Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng

Chương 17: Tiêu tổng giận thật rồi!




Từ ngày hôm đó, ngày nào Tiêu Sinh cũng nhìn thấy Cao Hy Hy và Kỷ Hàm làm việc cùng nhau, ăn tối, ăn khuya cùng nhau trong phòng. Tiêu Sinh cũng không hiểu nổi bản thân mình, hắn cảm thấy cảnh tượng vui vẻ của người ta vô cùng chướng mắt.

“Kỷ Hàm, cậu vào Công ty bao nhiêu lâu rồi, ngay cả việc đơn giản như thế này cũng không làm được sao?”

Trưởng phòng Bạch Mỹ đứng khoanh tay, trừng mắt nhìn Kỷ Hàm đang loay hoay với đống tài liệu trên bàn. Thứ mà Bạch Mỹ mang đến chất vấn Kỷ Hàm chính là báo cáo tiến độ của Dự án trong giai đoạn đầu tiên. Cao Hy Hy là người lập kế hoạch và được phê duyệt, còn nhóm của Kỷ Hàm phải theo sát dự án để tổng kết số liệu, làm báo cáo.

“Thưa Trưởng phòng, em rất xin lỗi, em sẽ làm lại ạ.”

Nghe Bạch Mỹ mắng, Kỷ Hàm sợ hãi lập tức đứng dậy, cúi gập người xin lỗi chị. Bạch Mỹ vô cùng chán nản, mấy năm nay Phòng Kế hoạch không có người nào thực sự có năng lực để đỡ đần cho chị, ngoại trừ Cao Hy Hy.

Cao Hy Hy nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Kỷ Hàm, trong lòng lại có chút thương xót. Cô chậm rãi bước về phía Bạch Mỹ, kéo chị ra một góc rồi thầm thì:

“Chị Bạch Mỹ à, Kỷ Hàm là người mới, kinh nghiệm không nhiều, nên cũng phải có lúc sơ suất. Vả lại, hiện tại Công ty đang khó khăn trong việc tuyển dụng, Ban giám đốc lúc nào cũng ưu tiên phúc lợi để giữ chân người lao động. Chị nghĩ xem, nếu Kỷ Hàm buồn bã nghỉ việc thì chắc chắn sẽ không hay. Hay là như vậy đi, Dự án lần này em cũng theo rất sát, em sẽ cùng với Kỷ Hàm hoàn thành các báo cáo liên quan đến Dự án, chị thấy có ổn không?”

Bạch Mỹ thở dài một hơi, nhìn Cao Hy Hy bằng ánh mắt khó xử:

“Nhưng mà em đã đủ bận tối mặt rồi, Hy Hy à.”

“Không sao chị ạ, em độc thân, sống một mình, tuổi còn trẻ, không phấn đấu làm việc thì biết làm gì?” Cao Hy Hy mỉm cười, cố gắng thuyết phục Bạch Mỹ.

“Vậy cũng được, giao Kỷ Hàm cho em kèm cặp vậy.” Bạch Mỹ thở hắt ra, vỗ vai Cao Hy Hy rồi bước vào phòng làm việc.

Đúng lúc ấy, La Sơn từ đâu chạy xuống, bộ dạng hớt ha hớt hãi, mặt tái xanh như nhìn thấy ma.

“Chị… chị Bạch Mỹ, trời ạ, phòng Kế hoạch khiến Tiêu tổng tức điên cả người rồi, đang nổi phong ba bão táp trên phòng Tổng giám đốc kia kìa. Chị mau gọi Kỷ Hàm lên đó giải trình với sếp về báo cáo lần này đi!”

“Cái gì? Báo cáo còn chưa nộp cơ mà?”

Chị Bạch Mỹ sợ đến xanh mặt, Cao Hy Hy đứng ở phía sau cũng vừa nghe thấy lời La Sơn.

“Thì chính vì vậy!” La Sơn sầu não đáp. “Thôi đừng đứng đây nói dông nói dài nữa, chị mau cùng Kỷ Hàm lên trên kia đi. À, Hy Hy cũng đi cùng luôn, Tiêu tổng bảo như vậy.”

Cao Hy Hy tròn mắt nhìn La Sơn, nhưng cô không còn lạ gì tính khí nóng lạnh thất thường của Tiêu Sinh, nên đành phải líu ríu theo sau chị Bạch Mỹ.

