Căn nhà nhỏ của Tang Niệm và Kỷ Thần Phong đã được sửa chữa xong, sau mùa thu, hai người họ sẽ chuyển từ bệnh viện thú y về nhà. Mặc dù diện tích có hơi nhỏ, vị trí cũng xấu, nhưng vì Kỷ Thần Phong thích, hơn nữa căn nhà cũng đã được làm cách âm nên Tang Niệm vẫn tiếp tục ở đây.
Ban ngày Kỷ Thần Phong đi làm, Tang Niệm sẽ ở nhà theo dõi thị trường, điều hành quỹ và hợp đồng trong tương lai của anh, do sự thay đổi nhanh chóng của thị trường mà anh phải tập trung cật lực vào giai đoạn này, ngoại trừ Kỷ Thần Phong, tin nhắn và cuộc gọi từ người khác đều bị anh chặn sạch.
Vì vậy, ngay cả khi có một tên to thù lù như Trịnh Giải Nguyên ngồi đối diện anh thở ngắn than dài, anh cũng không có thời gian mà để ý tới đối phương.
“Tang Niệm, lạ thật đấy.” Hai tay Trịnh Giải Nguyên chống cằm, khuỷu tay đặt trên mặt bàn thấp tủn, “Giờ người tôi cứ là lạ sao ấy.”
“Lạ ở đâu?” Tang Niệm bưng chén trà đặt bên cạnh lên nhấp một ngụm, không để tâm mà chỉ tùy tiện hỏi.
Trịnh Giải Nguyên hoàn toàn không nhận ra thái độ chiếu lệ của anh, cậu nghiêm túc kể ra mối ưu phiền của mình: “Thì là… tôi đỏ mặt. Tang Niệm, ông biết tôi rồi đấy, từ nhỏ da mặt tôi đã dày, tính tình cởi mở, Tết bố mẹ có kêu tôi lên sân khấu biểu diễn tôi cũng không đỏ mặt hay thở gấp, nhưng bây giờ tôi lại đỏ mặt, ông thấy có vô lý không?”
“Lớn rồi, thay đổi cũng bình thường thôi.”
“Không, tôi thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến vấn đề tuổi tác cả. Chuyện kia… Sau lần đầu tiên với bác sĩ Kỷ ấy, ông có thấy mình không còn như trước, lúc gặp cậu ấy thì đặc biệt khó xử và xấu hổ không?”
“Lần đầu tiên gì?” Nếu nói não bộ con người có thể được chia ra làm nhiều khu vực đa tuyến để cùng tư duy, vậy thì bây giờ Tang Niệm chỉ phân bổ 1% đáng thương cho Trịnh Giải Nguyên mà thôi.
“Thì là lên… giường ấy.” Trịnh Giải Nguyên lí nhí, cậu sờ sờ mũi, vô thức ho nhẹ.
Dù có chiếm phần trăm ít tới đâu thì đó cũng là bộ não của Tang Niệm. Sau khi truy xuất được từ nhạy cảm, người đàn ông vốn đang tập trung vào chiếc laptop từ từ ngẩng đầu lên và nhìn về phía Trịnh Giải Nguyên ở đối diện.
Chỉ trong chớp mắt, anh nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, sau đó đưa ra đáp án chuẩn xác không lẫn đi đâu được.
“Ông bị Thi Hạo đè.”
Trịnh Giải Nguyên há hốc mồm vì kinh ngạc, mắt cậu trợn to, cơ thể nhất thời đông cứng lại.
Tang Niệm dời mắt về máy tính của mình, anh nhận ra mình đã tổn thất mất mấy trăm nghìn tệ chỉ trong mười mấy giây xao nhãng. Sau khi nhấn bán, Tang Niệm dự định kết thúc phiên giao dịch trong sáng nay để nghỉ giải lao một lúc, cũng để… hạch hỏi Trịnh Giải Nguyên cho kỹ.
“Nói đi, Thi Hạo làm gì ông?” Anh đóng laptop, hỏi.
