Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1672: Ai là Quái Đan Lão Tổ? (2)




- Lô đỉnh cố nhịn xuống, ăn đan dược của ta đã.

- Đáng chết, còn có ta!

Những người ở bốn phía xung quanh tới sau, tất cả đều lấy ra rất nhiều đan dược ném ra ngoài. Trong tiếng nổ lớn, khói thuốc trên bầu trời càng thêm nồng đậm, nhất là đủ mọi màu sắc. Thoạt nhìn rất hỗn loạn. Đồng thời, cũng khiến cho người ta không nhịn được cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Bạch Tiểu Thuần ở đây chật vật đến cực điểm. Hắn vừa muốn lao ra, lại bị những đan dược này nổ tung, phát ra sương mù nhấm chìm...

Nhưng tất cả những điều này cũng không kết thúc. Có không thiếu người tí hon vốn dự định bắt sống Bạch Tiểu Thuần. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy tình cảnh này, bọn họ đều sốt ruột...

- Các ngươi thật là quá đáng. Thật vất vả mới có một lô đỉnh thử thuốc tới, các ngươi cứ như vậy sẽ chơi chết hắn mất!

- Không được. Nếu không thể bắt sống, trước khi chết dù thế nào cũng phải hít một hơi Phục Hoạt Đan ta đã nghiên cứu cả đời!

- Lô đỉnh, chịu đựng. Hít một hơi Thập Toàn Đại Bổ Đan của ta, bảo vệ ngươi thuận lợi kiên trì một được nén hương!

Vì vậy... Càng nhiều đan dược, ở trong tiếng nổ lớn đầy hỗn loạn, lại bị ném vào.

Mắt thấy toàn bộ bầu trời đều tràn ngập khói thuốc kinh người, những người tí hon ở trên mặt đất, trong mắt mỗi một người đều lộ ra sự nhiệt tình cùng chờ mong. Bọn họ muốn xem thử Bạch Tiểu Thuần ở đây, có thể hấp thu đan dược mình nghiên cứu hay không, lại gặp phải biến hóa gì. Thậm chí bởi vì chuyện này, hai bên lại tranh cãi.

- Các ngươi biết một lò đỉnh tới đây là không dễ dàng tới mức nào hay không? Lần này thì xong rồi!

- Ai nha, hi vọng trước khi lô đỉnh này tử vong, có thể hít thêm mấy khói thuốc của ta... Đều tại các ngươi, khiến cho một tộc Hắc Đan chúng ta mất mặt. Mỗi một người đều giống như chưa từng nhìn thấy qua lô đỉnh vậy!

Trong lúc những người tí hon này tranh cãi với nhau, khí linh hóa thành đồng tử ở trên bầu trời, lúc này cũng mở miệng hít sâu một hơi, thân thể lui về sau một hồi. Mặc dù hắn không sợ những khói thuốc này, nhưng thật sự nhìn thấy được những sương mù này, hắn đã cảm thấy đáng sợ đến cực điểm. Toàn thân hắn ớn lạnh khiếp sợ hoảng hốt.

- Chúa Tể nói rất đúng. Một tộc Hắc Đan này quả nhiên là tồn tại đáng sợ nhất. Cho bọn họ đủ điều kiện, nhất định có thể tiêu diệt toàn bộ tinh không!

- Gia hỏa vô sỉ kia chắc hẳn sẽ bị một tộc Hắc Đan thu thập!

Đồng tử nghĩ tới đây, tinh thần phấn chấn, vội vàng nhìn về phía sương mù. Hắn muốn nhanh chân đến xem Bạch Tiểu Thuần sẽ biến thành thế nào. Thậm chí ở trong đầu hắn, lúc này cũng đã huyễn tưởng ra từng cảnh tượng khiến cho hắn cảm thấy sảng khoái hết giận.

Ở trong thời điểm đồng tử cùng với tất cả tộc nhân trong một tộc Hắc Đan ày, mỗi một đều kiễng chân ngóng trông, ở dưới vô số ánh mắt tập trung lại, ở bên trong sương mù nồng đậm kia, lại trực tiếp bạo phát ra một tiếng nổ rung trời.

Trong tiếng nổ lớn này, có cuồng phong từ bên trong sương mù bạo phát quét ngang về bốn phía xung quanh. Đồng thời, bóng dáng Bạch Tiểu Thuần cũng từ bên trong vọt ra. Tóc hắn rối loạn. Thậm chí ở đỉnh đầu đã có chỗ đã rụng sạch tóc. Lớp da trên mặt hắn, có nơi lộ ra màu đen, có nơi màu hồng, có nơi màu hồng phấn. Còn có nơi xuất hiện màu vàng. Toàn thân hắn thật giống như bị nhuộm màu, thoạt nhìn rất chật vật.

