hóa, vốn ý thức càng thêm khổng lồ, sau đó nước chảy bèo trôi tiến vào không gian bên trong bội sức.
Những biến hóa này nói thì dài dòng nhưng trên thực tế thời gian chỉ trong nháy mắt nhanh đến mức Mạc Ngôn không kịp đưa ra phản ứng gì.
Sau khi vốn ý thức không lồ tiến vào bên trong, tại nơi có cửa sổ theo phong cách cổ xưa dần dần ngưng tụ cuối cùng cũng hiện ra một Tiểu hòa thượng Mi thanh mục tú.
Mạc Ngôn và Tiểu hòa thượng quan hệ vốn có 2 mặt, làm Tiểu hòa thượng này hiện ra không gian… trong lòng hắn đã rõ ràng.
- Thì ra là như vậy… Không gian sinh ra sau khi biến hóa, không những cất chứa được ý thức vô hình mà bây giờ ta cũng có thể nhập vào giữa hư và thực.
Lúc này, góc nhìn của hắn đã phải thay đổi theo những người đứng nhìn từ góc độ biến hóa, việc chính là góc nhìn.
Giờ phút này, chính hắn là Tiểu hòa thượng, Tiểu hòa thượng chính là hắn.
Đứng ở trong không gian, hắn bỗng nhúc nhích cơ thể nhìn thấy mình không nhút nhát, cảm giác vô cùng kì diệu.
- Không biết phần quan trọng chỗ nào…
Tâm niện của hắn vừa động, góc nhìn trước mắt chuyển biến lập tức thấy chính mình đứng trong phòng ngủ vẫn không nhúc nhích giống như hóa đá vậy.
- Xem ra phân tâm tạm thời không thể hi vọng gì…
Hắn lắc đầu, nhìn lại góc nhận định về không gian trước mắt.
Lúc này trong mắt hắn không gian chân thật không thể tiếp tục chân thật được, chân hắn nhẹ nhàng một chút thậm chí có thể cảm nhận được lực phản ứng của mặt đất.
- Quả thực là có quá mức chân thật…
Mạc Ngôn cũng không vội vã tìm tòi, nghiên cứu phiến cửa sổ kia mà cân nhắc một khi không gian đã chân thật như vậy thì không biết là có thể mang vật chất hiện thực vào được không?
Nghĩ đến đây, hắn phân ra một luồng ý thức tìm hiểu không gian, cố gắng đem một cái hộp quẹt vào giữa phòng ngủ.
Luồng ý thức này ẩn chứa năng lượng không nhiều lắm, cố lắm cũng chưa đầy sức nặng của một vật thể, hộp quẹt trên tủ đầu giường vốn bị ý thức tha đi cứ thong thả bay trên sàn nhà…
Nhưng sau khi làm cho nó tiếp xúc ngay sau đó không nó không hoạt động nữa, bất kể Mạc Ngôn có sử dụng như thế nào thì hai người chân thật vẫn không chịu dung hợp.
Mạc Ngôn không khỏi thất vọng, lẩm bẩm nói:
- Cứ tưởng trải qua lần biến hóa này, bội sức sẽ tiến hóa như trong truyền thuyết có không gian nhạc cụ của thầy tu, xem ra đọc tiểu thuyết qua nhiều rồi…
Trong lòng hắn thất vọng, nhưng nghĩ lại cảm thấy loại ý thức này của mình cũng chưa chắc là là tham vọng quá đáng.
Cái loại nguyên liệu Kim quang ngọc này, chẳng qua bội sức cũng chỉ hấp thu 2 quả theo thuyết không gian tiến hóa có thể cất chứa hư thật. Nói cách khác, bản chất của không gian trước mắt này giống như trong hư thực. Hơn nữa nguyên liệu kim quang ngọc này không chừng chỉ trong một ngày có thể tiến hóa thành không gian chân thực.
Mạc Ngôn lại càng thấy được loại khả năng này thật sự rất lớn.
