Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 56: Ăn nôn ra




Mạc Ngôn có một giấc ngủ ngon, đến trưa ngày thứ 2 mới tỉnh dậy.

Xuống giường đi rửa mặt, sau đó ngồi trước bàn ăn mờ TV ra xem.

Trong viện không có trang bị đường dẫn vệ tinh nhưng cũng bắt được mấy kênh.

Mạc Ngôn chuyển đến kênh có tin tức của Tỉnh vệ, muốn xem xe sự kiện đêm qua chính phủ đưu tin như thế nào. Nhưng điều nằm ngoài ý muốn của hắn chính là tin tức người dẫn chương trình không nhắc tới chuyện này. Dưới phụ đề chỉ có một tin lướt rất nhanh: đêm qua, đội cảnh sát tăng cường ra quân phá án, cứu được mấy con tin…

Mấy phụ đề tin tức này không hề nói qua về quá trình giải cứu con tin, thân phân của bọn cướp cũng không được dề cập, thậm chí là hình ảnh của các cảnh sát cũng không thấy xuất hiện, chính là công lao của Khinh Miêu Đạm trong đội cảnh sát.

- Chiếc bánh ngọt to như vậy mà không ai chia? Không nghiên cứu những lãnh đạo đi đâu hết rồi…

Mạc Ngôn không khỏi ngạc nhiên, khi hắn xem những tưởng chiếc bánh ngọt này cũng đủ để nhiều người thăng cấp, thậm chí là lên cấp ngay cũng có. Ví dụ như Đỗ Tiểu Âm, luận về công lao thì hoàn toàn không thành vấn đề. Mà các lãnh đạo của Bộ chỉ huy bởi vì cấp bậc cao quá rồi chưa chắc đã được thăng chức ngay nhưng trong lý lịch hồ sơ sẽ được ghi công số 1, điều nay đối với con đường làm quan sau này của họ sẽ rất có tác dụng…

Mặc Ngôn vừa ăn, vừa đoán thầm cảm thấy chuyện này có chút khó tin.

Trên thực tế, bằng trí tuệ của hắn thì không khó để khám phá ra trong chuyện này có điều mờ ám.

Nhưng nhiều khi tính cách thường cũng biến thành một loại mê trướng.

Những người đứng ngoài chuyện này, chuyện lần này xảy ra Mạc Ngôn có bí mật không thể liên hệ nhưng hắn vẫn cảm thấy nhân quả đã kết thúc, chuyện còn lại không có quan hệ gì đến mình nữa.

Chuyện đã không liên quan dĩ nhiên là treo lên cao, lười động não. Bây giờ hắn hoàn toàn không lo lắng gì đến chuyện này sự xuất hiện của mình khiến cho chính phủ có bao nhiêu là áp lực.

Có một loại tính cách có tên là không có tim, không có phổi, nói trắng ra là loại biểu hiện của hắn bây giờ hoàn toàn là một đứa trẻ bướng bỉnh không có tim không có phổi, và chẳng có quan hệ gì đến chỉ số thông minh.

Nếu đã không liên quan thì dĩ nhiên là không chú ý ăn hết chỗ thức ăn trước mặt, sự ngạc nhiên trong lòng Mạc Ngôn cũng giảm đi.

Với hắn mà nói, việc cần làm có rất nhiều, những chuyện cần chấm dứt thì không đáng để vùi đầu, sức lực vào.

- Đầu tiên là cần nghiên cứu một chút cái bùa hộ mệnh kia, tiếp theo là trong thư phòng của Triệu Việt, chặn giấy cũng phải nhanh một chút cắt ngọc thành chữ phiến, đem âm dương tụ khí mới chế ra đúng được.

Hắn dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, rồi đi đến phòng ngủ rồi lại bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua suýt nữa thì đánh trúng màn kia, hắn cân nhắc ngọc trong tay chất liệu gỗ có dùng để luyện Mạt pháp tả đạo lục thành bùa hộ mệnh được không.

Bùa hộ mệnh này và bùa hộ mệnh trên người Dũng đại ca hoàn toàn là hai khái niệm. Bùa hộ mệnh của Dũng là chỉ là một loại trên tinh thần kí thác không có công năng phòng hộ. Mà Mạc Ngôn muốn luyện chế bùa hộ mệnh có cả phòng hộ và công năng đạo cụ nữa, không những phòng ngự mà còn có năng lượng đập vào. Đương nhiên trên thế giới này không có vũ khí có năng lượng như thế, đối với Mạc Ngôn mà nói, loại bùa hộ mệnh này tác dụng thực sự của nó là phòng ngự.

