Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 276: Người quen cũ




- Ôi, không biết Mạc Ngôn bên kia thế nào?

Đỗ Khuyết nằm trên giường, nhìn mặt không có vẻ gì nhưng trong lòng thì bốn bề sóng dậy.

Y không biết tại sao mình lại rơi vào tay của cục quốc thổ? Lại càng không biết sau cái đêm quỷ dị đó Mạc Ngôn đã lấy được đan thư một cách thuận lợi…

- Hắn đích thực là một tu sĩ đạp phá thiên quan…

Đỗ Khuyết đang suy tư thì có người gõ cửa.

Y tưởng là bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe nên đã thuận miệng nói:

- Nói với các người nhiều lần rồi, tôi không có bệnh, không cần phải kiểm tra. Ngoài ra, sao đến giờ lãnh đạo của các cô không thấy xuất hiện? chẳng lẽ các cô tính giam tôi cả đời hay sao?

- Lão Đỗ, căm giận lớn quá rồi.

Mạc Ngôn đứng ở cửa cười dài nói.

Thấy tiếng của Mạc Ngôn, Đỗ Khuyết không khỏi ngẩn người ra lập tức ngồi dậy nhìn Mạc Ngôn đứng cửa nói:

- Sao lại là cậu? Nguồn: http://thegioitruyen.com

Mạc Ngôn đi vào phòng bệnh, ngồi xuống ghế ở trước giường nói:

- Có thể không phải là tôi sao…

Đỗ Khuyết từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng nới:

- Mạc tiên sinh, thật không ngờ lại thấy cậu ở đây, thật sự là khiến tôi giật mình!

Dừng lại một chút, ông ta lại nói với vẻ nghi ngờ:

- Mạc tiên sinh, cậu không giống tôi, cũng là bị bọn họ…

Ông ta định nói hết nhưng trong ý tứ lại để lộ ra vẻ nghi ngờ.

Mạc Ngôn cười nói:

- Không phải như ông nghĩ đâu tôi và cục an ninh chỉ có chút quan hệ hợp tác thôi.

Đỗ Khuyết lập tức nói:

- Thì ra là như vậy… Tôi nói với tu vi của Mạc tiên sinh, sao lại bị giam giống tôi ở nơi này thế?

Khẩu khí của ông ta vừa mang sựu bất đắc dĩ vừa có chút tự giễu nhưng sắc mặt lại thoải mái hơn nhiều.

Đỗ Khuyết mà nói thì Mạc Ngôn đến không thể nghi ngờ tin tốt lành, trong chuyện này ẩn chứa 2 tin tức.

Đầu tiên, Mạc Ngôn như đã hiện thân, hơn nữa vẻ mặt còn thoải mái với ý nghĩ này rất có thể hắn đã mang đan thư tới.

Tiếp theo Mạc Ngôn tự xưng có quan hệ hợp tác với cục an ninh A tỉnh, như vậy thì quan hệ của mình và hắn, thoát thân từ chỗ này như ván đã đóng thuyền.

Tục ngữ có câu nhân lão tinh, quỷ lão tinh. Tuy Đỗ Khuyết đã là ông già nhưng kinh nghiệm và sự từng trải và ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấu Mạc Ngôn cũng đã suy đoán ra được nhiều tin tức.

- Lão Đỗ nói với tôi chuyện đêm đó đi.

Mạc Ngôn nói ngắn gọn:

- Có chuyện tôi luôn không suy nghĩ mà không rõ. Theo lý thuyết đếm đó ông không nên hiện ra ở đó.

Đỗ Khuyết cười khổ nói:

- Người đã già, dễ sinh lòng nghi ngờ…

Nói xong ông ta đem những ngày đã trải qua và tâm lý từ đầu đến cuối nói hết ra.

Mạc Ngôn nghe xong cười nói:

- Nghe ông nói như thế, cũng không tính là nghi ngờ sinh ngu muội, hẳn là ông nhận thấy trong núi Hồ Lô có chuyện phát sinh.

Dừng lại một chút, hắn lại hỏi tiếp:

- Ông vừa mới nói trận sương mù kia thực rất quỷ dị, có thể biến người thành bụi, vậy còn sau đó?

- Sau đó?

