Trên bàn ăn tròn lớn, Thi Hạo và bố mẹ chia ra ngồi ở ba phía, ba người cách nhau rất xa, không ai gần ai.
Từng món ăn tinh tế được người giúp việc cẩn thận bưng ra từ trong bếp, đặt xuống trước mặt ba vị chủ nhân của tòa dinh thự. Cử chỉ của họ rất nhẹ nhàng, chỉ sợ gây ra một chút tiếng ồn thôi cũng làm phiền đến chủ nhà, rước phải rắc rối.
“Hạo Hạo, con cũng không còn nhỏ nữa, bao giờ thì nghĩ đến chuyện lập gia đình?”
Thi Vưu Kiệt chỉ lo uống rượu một mình, Thi Hạo cũng không nói năng câu nào, Tôn Vân không chịu đựng nổi sự im lặng trên bàn cơm, đành phải tự mình phá vỡ sự trầm lặng.
Thi Hạo ngừng đũa, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình rồi đáp: “Trước mắt vẫn chưa cân nhắc.”
“Thế bao giờ mới cân nhắc?” Thi Vưu Kiệt dằn mạnh ly rượu đỏ xuống bàn, xen vào giữa cuộc trò chuyện của hai mẹ con, “Bố thấy con gái của tổng giám đốc Thái Vương rất tốt, lúc nào mày đến gặp đi.”
Thi Hạo từ chối ngay mà không cần nghĩ: “Không gặp.”
Thi Vưu Kiệt sửng sốt, rồi ngay lập tức đập tay xuống bàn: “Giờ mày đủ lông đủ cánh rồi nên ngỗ ngược đúng không? Mày đừng tưởng ông nội mày cho mày cổ phần công ty là mày ghê gớm, tao nói cho mày biết, chỉ cần tao còn sống một ngày thì tao vẫn là bố mày, mày phải nghe lời tao!”
Mặc dù Thi Nhị là tên vô dụng có tiếng, nhưng đó cũng là do lão ta được nuông chiều, nâng niu từ bé mà thành. Ngoài bố với anh trai, trên đời này lão chẳng sợ bất cứ ai cả. Lão không biết cân nhắc thời thế, càng không chịu nghĩ xem vì sao Thi Hạo lại dám chống đối lại mình, lão chỉ nghĩ mình là bố, Thi Hạo là con thì nhất định phải vâng theo lời lão, giống như lão đã răm rắp thuận theo cha mình vậy.
“Được rồi được rồi, Hạo Hạo mới lên chức CEO, có lẽ con nó muốn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, chúng ta đừng ép con làm gì. Em từng tiếp xúc với vợ của tổng giám đốc Vương rồi, lúc nào bà ta cũng trợn trắng mắt lên nhìn người khác, rất khó sống chung…” Thấy bầu không khí không ổn, Tôn Vân vội vàng lên tiếng xoa dịu.
Thi Nhị chán ghét trừng mắt nhìn bà: “Sao cô không coi lại xuất thân của mình đi, người ta coi trọng cô mới là điên đấy.”
Tuy kết hôn với Tôn Vân nhưng Thi Nhị không coi bà là vợ mình. Trong lòng lão, hầu gái trong nhà còn dễ thương hơn cả Tôn Vân. Lão duy trì mối quan hệ hôn nhân suốt bao nhiêu năm như vậy hoàn toàn là do áp lực đến từ phía cụ Thi.
Tất nhiên Tôn Vân cũng biết xuất thân của mình chẳng tốt đẹp gì, những vị phu nhân giàu có kia không muốn giao du nhiều với bà vì sợ mất giá, nhưng bị chồng nói huỵch toẹt ra như thế vẫn khiến bà lúng túng. Bà cúi đầu, gắp từng hạt cơm, không nói chuyện nữa.
Thi Hạo lạnh lùng quan sát mọi chuyện, trong lòng càng chán ghét chuyện “hôn nhân”.
Một người không có tinh thần trách nhiệm, ngoài nhậu nhẹt ăn chơi thì chẳng bao giờ quan tâm đến gia đình, người còn lại thì vì thân phận vợ đại gia mà sẵn sàng chịu đựng việc bị chồng bạo hành lạnh suốt mấy chục năm trời, không biết phản kháng.
