Mười mấy phút sau, chuyện này đã đến tai Hứa bí thư.
Vị tỉnh ủy thường vụ này tức giận không kiềm chế đượcliền trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng…
Không ai biết ông ta và cục trưởng Mã nói những chuyện gì nhưng làm cho người ta nhớ lại là ngay ngày hôm sau ông ta đã mang Hứa Gia Minh đi bệnh viện khác. Cho đến lúc hai chân của anh ta khỏi hẳn cũng không quay về Uyển Lăng nữa.
- Tiễn bước Hứa Gia Minh… Vốn là vị đại công tử Hứa gia này gây sự với người khác trước, sau đó lại còn thuê hung thủ đến cửa nhà người ta, với tính tình của lão Mạc cắt đứt hai chân của y cũng coi như đã khách sáo rồi. Tiểu Hứa không hiểu chuyện nhưng lão Hứa thì trong lòng rõ như tuyết có kết quả này thì hãy cười trộm đi.
- Quan trọng nhất là chuyện này có rất nhiều liên lụy. Ngoài mặt ân oán ra còn có cả cục quốc thổ. Lão Hứa đã có mấy chục năm làm chính trị, sao ông ta lại không biết phức tạp? cho nên nói Hứa gia cất bước đi chính là lựa chọn tốt nhất.
ở trong phòng khách nhà họ Mã, cục trưởng Mã ngồi trên ghế tán gẫu với ông bạn già của mình.
Mã phu nhân không có hứng thú với chính trị nhưng cũng thích cái lo bát quái trong đó, nghe vậy mà cảm than nói:
- Lão Mã, nếu ông không nói tôi cũng không biết chỗ nào, khen cho lão Hứa, bình thườn là một người uy phong mà mấy hôm nay cứ như
Cục trưởng Mã cười nói:
- Tin của bà đúng là tin vỉa hè, bà không tận mắt nhìn thấy sao biết là người ta như quả cà.
Mã phu nhân lườm ông ta nói:
- Vâng, vâng tôi là tin vỉa hè chỉ là mấy ngày hôm nau, tin của A tỉnh không thấy có hình ảnh của ông ta mà thôi?
Cục trưởng Mã nói:
- Khiêm tốn một chút ai bảo việc này còn liên quan cả đến cục quốc thổ?
Dừng lại một chút, ông ta lại quay sang dặn dò Mã phu nhân:
- Nói đến việc này, tôi cảm thấy bà tốt nhất là bớt thời gian về nhà một chuyến, nói cho mẹ đẻ đứng ra ngoài nói lung tung. Nhất là Khúc Thanh lần này có thể mang cái mạng nhỏ đấy về là phúc còn lớn đấy nếu còn có lần sau thì không ai cứu được cậu ta đâu.
Mã phu nhân lườm ông ta một cái nói:
- Câu này một năm ông đã nói đến 8 lần rồi, ông không thấy phiền hay sao?
Mã cục trưởng thở dài nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
- Câu này nói nhiều tôi cũng không ngại phiền… vị trí của người này có rất nhiều nguyên nhân không phải là tự thân, mà là liên lụy đến hậu bối. Bây giờ có nói thế nào, đúng rồi. Chính là vết xe đổ của Hứa Gia Minh, lão Hứa lần này suýt nữa đã bị con trai hại chết rồi…
- Có người đã tinh lại?
Mạc Ngôn cầm di động nói:
- Phương cục, nếu tiện có thể đi xem một lát không?
Qua mấy ngày ngủ say, được những y tá chăm sóc đã có 4 người tỉnh lại. Mà Phương cục cũng tuân thủ nhiêm ngặt những gì đã thương lượng với Mạc Ngôn, trước tiên là gọi điện thông báo cho hắn.
Đầu dây bên kia, Phương Chính cười nói:
- Cầu cũng không được… trưởng phòng Sở còn chưa tỉnh lại, chỗ tôi còn đàn thiếu chuyên gia như cậu.
Mạc Ngôn nói:
- Được rồi, nói địa chỉ đi tôi sẽ qua ngay.
Phương Chính nói:
- Hay là để tôi cho xe đến đón cậu, quy tắc bên kia khá nghiêm không có nguyên nhân đặc biệt người và xe không giống là không được vào.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Vậy được, tôi chờ ở nhà.