Tuy bây giờ hắn không thể xác định lại phòng ngự vật lý có thể phát huy tác dụng với đạn hay không nhưng theo Mạt pháp tả đạo lục, loại bùa hộ mệnh này có thể ngăn cản các tên nỏ bắn một cách liên tục hơn nữa còn chống đỡ được trong một thời gian tương đôi dài, ước chừng khoảng 100 mũi tên. Nói cách khác, chỉ cần có loại đồ chơi nàu thì cho dù người ta có bắn trên 100 mũi tên người cũng không chết.

Tên nỏ ở đây đương nhiên là tên nỏ thời cổ, lần này Mạc Ngôn không nghiên cứu, không biết tham số cụ thể. Nhưng hắn thấy đã có chưa nỏ thù uy lực sẽ không quá nhỏ đâu.

Đánh lén thì đừng nói là súng đạn có thể chống đỡ nổ? phải quay lai điều tra thêm số liện…

Trở lại phòng ngủ, hắn lấy ngọc nguyên liệu từ trên người Dũng ca ra sau đó gỡ ngọc bội trên cổ xuống đặt cùng một chỗ.

Ngọc bội này của hắn không phải vàng cũng không phải bạc, bề ngoài cũng xấu xí chì dù là vứt ra đường thì cũng chẳng có ai thèm chú ý đến.

Nhưng nếu như cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện, cái ngọc bội này giống như một loại hấp lực, có thể hút ánh mắt con người vào đó khiến cho người ta không thể kiềm chế được mình. Nếu để trong một thời gian dài thì suy nghĩ cũng sẽ bị nó hút vào cả người đắm chìm trong hốt hoảng rồi lại tiến vào một cảnh giới huyền diệu đặc biệt…

Trên thực tế, đối với người bình thường mà nói cái ngọc bội này được gọi là thứ yêu dị.

Đối mặt với nó, nếu cứ nhìn chăm chú trong một thời gian dài thậm chí có thể trở thành người vô thức, sống đời sống của thực vật.

Chính vì duyên cớ như vậy mà Mạc Ngôn cũng không dám đem ngọc bội này ra để mọi người nhìn thấy, Mạch Tuệ đã mấy lần hỏi hắn trên cổ có cái gì đều bị hắn kể qua loa. Đến cuối cùng hắn đem ngọc bội tơ hồng này đổi thành sợi tơ trong suốt, cứ như vậy thì khả năng bị người ta phát hiện sẽ giảm đi.

Buổi trưa ánh nắng mặt trời chiều vào bề ngoài xấu xí của miếng ngọc bội này pháy ra ánh sáng kì lạ.

Mạc Ngôn chú ý tời, loại ánh sáng này và ánh sáng của ngọc nguyên liệu làm bùa hộ mệnh hình như giống nhau, chẳng qua ánh sáng của nó không đậm và thần bí bằng, mang theo một tin làm cho người ta ham đến tận cùng sâu thẳm… Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Mạc Ngôn cầm lấy miếng ngọc nguyên liệu, nhìn dưới ánh sáng một lúc lâu ngoài ánh sáng đó ra cũng không phát hiện thấy cái gì kỳ quặc.

Trầm ngâm một lát, hắn nhẹ nhàng đặt miếng ngọc nguyên liệu này xuống miếng ngọc kia…

Vừa để xuống thì bỗng nhiên dị trạng xuất hiện.

Dường như chỉ tiếp xúc trong nháy mắt ngọc bội đã sinh ra một lực hấp dẫn lớn, Mạc Ngôn cảm thấy trong tay trầm xuống, Ngọc nguyên liệu giống như chim bay vào rừng sâu, không có sức lực…

Loại hình ảnh này giống như quỷ dị vậy.

Thể tích của ngọc nguyên liệu không lớn chỉ bằng một nửa hộp thuốc lá nhỏ nhưng lớn hơn so với quân bài mạt trượt, cũng coi là cự vô phách.

Nhưng ở đây ánh sáng ấm áp giữa điểm bài mạt trượt sinh sôi nuốt chửng miếng ngọc bằng nửa hộp thuốc lá, ngay cả nửa chút cạn bã cũng không còn, loại hình ảnh kì lạ này khiến cho Mạc Ngôn có chút giật mình.