Đây là bố mẹ gã. Còn chẳng bằng Trịnh Tứ Hải.
Gã đặt đũa xuống, không còn tâm trạng ăn cơm tiếp.
“Bố mẹ không phải lo cho con, chuyện của con con tự xử lý. Về sau muốn đòi tiền thì có thể đến tìm con, không phải cơm nước làm gì cả.” Nói rồi gã chậm rãi đứng dậy, rời khỏi phòng ăn, chẳng buồn ngoảnh đầu nhìn lại.
Phía sau gã là tiếng chửi bới giận dữ của Thi Vưu Kiệt và tiếng dè dặt trấn an của Tôn Vân, Thi Hạo hoàn toàn phớt lờ, sầm sì ra khỏi cổng.
Thi Hạo kéo lê cơ thể mệt mỏi cùng tâm trạng tồi tệ về đến nhà thì thấy phòng ngủ trên tầng hai của biệt thự đang sáng đèn, gã ngẩng đầu nhìn về phía ô cửa sổ sát đất kia, chỉ nhìn vậy thôi mà dường như cơ thể không còn mệt mỏi như trước nữa.
Gã đẩy nhẹ cửa phòng ngủ ra, Trịnh Giải Nguyên đang mặc đồ ngủ nằm sấp trên giường, đung đưa hai chân, tập trung chơi game. Phải tới khi Thi Hạo đứng bên mép giường rồi cậu mới nhác thấy đối phương.
“Má, mày làm tao giật cả mình, đi đứng gì mà không phát ra tiếng?”
Cậu thao tác trên điện thoại, định ngồi dậy nhưng lại bị Thi Hạo đè vai giữ từ phía sau.
“Mày chơi của mày đi.” Thi Hạo lẳng áo khoác sang một bên, xoay người lên giường.
Trận Trịnh Giải Nguyên đang chơi là trận leo rank mang tính quyết định, vì đang đánh vào điểm căng nhất nên cậu thực sự không thể phân tâm chú ý đến Thi Hạo được, đến khi định thần lại, gã đã vén áo ngủ cậu lên mà hôn dọc từ bả vai xuống đến xương cụt.
“Mày… Mày chờ tao đánh xong rồi hẵng làm được không?” Giọng cậu run run, nhân vật được điều khiển đi đánh quanh trong rừng, chẳng biết muốn đánh ai.
“Bảo rồi, mày cứ chơi của mày đi.” Tao làm là việc của tao.
Thi Hạo ngoạm lấy phần thịt chỗ thắt lưng của Trịnh Giải Nguyên mà nhẹ nhàng gặm cắn, phát ngoạm khiến Trịnh Giải Nguyên rên lên thành tiếng, phần cơ eo thót lên trong nháy mắt, giần giật như có dòng điện chạy qua.
Kể từ khi mối quan hệ trở nên thân thiết hơn, Trịnh Giải Nguyên thường xuyên ngủ lại ở nhà Thi Hạo. Đương nhiên Thi Hạo thấy vui khi có cậu ở lại cùng mình, nhưng gã rất đau đầu với cái tướng ngủ tệ hại của đối phương. Nhưng cũng coi như ông Trời không tuyệt đường người, gã dần phát hiện ra rằng chỉ cần làm tiêu hao hết năng lượng dư thừa của Trịnh Giải Nguyên thì cậu sẽ ngủ rất say và không còn đánh Muay Thái trong mơ nữa.
Vì vậy, để cả hai có một giấc mơ đẹp, việc vận động mạnh trước khi đi ngủ là điều bắt buộc.
“Mẹ, tao die rồi!” Phản ứng chậm chạp vào lúc này của Trịnh Giải Nguyên hoàn toàn không thể đối phó được với tình hình phức tạp của chiến cuộc, cậu nhanh chóng bị sát thủ đội địch tiễn về chầu ông bà ông vải.
“Đầu hàng đi.” Nếu không có hy vọng chiến thắng nào thì cứ thẳng thừng đầu hàng nhận thua cho tiết kiệm thời gian.
“Không, chiến sĩ phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng, tao không đầu hàng đâu.” Trịnh Giải Nguyên nằm sấp chờ hồi mạng.