“Không có gì…” Trịnh Giải Nguyên hoàn hồn, cậu hậm hực bỏ tay xuống, ngồi ngay ngắn lại, “Tôi tự nguyện. Ban đầu tôi tính để mỗi người làm một lần để giải quyết cho xong chuyện với nó, nhưng nó cứ khăng khăng hỏi tôi rằng tôi có thích nó chút nào hay không ý, tôi không biết, tôi thực sự không biết đâu, tôi bảo nó cho tôi thêm chút thời gian nữa, đừng vội thích người khác nhanh như thế…”
Cậu thuật lại một cách lộn xộn chuyện xảy ra vào đêm hôm đó cho Tang Niệm nghe, nghe xong, Tang Niệm im lặng suốt một hồi lâu, nếu không phải do đã bỏ thuốc từ lâu thì chắc bây giờ anh đã hút hết được nửa bao.
“Ông đúng là thằng đần.” Mãi một lúc lâu sau, Tang Niệm mới thở dài nói.
Trịnh Giải Nguyên bực dọc gãi đầu, thật ra không cần Tang Niệm nói cậu cũng ý thức được mình hơi bất ổn rồi — Cậu không miễn cưỡng chút nào khi ở cùng với Thi Hạo, hôn môi, vuốt ve, lên giường, ngoại trừ xấu hổ, cậu thậm chí còn chẳng có ý định chạy trốn nữa là căm ghét.
“Tôi vẫn cứu được chứ?” Cậu chân thành hỏi.
Tang Niệm khoanh tay trước ngực, cẩn thận đánh giá cậu một lát rồi lăc đầu: “Không cứu được nữa đâu, chuẩn bị hậu sự thôi.”
Trịnh Giải Nguyên buồn bã gục vai, nửa thân trên cậu sụp xuống như khinh khí cầu bị xì hơi.
“Hồi bé tôi không nên ăn nói láo toét như vậy.” Cậu ân hận vả vào miệng mình.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn đột ngột reo chuông, Tang Niệm chỉ kịp trông thấy ảnh đại diện của người gọi là con Doberman nhìn quen quen thì Trịnh Giải Nguyên đã vội vàng bắt máy.
“Alo? Mày ra khỏi công ty rồi à? Tao cũng xuất phát đây… Không phải đến đón tao, tao đạp xe đi, không xa… Mày đừng coi thường tao, có khi tao đạp từ đây sang còn đến trước cả mày…” Như cây non trong sa mạc được hấp thu cam lộ, trong lúc nói chuyện, phần thắt lưng của Trịnh Giải Nguyên dần duỗi ra, đôi vai gục xuống cũng ưỡn lên, “Xì… Hết, hết đau lâu rồi… Aiss cạnh mày có ai không đấy, mày đừng có hỏi trắng trợn ra như thế được không?”
(*) Cam lộ: thứ thuốc nước ngon ngọt, thơm tho, linh diệu, để làm đồ uống của chư Thiên, chư Thần, hễ rưới lên mình ai thì người ấy dứt hết bệnh tật, dầu sắp chết cũng được sống lại.
Tang Niệm quay người lại lục tủ TV trong phòng khách rồi lấy ra chiếc gương nhỏ được tặng kèm khi mua đồ nằm trong góc. Khi anh quay người lại, Trịnh Giải Nguyên vừa cúp điện thoại, trông có vẻ như đang chuẩn bị rời đi.
“Cho này.” Anh đưa gương cho Trịnh Giải Nguyên.
Trịnh Giải Nguyên đứng dậy cầm lấy chiếc gương, nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu: “Đưa gương cho tôi làm gì?”
“Để ông nhìn xem người đang yêu trông như thế nào.” Tuy anh không thích Thi Hạo và chỉ mong cho đường tình duyên của gã càng gập ghềnh càng tốt, nhưng anh không nỡ để Trịnh Giải Nguyên ngây thơ phải đi đường vòng nhiều quá.
Trịnh Giải Nguyên nhìn mình trong gương, ý cười trên khóe môi vẫn chưa biến mất, mặt mày vẫn còn chút ửng hồng chưa kịp phai hết, khuôn mặt trông tràn đầy xuân sắc, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là u sầu.
Tim cậu đạp thình thịch như thể nghe thấy tiếng Thi Hạo đeo vòng lên cổ mình.
Mày thảm quá, mày rơi vào bể tình rồi. Trong đầu cậu văng vẳng toàn âm thanh này.
Cậu chớp chớp mắt, người trong gương lộ ra vẻ khó tin.
“Tôi tèo rồi.” Cậu trả gương cho Tang Niệm.