Đỗ Khuyết lắc đầu cười khổ:

- Lúc ấy vì tác dụng của ảo giác, tôi nhìn thấy rất nhiều căn bản là những cảnh tượng không có khả năng tồn tại, có bầu trời, cung điện, cũng có người dưới địa ngục… Nhừng điều này tôi nhớ rõ nhưng say đó tôi đi đâu, làm gì thì không hề còn ấn tượng nào nữa.

Mạc Ngôn gật đầu không hỏi tiếp nữa.

Đỗ Khuyết lại có chút không nhịn được, mang vẻ mặt chờ đợi rồi lại nói cẩn thận:

- Mạc tiên sinh, chúng tôi chưa từng nghe thấy đồ vật kia, ngài đã lấy được rồi sao?

Đồ vật kia dĩ nhiên là đan thư rồi, vừa hỏi lúc này trong lòng Đỗ Khuyết vừa có sự nghi ngờ vừa có sự chờ đợi.

Lo lắng đây chính là địa bàn của cục an ninh, ông ta không dám hỏi trực tiếp mà phải dùng cách khó hiểu.

Mạc Ngôn thì không băn khoăn được nhiều như vậy gật đầu nói:

- Đã lấy được hơn nửa, toàn bộ đã viết ra giấy, chờ khi ông ra khỏi nơi này tôi sẽ giao nó cho ông.

Đỗ Khuyết nghe thấy vậy trong lòng như đẩy được một tảng đá ngẩm xuống, ông ta ngồi trên giường cả nửa ngày không nỏi gì trong mắt tự hỉ tự bi…

Một lúc lâu sau, ông ta mới bộc bạch tâm tình nhìn về phía Mạc Ngôn nói:

- Mạc tiên sinh, yên tâm lão hủ nhất định sẽ không làm cậu thất vọng đâu.

Mạc Ngôn cười nói:

- Những lời này lại nói nữa rồi.

Đỗ Khuyết gật đầu lại nói:

- Đúng rồi, Mạc tiên sinh tôi còn một nghi vấn nhỏ, ngài có biết sao tôi lại đến đây không?

Mạc Ngôn nói:

- Đêm hôm đó, có cùng với ông gặp được người không chỉ có một người mà trong chuyện này còn có người của cục an ninh. Cũng sau ngày hôm ấy, các ông bị phán là mất tích ly kì, cho nên người của cục quốc thổ tìm tôi, hi vọng tôi có thể tìm ra tung tích của các ông. Sau đó…

Hắn nhún vai không nói nữa nhưng ý trong lời đã rất rõ ràng.

Đỗ Khuyết tỉnh ngộ nói:

- Thì ra là ngài đã cứu tôi!

Mạc Ngôn cải chỉnh lại:

- Không thể nói là cứu các ông mà nghiên chỉnh một chút tôi chỉ phát hiện ra các ông… Nhưng bời vì tình huống đặc biệt tôi không mang một mình ông đi được mà phải để lại cũng với những người khác giao cho người của cục an ninh.

Dừng lại một chút hắn nhìn vào đồng hồ trên tay nói:

- Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều tôi phải đi gặp những người khác, có chuyện gì để nói sau nhé.

Nói xong hắn đứng dậy chuẩn bị dời đi.

Đỗ Khuyết thấy hắn phải đi hình như định nói gì nhưng lại thôi có vẻ như do dự.

Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:

- Ông có gì muốn nói sao?

Đỗ Khuyết nói:

- Có một việc, tôi không biết nên nói thế nào?

Mạc Ngôn cười nói:

- Có gì ông cứ nói thẳng mọi người đều là đồng đạo, ông không cần phải cố che giấu.

Đỗ Khuyết cười khổ nói:

- Cũng không phải là tôi không muốn nói thẳng mà chuyện này ít nhiều cũng có chút hoang đường, tôi chỉ e sẽ bị người ta chê cười.

Dừng lại một chút ông ta lại nói:

- Mạc tiên sinh, khoảng thời gian trước chúng ta có từng nói tới ma và yêu quái, chỗ này có một con yêu quái…

Mạc Ngôn ngẩn người ra nói:

- Yêu quái?