Nhất là vừa lao ra, hắn còn vừa hắt xì hơi. Càng khoa trương hơn, là phía sau vang vọng những tiếng ầm ầm. Có mùi hôi không hiểu từ đâu khuếch tán ra khắp nơi. Còn có mắt hắn, lúc này nước mắt không khống chế được chảy ra. Thời điểm hắn mở miệng muốn gào thét, lại có một đoàn lửa từ trong miệng hắn xuất hiện...

Còn nữa, toàn thân trên người hắn từ trên xuống dưới ngứa ngáy vô cùng. Nhất là chỗ bí ẩn, càng làm cho Bạch Tiểu Thuần bối rối tới phát điên. Cả đời này hắn cũng không có trải qua chuyện gì như vậy.

Điều khiến cho người ta suy sụp hơn, chính là ở trên người trên mặt, Bạch Tiểu Thuần, lúc này rốt cuộc xuất hiện vô số ấn ký... Có con rùa, có chim nhỏ, có mèo chó, có lá cây, các loại hình dạng. Về phần ấn ký lò luyện đan, đồng thời không ít. Nhìn kỹ, không có một cái nào lặp lại.

- Đó là ấn ký của ta. Ha ha, cái lô đỉnh này hút đan dược của ta. Ta nhất định là Quái Đan Lão Tổ thế hệ này!

- Cũng có của ta. Con rùa nhỏ kia chính là ấn ký của ta. Thật cao hứng!

- Đáng chết, vì sao không có ấn ký của ta? Vì sao? Ta rõ ràng ném hơn một trăm hạt!

- Tất cả đừng có tìm ta so sánh. Ta mới là Quái Đan Lão Tổ của một tộc Hắc Đan!

Trên mặt đất lúc này mọi người của một tộc Hắc Đan có không ít người phấn chấn kích động. Hiển nhiên bọn họ ở trên đan đạo, đã khiến cho người ăn đan dược của mình, trên người hiện lên ấn ký đặc biệt thuộc về bọn họ. Nhưng càng nhiều người lại đấm ngực giậm chân, hối hận vô cùng.

Bạch Tiểu Thuần cảm nhận trên người cực ngứa ngáy. Tâm linh càng nhận sự hành hạ không có cách nào hình dung nổi. Sau khi lại nghe được lời mấy người tí hon này nói, hai mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời lại đỏ đậm một mảnh. Toàn thân hắn đã hoàn toàn phát điên. Lửa giận ngập trời lớn nhất từ trước tới nay chợt bạo phát.

Trước kia đều là hắn dùng đan dược đi đối phó với người khác. Nhưng hiện tại vẫn là lần đầu tiên hắn bị người dùng nhiều đan dược cổ quái ngạc nhiên như vậy tới gây tai họa. Cảm giác này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Nhất là lúc này, những tiếng kêu gào trêu tức, ảo não đến từ những người tí hon này nói như vậy, càng là sỉ nhục cùng khiêu khích đối với bản thân đại sư dược đạo như hắn.

- Các ngươi khinh người quá đáng!!!

- Đáng chết. Đây là các người ép ta. Ta nói cho các ngươi biết, Bạch Tiểu Thuần ta một khi phát hỏa, bản thân ta cũng khiếp sợ!!"

- Ta sẽ cho các ngươi biết, ai, mới thật sự là... Quái Đan Lão Tổ!!!

Bạch Tiểu Thuần gầm thét giận dữ, vỗ vào túi đựng đồ, trực tiếp lại lấy ra một viên đan dược.

Bạch Tiểu Thuần cố nén cảm giác không khỏe trên thân thể. Cho dù ngứa ngáy vô cùng, hơn nữa có nhiều chỗ còn không có cách nào đi gãi được, khiến cho hai chân hắn cũng không khỏi kẹp chặt, sắc mặt hết tím lại đỏ. Thậm chí nước mắt hắn cũng không khống chế được chảy xuống. Còn nữa, thỉnh thoảng hắn lại hắt xì. Cùng với ngọn lửa từ trong cơ thể hình như muốn phát ra. Nhưng tất cả những điều này đều bị chìm ngập ở dưới sự điên cuồng trong lòng hắn.