“Ông tèo rồi.” Tang Niệm không nhận, “Cầm đi, tặng ông.”
Trịnh Giải Nguyên cảm ơn, nhét chiếc gương tròn nhỏ vào túi quần.
Trịnh Giải Nguyên đạp xe từ thành Ruồi, cậu dùng hết tốc lực để đạp đi mà vẫn không đến sớm hơn Thi Hạo. Khi cậu đến nơi, Thi Hạo đã chờ cậu được một lúc lâu.
“Chờ lâu lắm hả?” Trịnh Giải Nguyên chống một chân xuống đất, dừng trước mắt đối phương.
Thi Hạo dựa vào chiếc xe đạp leo núi trông na ná với chiếc của Trịnh Giải Nguyên, trên người mặc trang bị đầy đủ, nghe tiếng, gã ngẩng đầu khỏi điện thoại.
“Không, mới đến thôi.” Để đi cùng Trịnh Giải Nguyên đến cuộc hẹn nhằm vạch trần bản mặt thật của YOYO, gã phải bỏ ngang cuộc họp buổi chiều, hiện tại chỉ có thể theo dõi nội dung cuộc họp thông qua tin nhắn trên điện thoại mà em họ gửi tới.
“Bọn mình đi thôi, chắc họ đang chờ mình ở chòi vọng lâu trên kia đấy.” Trịnh Giải Nguyên đạp pedan, giục Thi Hạo bắt kịp.
Vì là oldbie nên Trịnh Giải Nguyên săn sóc cho newbie gà mơ Thi Hạo vô cùng nhiệt tình, trong quá trình lên núi, thỉnh thoảng cậu lại giảm tốc độ hoặc dừng lại để xem chừng người đằng sau, sợ đối phương bị tụt lại phía sau.
Thế nhưng sự lo lắng của cậu là hoàn toàn dư thừa, sức chịu đựng và thể lực của Thi Hạo rất xuất sắc, gã đạp một lèo lên lưng chừng núi trông còn nhẹ nhàng hơn cả cậu.
Giang Du Nhiên nhận lấy bình nước mà bạn trai đưa cho, cô uống hai hớp, đang tính hỏi sao Trịnh Giải Nguyên vẫn chưa tới thì đã thấy hai chiếc xe đạp chạy dọc theo đường núi tới.
“Đến rồi đến rồi!” Giang Du Nhiên uống vội thêm hai hớp nữa rồi trả bình nước lại cho bạn trai: “Ơ? Hình như cậu ẫy dẫn theo bạn.”
Bạn trai cô cao hơn nên có tầm nhìn xa hơn, anh lập tức nói: “Là đàn ông.”
Đang nói thì Trịnh Giải Nguyên với Thi Hạo đỗ lại trước chòi.
Giang Du Nhiên bước lên đón: “A Nguyên, cậu dẫn theo bạn hả?”
Trịnh Giải Nguyên tháo kính mát đạp xe ra, cậu sợ Giang Du Nhiên không nhớ nên tận tình mớm trước cho Thi Hạo.
“Cậu nhớ hồi đi học tôi có một tên oan gia suốt ngày đến gây sự với tôi không?”
Trong ngôi trường với hệ thống 12 năm học, ngay cả những điều tầm thường nhất cũng có thể trở thành đề tài bàn tán của mọi người, làm sao Giang Du Nhiên có thể không bị ấn tượng bởi chuyện lạ đời như vậy?
“Nhớ chứ, Thi Hạo chứ gì, hai tên các cậu đấu đá nhau từ bé đến lớn, đến thầy cô cũng phải đau đầu, không dám xếp cả hai vào chung lớp suốt mười hai năm.” Gianh Du Nhiên đáp.
Trịnh Giải Nguyên chỉ ra sau: “Nó đấy.”
Giang Du Nhiên sững mình: “Hả?”
Thi Hạo chìa tay, giới thiệu bản thân một cách vô cùng ngắn gọn: “Thi Hạo.”
Giang Du Nhiên mơ màng bắt tay gã: “Xin chào xin chào, tôi là Giang Du Nhiên, chắc cậu không nhớ tôi đâu, hồi trước tôi học cùng trường với các cậu.”
“Tôi biết.” Bắt tay với cô xong, Thi Hạo bắt tay tiếp với người đàn ông cường tráng đứng đằng sau, “Tôi nhớ cậu.”
