"Dạ Ám các chủ. Đã lâu không gặp. Các hạ vẫn khỏe chứ." Không biết là vô tình hay cố ý nhưng địa điểm bọn họ gặp nhau vẫn là rừng trúc ngoại ô phía Tây ngoài thành như năm đó hai người lần đầu chạm mặt. Minh Nguyệt thu mình trong bộ hắc y ngồi trên ngọn trúc cong xuống ánh mắt sau chiếc mặt nạ đỏ máu liếc nhìn hắc y nhân đứng bên dưới.
"Đa tạ Huyết Sát lâu chủ. Cũng nhờ sự quan tâm của Huyết Sát lâu các hạ mà Dạ Ám của ta cũng đủ vất vả." Hắc y nhân sau lớp mặt nạ ánh mắt cẩn thận đánh giá người đang đu đưa trên ngọn trúc kia. Ánh mắt lập lòe không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Cả hai người bọn họ đều dùng nội lực thay đổi giọng nói. Nghe qua không khác gì hai đại nam nhân đang nói chuyện với nhau. Cũng rất khó có thể phát hiện ra giọng thật của đối phương.
"Các hạ không cần khách khí. Huyết Sát có thể gặp được đối thủ như Ám Dạ chính là khó gặp. Có thể nói là vạn kim khó cầu. Đây chính là vinh hạnh của Huyết Sát ta." Giọng nói trên cây đáp lại như thể đang châm biếm mối quan hệ kì diệu này của hai bên. Đối thủ một sống một con trên giang hồ bây giờ lại thoải mái ở đây nói chuyện phiếm với nhau.
"Đa tạ sự quan tâm thịnh tình của Huyết Sát. Chỉ là diễm phúc này Dạ Ám này ta nhận không nổi. Nói đến tại hạ cũng thật tò mò. Là Dạ Ám đắc tội gì với Huyết Sát của các hạ mà các hạ nhất quyết bám giết chúng ta không buông?" Hắn đã cố ý sắp đặt lần gặp mặt này mục đích một phần chính là tìm hiểu lý do người của Huyết Sát lâu luôn bám giết lấy Dạ Ám các bọn họ lâu như vậy.
"Dạ Ám các chủ. Phải nói thật giữa Huyết Sát và Dạ Ám chẳng có ân oán hay thâm cừu đại hận gì cả. Có trách chỉ có trách hai chúng ta gặp nhau không đúng lúc.
Chỉ trách thân phận của ngươi quá đặc biệt. Bởi vì thân phận của ngươi cho nên ta không cho phép ngươi tồn tại." Bởi vì khẳng định lần gặp mặt này cũng là lần cuối cùng gặp nhau nên nàng cũng không ngại ài dòng một chút giải thích cho đối phương. Dù sao thì hôm nay một trận chiến là không tránh khỏi. Mà Minh Nguyệt đã xác định cái mạng của tên ày hôm nay sẽ phải để lại nơi này rồi. Cho đối phương biết lý do bản thân vì sao bỏ mạng cũng là tôn trọng tối thiểu.
"Các hạ cứ nói đùa. Thân phận của ta đâu ảnh hưởng gì tới các hạ kia chứ. Dù sao thì trước đây chúng ta đều là nước sông không phạm nước giếng. Chi bằng chấm dứt mọi ân oán hiềm nghi trước đây giữa Dạ Ám và Huyết Sát liền các hạ đi đường lớn chúng ta đi cầu độc mộc. Không được hay sao, hà cớ chi phải sống chết với nhau kia chứ. Cũng không được ích lợi gì cho đôi bên." Hắc y nhân bên dưới vẫn rất bình tĩnh không chút hoang mang đưa ra đề nghị. Nếu là người thông minh sẽ không ai từ trối đề nghị được lợi cả đôi bên như này. Đáng tiếc hôm nay người hắn gặp phải là Huyết Sát lâu chủ chứ không phải người bình thường. Điều kiện hắn tự cho là đủ lợi ích này nghĩ một chút cũng không nghĩ đã bị Minh Nguyệt từ trối.
"Ta cũng không ngại tiết lộ cho ngươi một chút. Chắc hẳn chủ nhân của Phá Nhật kiếm các hạ biết thanh kiếm này chứ?" Cuối cùng sau bao lâu Minh Nguyệt cũng để lộ Phá Nguyệt kiếm trước mắt người ngoài.
"Phá Nguyệt kiếm?" Hắc y nhân đứng bên dưới nhìn thanh kiếm xuất hiện dưới ánh trăng mà ánh mắt không khỏi co lại. Nếu đối phương thực sự là chủ nhân của
Phá Nguyệt kiếm thì cuối cùng hắn cũng rõ ràng vì sao mấy năm qua bản thân luôn bị bám giết không thôi như vậy rồi.
"Đúng vậy. Chính là Phá Nguyệt kiếm. Sự tồn tại của ngươi chính là ta không cho phép."
"Hà có gì cô nương phải làm vậy. Nếu lão thiên gia đã có ý sắp đặt thì cớ gì phải làm trái. Cô nương là chủ nhân của Phá Nguyệt, vừa hay ta là chủ nhân của Phá Nhật. Chăng phải là hữu duyên hay sao. Tại hạ cũng không ngại đạo lữ của mình là một nữ tửu cường đại." Nam nhân nhìn thấy Phá Nguyệt kiếm lập tức xác nhận đối phương là nữ tử. Trước giờ chủ nhân của Nhật Nguyệt kiếm chính là một nam một nữa không thể nhầm được.
"Không thể, ta là người đã thành thân. Ta sẽ không phụ chàng. Chỉ có thể tiễn ngươi di trước một bước xuống gặp Diêm Vương mà thôi' Minh Nguyệt nghe ra ý trong lời nói của đối phương lập tức nổi lên sát ý.
"Cô nương quá lời rồi. Nam nhân đó đã không phải là chủ nhân của Phá Nhật kiếm chắc chắn không phải đối tượng phù hợp với cô nương. Không bằng bỏ hắn đi theo ta." Nam nhân thấy sát ý nổi lên trên người nàng vẫn không sợ chết mà đổ thêm dầu vào lửa. Lần này lời nói của hắn thật sự đã chọc tới Diêm Vương rồi.
"Đáng chết." Phá Nguyệt ra khỏi võ nữ nhân tung người bay khỏi ngọn trúc ra sát chiêu đánh về phía đối phương.
Nam nhân vội vàng rút kiếm ra né đi chiêu thức của đối phương đang đánh tới. Thế nhưng không quá mười chiêu Minh Nguyệt đã nhận ra có điều không đúng. Võ công của người này hoàn toàn khác hẳn với người giao thủ cùng nàng mấy năm trước. Nội lực ra chiêu cũng thua xa người đó rất nhiều.
"Ngươi không phải Dạ Ám các chủ? Rốt cuộc ngươi là ai?" Dừng kiếm đứng đối diện đối phương Minh Nguyệt phẫn nộ chất vấn. Nàng đã chuẩn bị thật kĩ không ngờ cuối cùng lại bị lừa.
Nam nhân không đáp lời mà xoay người hướng khác cúi đầu hành lễ. Rất nhanh người đứng sau đã thật sự xuất hiện. Hắc y nhân vừa bước ra Minh Nguyệt đã lập tức cảm nhận được áp lực to lớn cũng có chút quen thuộc. Khí tức này mới chính là người đã giao thủ với nàng lần trước.