Nửa tiếng say, một chiếc xe khá tầm thường đã dừng trước cửa 36 hào viện.
Chiếc xe này bụi bẩn , chạy còn rất nặng mùi xăng giống như mây năm rồi chỉ chạy ở quê và thị trấn chuyên vận chuyển hành khách vậy.
Tài xế không phải ai khác mà chính là Lộ Lương.
- Lộ khoa, đích thân đến đón tôi?
-
Mạc Ngôn đi đến trước xe, thở dài:
- Tôi nói này Lộ khoa, ông đi xe này cũng quá bủn xỉn. Theo lý thuyết, các ông cũng không thiếu tiền mà.
Lộ Lương nói:
- Chúng ta muốn đi đến chỗ nhạy cảm cũng phải giữ bí mật, loại xe này thích hợp sẽ không làm cho người khác chú ý đâu.
Mạc Ngôn gật đầu:
- Thì ra là như vây…
Nói xong hắn lên xe ngồi vào ghế tay lái phụ nói:
- Lộ khoa, hiện tại có mấy người đã tỉnh lại? tình trạng thế nào?
Lộ Lương nổ máy, quay đầu xe nói:
- Trước khi đến, thì đã có 5 người tỉnh lịa trong đó có người đảm bảo là Đỗ Khuyêt. Còn tình trạn theo như bác sĩ nói nhìn dưới góc độ y học thì tất cả đều bình thường.
Mạc Ngôn nói:
- Các ông có tiến hành thăm hỏi không?
Lộ Lương nói:
- Còn chưa kịp…Những người này thì có 3 người là tu sĩ, nói bình thường đối với bọn họ căn bản là không có tác dụng gì. Ý của Phương cục là chờ cậu đến rồi nói sau.
Mạc Ngôn nói:
- Tâm trạng của bọn họ thế nào?
Lộ Lương cười nói:
- Tạm được… nhất là mấy người kia, hậu duệ đạo môn thích ứng được mọi hoàn cảnh. Thực tế bọn họ cũng tương đối hiểu về hoàn cảnh của chúng ta cũng không dựa vào tu vi để làm liều.
Mạc Ngôn cười nói:
- Cho dù bọn họ làm liều thì các ông có chắc là sẽ có cách ứng phó không?
Lộ Lương liếc nhìn Mạc Ngôn có vẻ tự giễu nói:
- Không phải tất cả hậu duệ đạo môn đều biến thái giống cậu đấy chứ?
Những câu này của Lộ Lương là có tầng ý nghĩa, đầu tiên là rõ rõ thái độ đối với hậu duệ đạo môn, bên cục quốc thổ nhất định sẽ dùng thủ đoạn để kìm hãm, tiếp là cảm thán dùng thủ đoạn như vậy cũng chỉ là vì người khác, đối với người khác có lẽ là dùng được nhưng đối với một tu sĩ như Mạc Ngôn thì dường như không hề có tác dụng.
Mạc Ngôn cố gượng xem như một người khiêm tốn , nghe xong những câu này hắn không nhân mà cười nói:
- Để sau đi, tôi nghĩ trước tiên là đi thăm Đỗ Khuyết cái này không thành vấn đề chứ?
Lộ Lương nói:
- Đương nhiên là không thành vấn đề, do cậu và y có gia tiếp không thích hợp lắm nhưng đây cũng là hi vọng của Sở chúng tôi.
Nửa tiếng sau chiếc xe bụi bẩn đã lao vun vút vào căn cửa của cục quốc thổ ở ngoại ô thành phố.
Nhìn bên ngoài rất cũ nát thực ra nó được xây dựng trên cái nền của một kho hàng.
Nhưng khi đi vào trong căn cứ cũng không khác gì một động thiên…
Xe chạy rất nhanh vào một kho hàng.
Lộ Lương dùng xe lại nói:
- Đây chính là cửa ra vào của căn cứ, xuống xe thôi…
Mạc Ngôn đi xuống xem nhìn xung quanh sau đó chà chà lên mặt đất nói:
- Công trình ngầm?
Lộ Lương cười nói:
- Đúng cậy, khi y tế ở bên trong, toàn bộ chỗ này đều đặt dưới mặm đất 5m.