Hắn vội đưa tay lùi về hắn lo lắng tay mình cũng bị nó nuốt mất…

Bội sức không hề có hứng thú với tay của hắn, sau khi nuốt mảnh ngọc nguyên liệu kia dường như còn chưa no, rung mấy cái đột nhiên nó trôi nổi lên sàn nhà, nuốt mất cái bùa hộ mệnh của Dũng ca.

Gan của Mạc Ngôn từ trước đến nay đều rất lớn nhưng khi gặp chuyện này cũng thấy sợ hãi.

Hắn thì thầm một câu " Quân không nhịn được việc nhỏ" hắn dựng đứng lên như tia chớp lui về phía sau rất nhanh rồi tiếp tục quan sát.

Sau khi bội sức nuốt bùa hộ mệnh, lặng yên rơi xuống đât, mũi nhọn sáng bóng di chuyển, lúc hồng lúc xanh, nhìn qua trái lại rất có cảm giác của khoa học viễn tưởng.

Khoảng 10 giây sau, ánh sáng bên ngoài của bội sức dừng lại rồi lập tức phun ra một chùm tia khói xám xịt.

Đám khói này dồn dập rồi từ từ dơi xuống mặt đất.

Sau đó bội sức không còn động tĩnh gì nữa mà lẳng lặng nằm trên sàn nhà, lại khôi phục lại cái bề ngoài xấu xí như bà già.

Mạc Ngôn cũng không làm bậy, sau khi quan sát hồi lâi mới chậm rãi đi qua.

Cứ tưởng rằng thứ này sẽ nổ mạnh, lo lắng vô ích rồi…

Gan của Mạc Ngôn to nhưng đối với loại này truyền từ mấy ngàn năm dù thế nào thì cẩn thận cũng không quá.

Lại nói tiếp, dù bội sức này là con người luyện chế nhưng dù sao cũng là vậy đến từ thiên ngoại, huống hồ là Tả Đạo Nhân cũng thừa nhận, ông ta gọi là luyện chế, kì thực là gia công. Bên trong bội sức có đủ loại huyền diệu cùng với nói là luyện chế mà thành còn không bằng nói là huyền diệu thiên sinh, Cho nên Mạt Pháp tả đạo lục, ông đã dặn dò truyền nhân của mình nếu thấy bội sức phát sinh dị trạng thì không phải do dự mà chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Bỏ qua lời lão nhân nói, có hại trước mắt, Mặc Ngôn thành thật tuân theo lời dặn dò của Tả Đạo Nhân, thấy bội sức bỗng nhiên nhẹ nhàng trước hết là né ra chỗ khác.

Cái này không có gì là mất mặt cả, lại nói tiếp Tả Đạo Nhân nói năm đó nghe nói một lần trời xuất hiện nhật thực, bội sức bỗng nhiên lơ lửng phát ra ánh sáng chói mắt. Ông ta sợ tới mức chạy xa hơn trăm mét, sau khi nhật thực qua đi mới dám trở về.

Tóm lại an toàn là nhất, đối mặt với loại thiên vật không rõ lai lịch này dù thế nào thì cẩn thận cũng không qua đáng.

Tả Đạo Nhân còn như thế, Mạc Ngôn học theo không có gì là nhục cả.

Sau khi đến gần ngọc bội, Mạc Ngôn cúi đầu trên sàn nhà nhè nhẹ trong lòng hắn đã rõ ràng.

Trên đầu ngón tay của hắn, có một màu xám xịt, xát nhẹ có hạt bụi rơi xuống.

Thực ra khói vừa rồi đã dính bụi phấn trên tay hắn, có thể đoán là chất liệu gỗ, linh trung phụ trách xử lý số liệu không có cho ra một đáp án chính xác, hắn không biết rõ có phải bột phấn không nhưng không hề nghi ngờ gì nữa, không thể đoán được ngọn nguồn của bột phấn đúng là của mai ngọc nguyên liệu của Dũng ca.

Người này ăn nôn ra.

Mạc Ngôn thổi bụi phấn trên tay, thấy bột mai sức, không nhịn được thầm đoán.

Vì an toàn… hắn không tiếp xúc với bội sức mà dùng ý thức để quan sát.

Mặt ngoài của bội sức không có bất kì một thay đổi nào, vòng vo mãi xung không thể tìm hiểu đến cuối cùng được.

Trầm ngâm một hồi, Mạc Ngôn cẩn thận mang vốn ý thức cẩn thận thăm dò vào sâu bên trong bội sức…

Sự tìm tòi này khiến hắn sửng sốt.