Thi Hạo cười cười, đầu lưỡi đảo quanh hõm lưng cậu một vòng. Trịnh Giải Nguyên bật dậy, che chặt nơi ướt át vì bị Thi Hạo liếm, cậu quay đầu căm tức trừng đối phương.
“Mày lại làm cái trò này?”
Thi Hạo nặng nề đáp “ừm” trong cổ họng, gã hào phóng thừa nhận, sau đó rướn người hôn lên môi Trịnh Giải Nguyên cho đến khi cậu khó thở, đầu óc choáng váng mới chịu buông.
“Sửa xăm cho mày nhé.” Thi Hạo mân mê vành tai của Trịnh Giải Nguyên, nói, “Nhưng sửa thành gì thì phải nghe tao.”
Trịnh Giải Nguyên há miệng thở dốc, đến game cậu còn chẳng lo được thì làm sao đấu tranh với đối phương để bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho bản thân đây.
“Ừm, được…” Cậu giơ tay ghì đầu Thi Hạo, cảm nhận cơn ngứa râm ran khi những sợi tóc ngắn và cứng đâm qua các kẽ ngón tay, không hề có một sự báo trước nào, cậu chợt nói: “Thi Hạo, hình như tao yêu mày rồi.”
Thi Hạo khựng lại trong nháy mắt, một lúc lâu sau, gã ngẩng đầu nhìn Trịnh Giải Nguyên.
“Mày nói gì?” Gã bình tĩnh nhìn Trịnh Giải Nguyên, không để lỡ bất kỳ một biểu cảm nào của đối phương.
Trịnh Giải Nguyên bị gã nhìn như thế thì hơi xấu hổ, cậu dời mắt đi chỗ khác, nói: “Cũng chưa đến mức yêu, là… có hơi… thinh thích.”
Vừa nói dứt câu, Thi Hạo đột ngột vồ tới đè cậu xuống.
Thi Hạo không cho cậu cơ hội thay đổi lời nói của mình, mà gã cũng đã không còn nghe thấy âm thanh nào từ bên ngoài nữa. Trong mắt gã chỉ có Trịnh Giải Nguyên, trong đầu gã chỉ còn một chuyện — Trịnh Giải Nguyên thích gã.
Trịnh Giải Nguyên thích gã, cậu nói mình thích gã.
Cuối cùng gã cũng có được rồi.
Cuối cùng gã cũng có được người này một cách toàn vẹn.
“Của tao…” Gã hôn lên trán Trịnh Giải Nguyên, “Của tao…” Gã hôn lên mắt Trịnh Giải Nguyên, “Của tao…” Gã hôn lên môi Trịnh Giải Nguyên.
Lòng Trịnh Giải Nguyên thoáng bùi ngùi, nếu là trước kia, có lẽ phản ứng nãy sẽ khiến cậu vừa run, vừa nghĩ Thi Hạo bị điên nặng rồi, nhưng hiện tại cậu lại thấy…đối phương khá đáng yêu.
Quả nhiên cậu đã hết đường cứu chữa rồi.
Cậu vẫn luôn đắn đo, vẫn đang tìm cơ hội thích hợp bày tỏ lòng mình. Theo quan điểm của cậu, chuyện này hẳn phải được thông báo cho đối phương một cách trịnh trọng.
Có lẽ mai sẽ thích hợp hơn, nhưng tâm trạng hôm nay của Thi Hạo tựa hồ không được tốt lắm.
Có cách nào có thể khiến đối phương quên đi nỗi phiền lòng một cách nhanh chóng không? Ngay khi đang suy xét thì cậu bất giác buột miệng thốt ra lời tỏ tình.
Ổn rồi, rất hiệu quả, có vẻ gã đã không còn phiền muộn nữa.
Thi Hạo cởi cúc áo của Trịnh Giải Nguyên, gã hôn lên ngực cậu, cảm nhận nhịp đập của trái tim, rồi giữ nguyên ở tư thế đó.
“Bây giờ mày là của tao rồi.” Một lúc sau, gã đột nhiên ngẩng đầu lên và nói.
“Thế mày cũng là của tao.” Trịnh Giải Nguyên không chịu thua kém.
Thi Hạo nhìn cậu chằm chằm rồi bỗng bật cười, vẻ hân hoan muộn màng dâng lên trong mắt gã.