- Tôi cũng không dám khẳng định…

Đỗ Khuyết nói:

- Chuyện là như vậy, đêm qua lúc tôi tỉnh lại mở to mắt không thấy bất kì ai xung quanh mình nhưng có một con mèo. Nó ngồi xổm lên đầu giường nhìn tôi chằm chằm. Thực ra tôi cũng là những đã trải qua sinh tử, nhìn mọi việc cũng hơn người thường nhưng không hiểu sao lúc bị con mèo này nhìn vào vực sâu vạn trượng tôi lại có một sự sợ hãi không nói lên lời.

Ông ta nói xong thấy Mạc Ngôn thoáng cười khổ, nhân tiện cũng nói luôn:

- Sao vậy? Mạc tiên sinh.

Mạc Ngôn cười khổ nói:

- Vậy con mèo đó có phải màu đen không?

Đỗ Khuyết kinh ngạc nió:

- Đúng vậy, chính là màu đen! Mạc tiên sinh chẳng lẽ cậu cũng gặp nó rồi?

Mạc Ngôn thở dài nói:

- Đúng vậy, thực sự là tôi đã gặp nó hơn nữa còn không chỉ một lần…

Miệng hắn nói như thể là xong, nhưng ý thức bản ngã của hắn đã vận chuyển đến cực hạn…

Mấy ngày qua hắn cũng không có thả lỏng cảnh giác với con Hắc miêu kia, dường như cứ hai canh giờ lại cảm ứng thấy hơi thở của nó nhưng vẫn không có thu hoạch gì, Hắc miêu có diệu pháp che được cảm ứng đó. Nhưng dù sao hắn chỉ đoán chứ không khẳng định được.

Lúc này nghe Đỗ Khuyết nói xong, hắn mới hoàn toàn khẳng định Hắc miêu kia quả là có chút tài năng không chỉ che được cảm ứng của mình thậm chí còn đuổi đến trước mình, đã xâm nhập vào nơi này.

- Không thể tưởng tượng được nó có thể nhanh như vậy.

Tuy rằng không thể cảm ứng được hơi thở nhưng dấu vết thì không có cách nào lau được, Mạc Ngôn vận chuyển ý thức bản ngã đến cực hạn, điên cuồng tìm tung tích của Hắc miêu.

Trong góc phòng sáng sủa dành cho người hộ sĩ, Hắc miêu đang nằm co mình vào ngoan ngoãn ngủ trong đó.

Bị ý thức bản ngã của Mạc Ngôn xâm nhập vào nơi này, cái đuôi của nó như bị người ta dẫm lên, nó cả kinh nhảy lên 3m cả lông dựng đứng.

Thật là đáng chết, người này sao tìm đến đây nhanh vậy?

Hắc miêu vừa giận vừa sợ.

Bản năng nói cho nó biết, bây giờ bỏ chạy còn kịp, dù sao nơi này cũng là khu vực ngầm, chí ít cũng có hai ống thông dẫn nó cũng có thể ung dung rút lui.

Nhưng nhiều năm chờ đợi và sự kiêu ngạo sâu trong nội tâm nó khiến nó lưỡng lự.

Đi hay không đi?

Lúc Hắc miêu do dự, Mạc Ngôn đã dùng ý thức bản ngã tập trung vào nó.

Lập tức một dòng khí lạnh đến thấu xương, hơi thở xé rách bầu trời trong nháy máy bao phủ cả phòng dành cho người hộ sĩ.

Mạc Ngôn đã gọi ra bổn mạng hồn kiếm, từ từ tập trung lên Hắc miêu đồng thời hắn lấy di động ra gọi cho Phương Chính.

- Mạc tiên sinh, ở đây có chuyện gì?

Đỗ Khuyết không thể nhìn ra Mạc Ngôn gọi ra bổn mạng hồn kiếm, lại có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương này, sắc bén đồng thời ông ta cũng nghe thấy hắn gọi điện cho Phương Chính.

Mạc Ngôn cười cười nói:

- Không có gì, tôi đã tìm thấy con Hắc miêu kia, hơn nữa tôi và nó cũng là người quen cũ mà.

Đỗ Khuyết nghe thấy vậy vui mừng nói:

- Nó … đúng là một con yêu quái sao?