Từ lúc ở trong thang máy cho đến khi đứng trước phòng làm việc của Tiêu Sinh, Kỷ Hàm đều run như cầy sấy, bám lấy cánh tay của Cao Hy Hy. Cao Hy Hy cũng hết cách, len lén thở dài một hơi. “Tiêu Sinh quả nhiên là một tên biến thái!”

Nhưng chuyện biến thái hơn còn đang ở phía sau!

“Chị Bạch Mỹ, báo cáo tiến độ Dự án phải được lập mỗi ngày, mỗi tuần và mỗi tháng đều phải tổng kết, vì sao Phòng Kế hoạch lại trễ liên tục ba ngày rồi?” Tiêu Sinh trừng mắt nhìn Trường phòng Kế hoạch, giọng nói lạnh lùng nhưng có độ vang rất lớn.

Mặc dù trong lời nói của Tiêu Sinh có ý phê bình chị Bạch Mỹ, nhưng ánh mắt sắc bén liếc nhìn người đang đứng sau lưng Cao Hy Hy - Kỷ Hàm.

Chị Bạch Mỹ vốn dĩ là một người phụ nữ trầm ổn và điềm tĩnh, thế nhưng cùng như đa số nhân viên trong Công ty, chị cũng sợ hãi trước cơn thịnh nộ của Tiêu Sinh.

“Chuyện này vốn là do tôi không làm tốt, anh đừng trách những người khác.”

Cao Hy Hy dường như đã quen với những cơn giận của Tiêu Sinh, cô bước ra phía trước, che chắn trước mặt Kỷ Hàm rồi đáp lời Tiêu Sinh.

Chị Bạch Mỹ và La Sơn sợ mất mật, trong lòng thầm cầu nguyện cho Cao Hy Hy. Quả nhiên, Tiêu Sinh đanh mặt lại, ánh mắt hung ác, vô cùng khó coi.

“Cô tưởng cô đang làm anh hùng?”

Tiêu Sinh đột nhiên đập tay xuống bàn, ánh mắt tóe lửa nhìn Cao Hy Hy và cậu thanh niên đang đứng sau lưng cô. Bất chợt, ký ức ba năm sống dưới một mái nhà với Tiêu Sinh lại ùa về trong tâm trí Cao Hy Hy. Cô dường như cảm nhận được rõ ràng sự chán ghét và khinh thường trong đôi mắt hắn khi hắn nhìn Kỷ Hàm lúc này.

Đúng vậy, là sự chán ghét đến tột cùng, nếu không muốn nói là căm ghét!

“Tiêu tổng, tôi không phải đang làm anh hùng. Với tư cách là Phó phòng - người giám sát Dự án, tôi đã không theo sát tiến độ công việc của nhân viên trong phòng, đó là lỗi của tôi.”

Lời nói của Cao Hy Hy càng khiến Tiêu Sinh nổi trận lôi đình. Hắn rời khỏi vị trí, chỉ tay vào mặt Kỷ Hàm lúc này đang khép nép đứng sau lưng Cao Hy Hy, sợ đến mức không dám ngẩng mặt lên.

“Kỷ Hàm, cậu xem cậu còn đáng mặt đàn ông không? Xuống phòng Nhân sự nhận biên bản kỷ luật cho tôi!”

Kỷ Hàm giật thót mình, mếu máo nhìn Cao Hy Hy, sau đó đành vâng vâng dạ dạ mà rời khỏi phòng Tổng giám đốc. Tiêu Sinh thở hắt ra một hơi, cơn giận vẫn chưa nguôi, hắn hất hàm nói với Cao Hy Hy:

“Cô giỏi lắm, còn dám bênh vực thằng nhóc kia, chống đối tôi! Từ hôm nay, việc báo cáo tiến độ Dự án một mình cô đảm nhiệm, mỗi ngày đều báo cáo trực tiếp cho tôi!”

Nói rồi, không đợi Cao Hy Hy kịp phản ứng, Tiêu Sinh hướng mắt về phía La Sơn mà ra lệnh:

“Từ nay Phó phòng Cao sẽ làm việc ngay lại Văn phòng của tôi, tôi phải đích thân giám sát kẻ thích khua môi múa mép này!”