Mạc Ngôn nói:
- Nơi này của các ông cũng không phải tổng bộ, không phải đơn vụ quân sự, không cần phải cẩn thận như vậy chứ?
Lộ Lương giải thích nói:
- Nửa thế kỉ trước, chỗ này chính là nhà xưởng quân sự, tất cả tiêu chuẩn đều theo thời chiến.
- Thì ra là như vậy…
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi còn tưởng các vị cố tình làm nó dưới mặt đất.
Sau mấy phút đồng hồ, Mạc Ngôn đã đi thang máy với Lọ Lương đến khi y tế.
Nơi này trừ cái không có ánh sáng ra thì cũng không khác gì bệnh viện. Đương nhiên so với bệnh viện thường thì chỗ này yên tĩnh hơn nhiều.
Lộ Lương đi vào phòng y tế đến chỗ bàn quản lý đăng kí với ban hộ sĩ kí tên sau đó ngẩng đầu lên nói với Mạc Ngôn:
- Đỗ Khuyết ở phòng 012, cần tôi đi cùng không?
Theo quy định thì ông ta phải đi toàn bộ hành trình cũng với Mạc Ngôn để ghi chép.
Nhưng Phương Chính đã sớm dặn dò, Mặc Ngôn là ngoại lệ khi tiêp xúc với hắn dù là chuyện lớn hay nhỏ tốt nhất là lên hỏi ý kiến hắn sau đó làm theo quyết định của hắn.
Dùng lời của Phương Chính thì đây không phải là không cố ý lấy lòng mà là tôn trọng một loại quyền uy.
Lộ Lương thấy Mạc Ngôn tiếp xúc với người của cục quốc thổ tương đối nhiều, đồng ý với quan điểm này của Phương Chính. Ông ta cũng hiểu biết hơn về hậu duệ đạo môn, ông ta cũng bắt đầu hiểu người như Mạc Ngôn theo đuổi không giống người thường. Bọn hắn là để ý đến trương sinh chi đạo chứ danh lợi và quyền sắc căn bản là không để vào mắt.
Bất kể là ai, không theo đuổi tài sắc danh lợi thì tâm tính chưa chắc đã thuần khiết hơn người thường, nhưng khẳng định là thuần khiết hơn rất nhiều.
Người thuần túy làm việc thường không rõ ràng, coi rẻ âm mưu và quỷ kế.
Trong mắt Lộ Lương, Mạc Ngôn cũng là một ngươi như vậy, dù là chuyện gì cũng rõ ràng trực tiếp không dài dòng lại càng không biết sử dụng mưu mẹo nham hiểm. giao tiếp với người như vậy, thực ra rất đơn giản một là tôn trọng hắn, hai là nói thẳng không vòng vo.
- Nếu tiện thì để tôi đi một mình đi.
Mạc Ngôn không thích phía sau lại có cái đuôi hăn nói không chút do dự.
Lộ Lương gật đầu nói:
- Đi thẳng hành lang sau đó rẽ phải là đến nơi.
Chờ Mạc Ngôn đi khỏi, hai y tá trực bán không nhịn được nói:
- Lộ khoa trưởng người kia là ai? Để cho hắn một mình tiếp xúc với người bệnh có đúng quy định không?
Lộ Lương cười nói:
- Người này à, bây giờ đang là cố vấn của chỗ chúng tôi… Còn quy định, quy định là chết, người là sống.
Đỗ Khuyết nằm trên giường bệnh , hai mắt nửa nhắm nửa mở nhìn lên trần nhà.
Sau khi tỉnh dậy, y biết đây là chỗ nào. Thân là tu sĩ mặc dù y không trực tiếp qua lại với cục quốc thổ nhưng với tổ chức này y không xa lạ gì. Cho nên muốn làm rõ đây là chỗ nào, y liền sử dụng ý niệm trong đầu. Chỗ này nhìn như bệnh viện, mấy cô y tá trực ban cũng chỉ là mấy cô gái bình thường. Nhưng Đỗ Khuyết tin là nếu mình dời khỏi chỗ này sẽ có vô số họng súng chĩa vào mình.
Quan trọng nhất là y cô độc là một giáo sư lịch sử cũng có chút ràng buộc với thế tục. Cái gọi là hòa thượng y không hi vọng chuyện mình làm lại tự chuốc lấy phiền toái.