Nhưng điều tiếc nuối chính là, tay hắn không có loại nguyên liệu nội ẩn kim quang này, khả năng cũng chỉ là phỏng đoán.
- Phải tìm cơ hội đi thỉnh giáo chuyên gia ngọc thạch một chút, xem loại ngọc nguyên liệu này làm ra ở đâu…
Hắn cân nhắc một chút, chợt phát hiện ra chính mình và chuyện ngọc thạch có quan hệ xem ra nhất định phải tìm thời gian duy nhất để giải quyết.
Đầu tiên, chế tạo bùa Ngũ Hành cần phái Dương Chi chính tông, tiếp theo cũng sắp đến sinh nhật ông nội, tuy hắn không thích tòa đại viện này cũng không thân cận với ông nội nhưng trưởng bối thì vẫn là trưởng bối, cho dù là không tận được chữ hiếu thì cũng không được đâm vào cột sống của mình. Cho nên hắn tính toán lúc đi mừng thọ sẽ mang theo ngọc để tỏ tâm ý. Mặt khác hắn còn cần ít ngọc thạch dùng để chế tạo một loại bùa hộ mệnh. Loại ngọc này tuy chế tạo đơn giản nhưng xác xuất thành công cũng không cao lắm cần tiêu hao một khối lượng lớn vật phẩm.
- Ôi, vẫn là thiếu tiền…
Hai ngày trước hắn còn có cảm giác ra rằng mình là người có tiền, bây giờ có thể tính toán được thì ngay lập tức lạ thấy 30 vạn thù lao của Lâm Chi Vũ căn bản là không đủ dùng.
Dương Chi Nhuyễn Ngọc, đồ chơi kia chắc có bán.
Hắn tính tặng ông nội ngọc cũng không phải là bủn xỉn. Nếu như đưa đến một pho tượng rẻ hàng thì khác nào hắn ném vào mặt mình. Mạc gia đâu bất khởi. Dù có thế nào hắn cũng gánh vác trên vai là cháu đích tôn, e rằng người cùng nhà không đối phó được thì cũng không thể để cho người ngoài thấy được. Còn nữa, hắn đi mừng thọ, không phải là đi trêu chọc, thật sự không cần phải… nhắm trúng để tất cả mọi người không cảm thấy thoải mái. Đưa lễ vật đến mừng thọ dập đầu trên đại đường coi như tất cả mọi người đều vui vẻ. Đến lúc đó vỗ mông chạy lấy người cũng không ai nói được gì.
Bàn tính như vậy tiêu hao vật phẩm, 30 vạn thật là không đủ vào đâu được.
- Ngày mai tìm Hoàng béo hỏi xem, anh ta có cái gì… có cách gì tốt không…
Mạc Ngôn biết mình cũng không có đủ hiểu biết về số ngọc còn thiếu vì thế cân nhắc là cần cầu đến Hoàng Lưu Hạ. Nếu như biết được một, hai cái ngọc khí làm được ông chủ thì ít nhất cũng phải tiêu tốn ít tiền.
Đang đắn đo thì cửa sổ kia bỗng nhiên mơ hồ có gió thổi tới.
Mạc Ngôn cả kinh, chẳng lẽ cửa sổ này còn có thể thông đến hước khách hay sao?
Trong lòng hắn hơi động một chút, nhìn vào hư thực lập tức tâm động hướng về phía cửa sổ kia.
Phiến cửa sổ này chỉ có song cửa, ở giữa đều có cây xanh leo xuống. Mạc Ngôn đi đến phía trước cửa đưa tay búng cành lá trước mắt xuất hiện một thiên địa mới!
- Quả nhiên là có động tiên khác…
Mạc Ngôn không nhịn được sợ hãi, nhìn qua cành lá xuyên thấu, xa xa sơn thủy hữu tình, xanh xanh hình như còn có nghe thấy cả tiếng nước chảy róc rách…
Chỉ có điều hình ảnh đó mông lung như là cách qua một lớp thủy tinh vậy, làm cho không người nào có thể nhìn toàn diện được.