Lúc này Giang Du Nhiên còn ngỡ ngàng hơn: “Cậu nhớ tôi ư? Hồi trước tôi béo lắm, tốt nghiệp cấp ba xong mới quyết tâm giảm cân, dáng vẻ khác hoàn toàn so với bây giờ, làm sao mà cậu nhớ tôi được?”
Đến cả Trịnh Giải Nguyên cũng là do cô nhớ ra cậu trước rồi cậu mới nhớ ra cô.
“Cậu là bạn nhảy của A Nguyên.” Thi Hạo nhàn nhạt đáp.
Gã vừa thốt ra lời này, cả ba người còn lại ở đây đều đồng thời khựng lại.
Trịnh Giải Nguyên được gã gọi là “A Nguyên” thì cơ thể lại không tự chủ được mà bắt đầu nóng lên; Giang Du Nhiên bị sốc toàn tập bởi cặp đối thủ một mất một còn trước kia bây giờ đã biến thành bạn thân; khiến cô nảy sinh cảm giác hoảng hốt “Tôi là ai, tôi đang ở đâu, thế giới này bị làm sao vậy”; về phần người bạn trai, đây là lần đầu tiên anh biết chuyện bạn gái mình và Trịnh Giải Nguyên từng có tình cảm với nhau trong quá khứ, nên bất giác cảm thấy hơi dè chừng.
“Đi thôi, mấy cậu dẫn đường đi, tôi dẫn cậu ấy.”
“Được được được, baby ơi bọn mình đi trước thôi, mấy cậu ấy sẽ theo sau.”
“Thế chúng tôi đạp trước nhé, các cậu cứ thong thả ha.”
Sau khoảng lặng kì lạ, ba người cùng nhau lên tiếng để phá vỡ sự xấu hổ, nhanh chóng xác định lộ trình, chia thành hai đội đạp đi.
“Mày nhận ra cô ấy kiểu gì thế?” Hai người Giang Du Nhiên đã đạp xe đi rất xa, Trịnh Giải Nguyên chậm rãi đạp xe bên cạnh Thi Hạo, tò mò hỏi.
“Dùng mắt để nhận ra.” Thi Hạo trả lời.
Trịnh Giải Nguyên kêu “xí” một tiếng, cậu kể lại chuyện mình tình cờ gặp được Giang Du Nhiên và bạn trai cô, cùng với việc hẹn nhau đi đạp xe.
Thi Hạo đã chuẩn bị sẵn tâm lý là mình hiểu lầm từ sớm, nhưng gã không ngờ mình lại hiểu lầm một cách nghiêm trọng như vậy, vẻ mặt có hơi “nhục quá hóa thẹn”, chuyển chủ đề ngay lập tức.
“Sao hồi đó mày lại chọn cô ấy làm bạn nhảy?”
“Hồi đó hả…” Trịnh Giải Nguyên chìm vào ký ức, “Tại cô ấy ngồi khóc một mình trên cầu thang, nhìn khổ thân lắm. Tất nhiên một quý ông như tao phải hóa giải mối ưu phiền cho các quý cô âu sầu rồi.”
Thật ra Trịnh Giải Nguyên chỉ nói thật một nửa. Khi bắt gặp Giang Du Nhiên ngồi một mình trên cầu thang lau nước mắt, cậu chọn xen vào việc của người khác mà tiến lên an ủi, một phần nguyên xuất phát từ phong độ ga lăng, nhưng chủ yếu… là bởi cậu nghĩ tới Thi Hạo.
Giang Du Nhiên cô độc khiến Trịnh Giải Nguyên nhớ tới Thi Hạo lúc đứng ngoài cửa nhà vệ sinh lẳng lặng lắng nghe những lời chế giễu từ bạn cùng lớp hồi cấp 2.
Thi Hạo cũng lén lút ngồi khóc ở bậc cầu thang thế này ư? Nghĩ vậy, cậu tiến lên an ủi cô gái, sau khi biết hoàn cảnh khốn cùng của đối phương, cậu đã chủ động mời cô làm bạn nhảy.
Giờ nghĩ lại, có lẽ mọi thứ đã được định trước từ lâu. Định trước rằng cậu sẽ mềm lòng vì Thi Hạo.