Gã đè gáy Trịnh Giải Nguyên lại bằng lòng bàn tay nóng rực, lần nữa hôn lên môi đối phương, mãnh liệt như một con dã thú vừa trông thấy máu — Cho dù bây giờ có người dí súng vào đầu gã thì gã cũng sẽ không buông tha cho tảng “thịt mỡ’ Trịnh Giải Nguyên này.
Đêm đó Trịnh Giải Nguyên bị vờn đến vô cùng thê thảm, nhưng cũng ngủ say hơn hẳn bình thường.
Hôm sau, mãi đến mười giờ cậu mới ngủ dậy, Thi Hạo đã dậy từ sớm để đến công ty. Cậu xoa mông xuống nhà, vừa vào phòng ăn thì thấy bữa sáng tình yêu Thi Hạo chuẩn bị cho mình.
Trịnh Giải Nguyên cắn bánh mì nướng, vừa âm ư hát, vừa rót cho mình một tách cà phê, bắt đầu một ngày mới tràn đầy năng lượng.
Về nhà cũng chẳng có việc gì làm nên cậu dứt khoát ở lại, buổi chiều dẫn Barca lên núi chạy hai vòng.
Vì mùa thu đã tới nên rất nhiều cây cối trên núi bắt đầu rụng lá. Khi đi ngang qua một cây bạch quả vàng rực, Trịnh Giải Nguyên cúi xuống, nhặt một chiếc lá có hình thù kỳ lạ.
Tám giờ tối, nghe thấy tiếng cửa điện tử mở ở bên ngoài, cậu biết Thi Hạo đã về nên lập tức chạy ra cửa.
Vừa mở cửa ra, Thi Hạo đã thấy Trịnh Giải Nguyên đứng chắp tay sau lưng ở trước mặt mình, gã sửng sốt, vô thức nghiêng qua định hôn cậu nhưng lại bị đối phương đè ngực chặn lại.
“Đợi tí, tao có cái này muốn tặng cho mày.”
Thi Hạo đứng thẳng lưng, nghi hoặc hỏi: “Tặng đồ cho tao ư? Cái gì thế?”
Trịnh Giải Nguyên lấy chiếc lá vàng từ đằng sau ra đưa cho gã: “Ta đa, trái tim bé nhỏ!”
Thi Hạo nhìn thật kĩ, thứ đối phương cầm trên tay là một chiếc lá bạch quả hình trái tim.
“Lá có hình dạng yêu mày.” Trịnh Giải Nguyên nhét lá cây vào trong tay Thi Hạo, “Tặng mày này.”
Thi Hạo luống cuống nhận lấy, gã vuốt ve đường vân trên lá cây, đầu ngón tay không dám dùng lực vì sợ làm nát chiếc lá mỏng manh kia.
“…Cảm ơn.” Gã cẩn thận nắm nó trong tay, “Tao sẽ giữ gìn thật cẩn thận.”
Trịnh Giải Nguyên thấy chiếc lá này thú vị nên mới muốn tặng nó cho Thi Hạo để dỗ gã vui, khi Thi Hạo nói rằng gã sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận, ban đầu cậu nghĩ đối phương chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, dù sao nó cũng chỉ là một chiếc lá thôi mà. Kết quả, điều khiến cậu không ngờ tới chính là người kia thực sự trân trọng và giữ gìn nó, về sau gã còn tự học cách đổ epoxy, bỏ chiếc lá vào trong resin để làm thành đồ trang trí vĩnh cửu.
Thi Hạo bày nó ở ngay lối ra vào ngoài sảnh, nơi dễ thấy nhất khi bước vào cửa. Nhiều lần bạn bè gã tới thăm đều không kìm được mà hỏi về nguồn gốc xuất xứ của “tác phẩm nghệ thuật” này, thậm chí, có người còn cúi xuống để xem xét kĩ càng chiếc lá bên trong như thể nó là giống loài quý hiếm đã tuyệt chủng.
Mà sau khi Thi Hạo tiết lộ cho họ biết rằng đây là chiếc là tình yêu mà người yêu tặng cho gã, không hề có ngoại lệ, tất cả những người này đều sẽ đứng thừ ra suốt một lúc lâu rồi mới bắt đầu gian nan nịnh nọt.