Mạc Ngôn đưa tay xuyên qua lớp cành lá rủ xuống, sau một hồi tìm hiểu đầu ngón tay của hắn truyền đến một lực cản hình như động phải một màng gì đó trong suốt.
Cái màng này cực kì cứng, Mạc Ngôn thử mấy lần, phát hiện cho dù là mình có dùng hết lực cũng không có cách nào xuyên thấu qua…
Mạc ngôn hít một hơi thật sâu. Hắn định nhảy…
Thế giới bên ngoài cửa sổ thật mông lung, nhưng giữa tầng giao hòa kia có một làn gió nhẹ nói cho hắn biết, thế giới trước mắt là thật!
Thế giớ mới xinh đẹp?
Đại lục mới xinh đẹp?
Hay là… người kia ở trong vũ trụ tồn tại song song hai thế giới?
Các dấu chấm hỏi không ngừng xoay quanh trong đầu Mạc Ngôn…
- Mặc kệ nó là chỗ nào, cũng không cần biết nó là hư hay ảo, tóm lại là đều có thể tìm thấy đường…
Mạc Ngôn hi hí mắt, quyết định thăm dò đến tột cùng, cái này giống như Thế giới tự huyễn lẽ nào Tả Đạo Nhân dẫn đường cho hắn…
Trên thực tế sau khi gõ mở tâm linh, hắn ít nhiều có sự mông lung về thế giới.
Thân có lực không thuộc của mình, chỉ cần hắn đồng ý, tiền tài, sắc đẹp, quyền thế đều có thể có được. Với hắn mà nói đây đây đại khái là không có… nhất là chuyện khiêu chiến. Không có tính khiêu chiến, dĩ nhiên là không nhúc nhích mê man không tránh được.
Thân là một người tu sĩ, mục tiêu cuối cùng phải là Trường Sinh nhưng đây là Thế giới mạt pháp đừng nói là Trường Sinh chứ ngay đến bể khổ lúc sống cũng có.
Không muốn giả dễ như trở bàn tay.
Duy nguyện được rồi thì lại khó như lên trời.
Bây giờ Mạc Ngôn đang ở vị trí nửa vời, tuy hắn không muốn nghĩ nhiều nhưng rõ ràng hắn biết lòng mình thực sự đang rất mê man.
Nhưng mà bây giờ, có một Thế giới mới xuất hiện đang đợi hắn khám phá còn có gì phấn chấn lòng người hơn thế?
Trong nháy mắt sự mê man trong lòng hắn biến thành mây khói, phảng phất từ từ rồi không còn tồn tại!
Không gian bên ngoài bỗng nhiên có tiếng reo điện thoại truyền đến.
Tuy rằng có vốn ý thức không cần thở nhưng theo quán tính Mạc Ngôn vẫn hít không khí, ngón tay lướt qua đám cây xanh lưu luyến khi dời không gian.
- Cơ duyên chưa đến, vẫn là tạm gác lại sau đó sẽ từ từ khai thác…
Sau khi thu hồi ý thức, bộ phận quan trọng khôi phục lại bình thường.
Hắn xoay người, nhặt bội sức lên cẩn thận đeo lên cổ sau đó cầm di động mở khóa.
Là điện thoại của Đại Lý gọi đến, âm thanh rất bé có vẻ như đang lén lút.
- Này, ở đâu vậy? Tìm chỗ vắng, tôi có lời muốn nói.
Mạc Ngôn nói:
- Có lời gì mà không thể nói trong điện thoại thế?
Đại Lý thấp giọng nói:
- Đây là điện thoại công cộng, không tiện nói chuyện. Tón lại là đại sự…
Mạc Ngôn không nhịn được buồn cười, người này chơi ú tim đây.